Lên lớp hai
Chương 12: Lên lớp hai
Chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, từ chỗ liên tục bị đánh, cô bé đã có thể đánh bại không ít cậu con trai trong lớp.
Thậm chí, cô đã được xem như một trong những học viên xuất sắc nhất.
Dĩ nhiên… ít nhất một nửa công lao thuộc về Lâm Chính Nhiên, vì mỗi khi rảnh rỗi, hắn đều lén chỉ dạy cô những kỹ thuật mà ngay cả huấn luyện viên cũng chưa dạy tới.
Về việc tại sao Lâm Chính Nhiên lại biết Taekwondo, chỉ có thể nói rằng do hệ thống đã ban cho hắn một thiên phú cấp mười quá mức mạnh mẽ. Mỗi lần Tiểu Hà Tình nâng cao trình độ của mình, thì kỹ năng Taekwondo của Lâm Chính Nhiên cũng lập tức theo đó mà tăng gấp đôi thực lực. Thậm chí, những kiến thức lý thuyết liên quan cũng tự nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Vì vậy, mỗi khi Tiểu Hà Tình bị vướn mắc ở chỗ nào đó, Lâm Chính Nhiên đều có thể dùng lý thuyết kết hợp thực hành để giúp cô bé vượt qua giới hạn.
Chẳng hạn như hôm nay là thứ bảy, Lâm Chính Nhiên và Tiểu Hà Tình cùng đứng trên giường tập kỹ thuật quật ngã.
Tiểu Hà Tình tạo dáng chiến đấu, hô một tiếng “Ha” rồi lao về phía Lâm Chính Nhiên với dáng vẻ đầy nghiêm túc. Thế nhưng, cô bé ngay lập tức bị Lâm Chính Nhiên xoay người, dễ dàng quật ngã xuống giường.
Tiểu Hà Tình nằm ngửa trên giường, đôi chân hơi co lại, ánh mắt ngây ngốc nhìn Lâm Chính Nhiên đang đứng trên đầu mình. Đôi mắt trong veo như nước, cô bé thốt lên:
“Lâm Chính Nhiên, cậu giỏi quá! Làm thế nào cậu làm được điều này hay vậy?”
Lâm Chính Nhiên ngồi xuống giường, bắt đầu giảng giải các yếu lĩnh động tác cho cô bé. Tiểu Hà Tình nghe rất chăm chú.
Nhưng đang nói được một nửa, hắn bất ngờ phát hiện Tiểu Hà Tình ngồi trên giường giống như một chú vịt nhỏ, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt chăn, bỗng dưng bật cười khúc khích.
Hắn nghiêm mặt, vẻ lạnh lùng:
“Cậu cười gì? Chẳng lẽ tôi giảng không đúng hay sao hả?”
Tiểu Hà Tình vội vàng lắc đầu, không dám cười nữa, mái tóc đuôi ngựa khẽ lắc lư vài cái:
“Không có sai á! Nhưng mà… Lâm Chính Nhiên, sao cậu cái gì cũng giỏi hết vậy? Rõ ràng cậu không hề đăng ký học mà còn giỏi hơn cả tớ nữa…”
Lâm Chính Nhiên khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như người lớn, kiêu ngạo nói:
“Sao, tớ giỏi hơn cậu chẳng lẽ là chuyện không bình thường à?”
Tiểu Hà Tình vội vàng gật đầu như mổ thóc:
“Bình thường, bình thường chứ!”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, Lâm Chính Nhiên cảm giác ánh mắt của cô bé khi nhìn mình càng ngày càng lạ, một ánh nhìn chăm chú đến khó hiểu:
“Ánh mắt đó của cậu là sao vậy hả?”
Tiểu Hà Tình khựng lại, ngượng ngùng cúi đầu, tay càng nắm chặt lấy chăn:
“Không có gì đâu, tớ chỉ là… rất biết ơn cậu thôi. Bởi vì cậu luôn dạy tớ tập luyện. Lâm Chính Nhiên, cậu không muốn đăng ký học Taekwondo à? Như vậy chúng ta có thể tập luyện cùng nhau mỗi ngày mà.”
Lâm Chính Nhiên nhắm mắt, ngẩng cao đầu, quả quyết từ chối:
“Tôi sẽ không đăng ký mấy thứ đó đâu. Tôi không có hứng thú với Taekwondo gì cả. Giúp cậu chỉ là để cậu mạnh mẽ hơn thôi, để cậu không bị người khác bắt nạt mà thôi.”
Tiểu Hà Tình không nhịn được, mặt đỏ ửng, lí nhí nói:
“Cậu đối với tớ tốt quá…”
Lâm Chính Nhiên mở mắt, giọng nghiêm nghị:
“Cậu vừa nói cái gì đấy?”
Cô bé vội bịt miệng, lắc đầu:
“Không có gì đâu.”
“Không có gì thì mau tập luyện động tác quật ngã tôi vừa dạy đi. Không phải cậu còn định năm nay giành top ba trong cuộc thi ở đạo quán hay sao hả?”
“Ừ!”
Không ai có thể nói rõ cảm xúc của Tiểu Hà Tình dành cho Lâm Chính Nhiên là gì vào lúc này. Có lẽ ngay cả chính cô bé cũng không có ý nghĩ gì rõ ràng cả. Cái đầu nhỏ bé chỉ đơn giản nghĩ rằng mỗi ngày được ở bên hắn, bị hắn bắt nạt là đủ rồi.
Thế nhưng, dù trong đầu trống rỗng, cô bé vẫn hiểu một điều rằng không phải chỉ mình cô thích chơi với Lâm Chính Nhiên. Có rất nhiều cô bé khác cũng thích ở bên cạnh hắn nữa.
Điều này cô đã nhận ra từ rất lâu rồi. Bởi vì Lâm Chính Nhiên không chỉ đẹp trai mà còn cái gì cũng giỏi hết, không ai là không thích hắn cả.
Chỉ là trong suốt hai năm học mẫu giáo, do Lâm Chính Nhiên quá lạnh lùng và số lượng bạn học trong lớp cũng ít, nên chẳng ai dám đến gần hắn cả.
Nhưng sau khi lên tiểu học, số lượng bạn học tăng lên, mọi chuyện bắt đầu có những thay đổi nho nhỏ.
Năm nay, cả Lâm Chính Nhiên và Tiểu Hà Tình đều đã bảy tuổi rồi, đã chính thức rời xa trường mẫu giáo, trở thành những học sinh tiểu học.
Năm lớp một, không có gì khác đã xảy ra khi Lâm Chính Nhiên và Tiểu Hà Tình vẫn là bạn cùng bàn.
Nhưng khi bước vào năm học lớp hai, giáo viên đã tiến hành chia lại lớp.
Tiểu Hà Tình không còn học cùng lớp với Lâm Chính Nhiên nữa.
Tuy nhiên, điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc hai người cùng chơi với nhau vào cuối tuần hết. Dù sao thì quan hệ hàng xóm là không thay đổi, muốn gặp lúc nào cũng được mà.
Hôm nay là thứ Sáu.
Trong thị trấn nhỏ, chẳng biết từ đâu xuất hiện ý tưởng tổ chức lễ hội bia.
Đăng bởi | milo1231 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |