Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1895 chữ

…….

Không đến mười phút, xe đã lái tới gần chỗ ở của Chu Thanh Hạo.

Dọc theo đường đi này, Cố Quân Thiên đã xóa sạch tất cả tin tức có liên quan đến Chu Thanh Hạo trong di động của người bạn kia, hắn còn xem lịch sử trò chuyện của đối phương và Trình Minh Nghiên.

Phát hiện Chu Thanh Hạo không có bị đánh, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chu Thanh Hạo không bị khi dễ là tốt rồi!

Từ từ, nơi này……

Nhìn thấy đường xá nhỏ hẹp xung quanh, còn có nhà cửa cũ nát, Cố Quân Thiên ngây ngẩn cả người.

Chu Thanh Hạo sống ở nơi này sao?

Đang nghĩ như vậy, Cố Quân Thiên chợt nhìn thấy Chu Thanh Hạo.

Chắc hẳn Chu Thanh Hạo vừa mới về nhà, còn chưa kịp lên lầu cất đồ.

Y đeo ba lô màu đen, trong ngực ôm một cái hộp giữ nhiệt to, đang giằng co với một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên kia đầu bù tóc rối ăn mặc rách nát, nhìn có chút đáng thương, Chu Thanh Hạo thì khác, bộ đồ y mặc vừa nhìn đã biết giá cả không rẻ, lúc này vẻ mặt còn lạnh nhạt, nhìn có hơi hung dữ.

Rất nhiều người đều sẽ theo bản năng mà đồng tình kẻ yếu, cảm thấy Chu Thanh Hạo không đúng, người bạn kia của Cố Quân Thiên lập tức nói: “Cố Quân Thiên, cậu thấy rồi chứ? Chu Thanh Hạo trong ngoài không đồng nhất, không phải thứ gì tốt!”

Cố Quân Thiên nói: “Ngu xuẩn!”

Nếu không phải lúc này Chu Thanh Hạo chiếm thượng phong, hắn nhất định sẽ đánh người này một trận!

Ở trước mặt hắn, Chu Thanh Hạo chơi chút tâm cơ nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, hắn cũng không thèm để ý, mấy người này ồn ào cái gì?

Bọn họ bày trò hãm hại Chu Thanh Hạo như vậy, chẳng lẽ đơn thuần lương thiện rồi?

Cố Quân Thiên đang muốn xuống giúp Chu Thanh Hạo, chợt thấy Chu Thanh Hạo đã khiến cho chú hai y phải tổn hại to lớn.

Hình như Chu Thanh Hạo không cần hắn giúp đỡ?

Quả thật Chu Thanh Hạo không cần Cố Quân Thiên giúp đỡ.

Khi y còn nhỏ, không có cách nào rời khỏi nhà chú hai mình, lại đánh không lại chú hai, cũng chỉ có thể mặc cho đối phương đánh chửi áp bức mình.

Nhưng bây giờ đã khác, y đã thành niên, không cần phải dựa vào người này ăn cơm nữa!

Hôm nay, sau khi tan làm, tâm tình Chu Thanh Hạo vẫn rất tốt như cũ.

Tuy rằng Cố Quân Thiên cũng không nhiệt tình với y, nhưng dựa theo y quan sát, Cố Quân Thiên chính là con vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.

Thật ra người này rất để ý đến y.

Không nói cái khác, giữa trưa y đi tìm Cố Quân Thiên, trông Cố Quân Thiên có vẻ rất cao hứng.

Đáng tiếc ngày mai là cuối tuần, đến tận hai ngày y không được nhìn thấy Cố Quân Thiên.

Nghĩ vậy, Chu Thanh Hạo nhịn không được thở dài.

May mắn còn có cơm dinh dưỡng Cố Quân Thiên cho y, có thể để y lấy đó an ủi.

Nghĩ đến cơm dinh dưỡng, Chu Thanh Hạo chợt nhớ tới hôm nay khi tài xế của Cố Quân Thiên hỏi địa chỉ nhà y.

Y không nói cho đối phương biết địa chỉ thật nhà mình, chỉ nói ra địa điểm gần đó, tính toán đến lúc đó sẽ chạy qua bên kia gặp tài xế.

Nơi ở của y thực sự có hơi tồi tàn, hoàn toàn khác hẳn với trình độ tiêu xài ngày thường của y.

Chu Thanh Hạo tính toán ngày mai sẽ đi xem phòng, sau đó thuê cái phòng trọ tốt chút, miễn cho tương lai sau khi hai người tiến thêm một bước, Cố Quân Thiên phát hiện ra chỗ ở của y đặc biệt kém.

Y vẫn luôn giả vờ thành kẻ có tiền ở trước mặt Cố Quân Thiên, nếu như bị Cố Quân Thiên phát hiện trước đó đều là y giả vờ……

Chu Thanh Hạo từ chối nghĩ tiếp.

Phòng trọ của y thật sự rất nhỏ, sau khi để một cái giường mét rưỡi, một cái tủ quần áo thì không thể để thêm thứ gì khác nữa.

Ở nhà, lúc muốn làm việc, y đều làm việc ngay trên giường, còn có rất nhiều sách bị y chồng lên giường.

Kỳ thật y cảm thấy mình chỉ cần cái giường mét hai là đủ rồi, như vậy có thể tiết kiệm không gian để giành đặt những thứ khác, nhưng chủ nhà bày bên trong cái giường mét rưỡi, y cũng không có cách nào.

Chu Thanh Hạo lại nhìn về phía hộp cơm dinh dưỡng trong ngực mình.

Cũng không biết hôm nay có món gì!

Cơm dinh dưỡng Cố Quân Thiên đưa cho y, thật sự quá phong phú, mỗi bữa đều có cá có thịt còn có mấy loại rau dưa, ngay cả món chính đều được đổi mỗi ngày.

Chu Thanh Hạo nhịn không được cười rộ lên, nhưng nụ cười của y chợt tan biến ngay khoảnh khắc nhìn thấy chú hai mình.

Sau khi vào đại học, Chu Thanh Hạo đã cắt đứt liên lạc với chú hai.

Nhưng y biết, nếu chú hai quyết tâm muốn tìm, nhất định có thể tìm được y.

Có điều lúc y học đại học, chú hai y cũng không đến tìm y, đại khái là cảm thấy một học sinh như y, trên tay không có tiền bạc gì.

Sau khi đi làm, y cũng không hề gặp chú hai y.

Y còn tưởng rằng người này đã buông tha cho y, không nghĩ tới nhiều năm trôi qua, người này lại xuất hiện ở trước mặt y.

Thân thể Chu Thanh Hạo căng chặt theo bản năng, toàn thân bắt đầu phòng bị, giống như một con nhím bị hoảng sợ, dựng thẳng gai nhọn lên.

“Chú tới làm gì?” Chu Thanh Hạo tức giận hỏi.

Chú hai Chu rất chán ghét Chu Thanh Hạo.

Lúc trước bản thân ông ta không biết kinh doanh, mới có thể lỗ sạch tiền lại còn thiếu nợ, nhưng ông ta không muốn thừa nhận điểm này, nên mới nói là Chu Thanh Hạo khắc ông ta.

Nói nhiều rồi, chính ông ta cũng tin, cảm thấy đều là sai lầm của Chu Thanh Hạo.

Nhiều năm trôi qua, một khi ông ta không vui thì sẽ đánh mắng Chu Thanh Hạo, một chút cũng không thèm để ý đến Chu Thanh Hạo, giờ phút này, ông ta cũng muốn xông lên đánh cho Chu Thanh Hạo một trận, phát tiết bất mãn trong lòng.

Ông ta sống thảm đến vậy, dựa vào cái gì người này có thể quần áo ngăn nắp như thế?

Nhưng người tìm ông ta tới đây lại bắt ông ta phải giả vờ đáng thương……

Chú hai Chu bày ra dáng vẻ cầu xin: “Thanh Hạo, chú sắp không sống nổi nữa rồi, ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, con cho chú xin chút phí sinh hoạt đi! Nghe nói con đi làm ở công ty lớn, tiền lương rất cao, quần áo giày dép đều mua tận mấy nghìn……”

“Ông đi mà tưởng bở.” Chu Thanh Hạo không chút nghĩ ngợi nói ngay.

“Thanh Hạo, con đừng tuyệt tình như vậy, tốt xấu gì chú cũng nuôi con khôn lớn……”

“Ông nuôi lớn tôi ấy hả?” Chu Thanh Hạo cười nhạo: “Không có ông, có lẽ tôi sẽ sống càng tốt hơn! Chu lão nhị, cái lão bụi đời nhà ông, về sau tốt nhất ông đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, lại để tôi nhìn thấy ông, tôi sẽ đi tìm con trai ông, nói cho nó biết nó có người cha như thế nào, ông biết rõ tôi mà, có lời nói và việc làm của ông làm gương, tôi đặc biệt giỏi gây ầm ĩ.”

Khi còn nhỏ, Chu Thanh Hạo cũng coi trọng mặt mũi, nhưng sau đó bị Chu lão nhị dày vò nhiều, y bỗng ý thức được, mặt mũi chẳng hề có chút ý nghĩa nào.

Y đã học được cách nổi điên từ rất sớm, Chu lão nhị tới trường học y nói xấu y, y lập tức nhào lên mắng lại Chu lão nhị, thậm chí còn đánh nhau.

Cũng nhờ mấy năm nay y tu thân dưỡng tính, mới không mở miệng văng tục nữa.

Chu lão nhị nghe Chu Thanh Hạo nói vậy, sắc mặt khẽ thay đổi.

Sau khi ông ta làm ăn thua lỗ sạch tiền, vợ ông ta lập tức dẫn theo con trai ly hôn với ông ta.

Mấy năm nay, ông ta thường xuyên mắng người đàn bà kia, nhưng đối với con trai mình, vẫn có cảm tình rất sâu, ngẫu nhiên có chút tiền, còn sẽ đi thăm đối phương.

Rốt cuộc đó cũng là con ông ta, Chu lão nhị còn muốn tạo quan hệ tốt với đối phương, để đối phương dưỡng lão cho ông ta.

Con trai ông ta sĩ diện, lúc này còn là thời điểm cao tam quan trọng nhất, nếu như Chu Thanh Hạo chạy tới gây ầm ĩ, có lẽ sau này con trai ông ta không muốn nhìn thấy ông ta nữa.

Chẳng lẽ cứ thế buông tha Chu Thanh Hạo sao? Ông ta không cam lòng!

Khoan đã, ông ta tới tìm Chu Thanh Hạo, kỳ thật không phải vì đòi tiền, mà là giả vờ đáng thương, để người khác nhìn thấy Chu Thanh Hạo độc ác thế nào.

Nghe nói còn có người ở bên cạnh quay video……

“Thanh Hạo, từ nhỏ con đã không còn cha mẹ, là chú nuôi con khôn lớn nên người, bây giờ chính con cơm ngon rượu say đeo vàng đeo bạc, lại ngay cả một chút tiền sinh hoạt cũng không muốn cho chú……” Chu lão nhị rơi lệ đầy mặt mà lên án, lại nói tiếp: “Con cho chú mấy trăm đồng thôi cũng được……”

“Chu lão nhị, nếu ông còn không cút, tôi sẽ đánh chết ông!” Chu Thanh Hạo tức giận mở miệng, y phải nhanh chóng về ăn cơm, không muốn tiếp tục dây dưa với Chu lão nhị nữa.

“Thanh Hạo, xin con hãy thương xót……” Chu lão nhị giơ tay lau nước mắt, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

“Ông mau cút, còn không cút thì chớ trách tôi ra tay!” Chu Thanh Hạo hung ác mà lắc lắc hộp cơm giữ nhiệt trong tay.

Chu lão nhị bỗng dưng quỳ xuống: “Thanh Hạo, nể tình chú nuôi con khôn lớn, cho chú mấy trăm đồng đi……”

Chu Thanh Hạo thấy Chu lão nhị như vậy, đột nhiên giật mình một cái, ý thức được có chút không thích hợp.

Với tính cách của Chu lão nhị, ông ta tuyệt đối sẽ không quỳ gối với y như vậy!

Bạn đang đọc Ta thật sự chỉ muốn làm sự nghiệp của Quyết Tuyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐồngĐạoNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.