Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận nuôi manh sủng (1)

Phiên bản Dịch · 1468 chữ

Chạng vạng, Vân Vô Lự ngồi trong sân, ngắm nhìn rặng mây đỏ rực thiêu đốt bầu trời.

Cánh cổng kẽo kẹt một tiếng, bà ngoại dạo quanh một vòng rồi trở về, vẫy tay với Vân Vô Lự, cười giới thiệu ông cụ đội mũ rơm bên cạnh: “Tiểu Lự, đây là ông Từ, trông coi miếu Thành Hoàng Lục Ấm, ông ấy có việc muốn bàn với cháu đấy.”

Ông cụ dáng người không cao, gầy gò, lộ ra thái dương điểm bạc, trên mặt có những nếp nhăn hằn sâu, lông mày bạc dài phiết đến đuôi mắt, đôi mắt lại đặc biệt sáng, đôi môi mỏng mím lại nở nụ cười bình dị, gần gũi.

"Đây đúng là một người rất hợp để đóng vai ông bụt, rất có tiên phong đạo cốt." Vân Vô Lự thầm nghĩ, vội vàng đứng dậy, lễ phép hỏi: “Ông Từ, ông tìm cháu có việc gì ạ?”

Chẳng lẽ miếu Thành Hoàng cần người hỗ trợ gì chăng?

Ông Từ nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo trước mặt một lát, cười ha hả nói: “Nghe bà cháu nói, cháu chuẩn bị ở lại thôn Lục Ấm phát triển sự nghiệp phải không? Ông có một công việc rất phù hợp với cháu, thời gian tự do, bao ăn bao ở, bao luôn cả dạy nghề, biên chế trọn đời, còn tặng kèm một chiếc xe hơi sang trọng nữa... Cháu có muốn thử không?”

Nói đến công việc, ánh mắt Vân Vô Lự tối sầm lại. Người bạn thân của hắn vì làm việc quá sức mà ngã quỵ trên bàn làm việc, không thể tỉnh lại, hưởng dương 22 tuổi.

Sau khi tham dự đám tang, Vân Vô Lự trằn trọc mãi không ngủ được, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, hắn bỗng nhiên cảm thấy tiếng ồn thành phố thật lớn, tiếng hàng xóm đóng cửa ầm ầm trên lầu, tiếng xe cộ chạy không ngừng nghỉ trên đường, tiếng thi công bên kia tòa nhà, tất cả đều khiến hắn cảm thấy mệt mỏi và chán ghét.

Hắn nộp đơn xin nghỉ việc, rời khỏi thành phố Tân Thành phồn hoa, trở về thôn Lục Ấm nơi bà ngoại đang sống ẩn dật. Ngôi làng này nằm ở thành phố Tam Xuyên, gần khu rừng Lục Ấm Sơn, đi xe đến trung tâm thành phố chỉ mất hơn một giờ, cũng gần ga tàu cao tốc Tam Xuyên, vừa đủ yên tĩnh mà không quá hẻo lánh.

Vân Vô Lự thu hồi suy nghĩ, lắc đầu từ chối: “Cảm ơn ông, nhưng cháu định nghỉ ngơi một thời gian ạ.”

Thật ra, hiện tại hắn chỉ muốn làm một kẻ vô công rồi nghề tự do tự tại, trước tiên làm ruộng, sau đó “bắt cóc” một vài bé động vật đi lạc đáng yêu về nuôi...

Ông Từ nhìn vào mắt Vân Vô Lự, thở dài: “Thật không giấu gì cháu, ông tuổi đã cao, gần đây muốn nghỉ hưu, nếu không tìm được người tiếp quản, miếu Thành Hoàng này sẽ bị mọi người lãng quên, hai con thú cưng nhỏ được nuôi trong miếu cũng không biết đi đâu về đâu. Haizz, có khi chúng lại phải lang thang lần nữa.”

“Tiểu Lự rất thích động vật nhỏ.” Bà ngoại nhớ lại: “Hồi bé cháu còn nuôi một con chó nhỏ.”

Đó là một chú chó đi lạc, lúc Vân Vô Lự nhặt được nó thì nó đã già, gầy trơ xương, lại còn bị mù một mắt. Sau khi được nhận nuôi, nó dần dần béo lên, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày đều ngồi xổm ở cửa chờ Vân Vô Lự tan học.

Khi Vân Vô Lự học cấp hai, chú chó già qua đời tại nhà, sau đó hắn không nuôi thêm con vật nào khác nữa.

Nhưng Vân Vô Lự vẫn luôn nhớ cảm giác bộ lông ấm áp của chú chó, cùng với đôi mắt ướt át chứa đầy sự tin tưởng.

Ông Từ nói: “Trong miếu có một con chó nhỏ, vốn là chó hoang, công việc trong miếu rất tự do, không ai quản, sân rất rộng, còn có đủ loại hoa cỏ, rau củ. Tiểu Lự, cháu suy nghĩ lại một chút nhé?”

Nghe thấy cuộc sống lý tưởng của mình cũng không khác là bao, Vân Vô Lự xiêu lòng: “Ông ơi, hay là ông dẫn cháu đến chỗ làm xem sao?”

Cứ đi xem rồi tính, nếu công việc không phù hợp thì cũng có thể hỗ trợ nhận nuôi hai bé động vật.

Ông Từ vui vẻ gật đầu: “Được chứ, bây giờ đi cũng được.”

Vân Vô Lự không thích dây dưa: “Vậy đi ngay bây giờ luôn ạ.”

Vân Vô Lự đẩy ra một chiếc xe đạp từ nhà kho, không phải xe đạp địa hình hầm hố mà là loại xe đạp mini có giỏ chở người.

Hắn đạp xe, chở ông Từ, đi theo hướng dẫn của ông đến miếu Thành Hoàng Lục Ấm.

Ông Từ rất nhẹ, Vân Vô Lự chở mà không có cảm giác gì, xe đạp đi qua cánh đồng lúa, con suối trong vắt, cây cầu đá lâu năm, sườn núi đón gió, xuyên qua làng quê, cuối cùng đến chân núi Lục Ấm.

Ông Từ chỉ vào dãy nhà phía trước: “Đây là nơi làm việc của chúng ta, hoành tráng chứ?”

Ngôi miếu trước mắt đổ nát xiêu vẹo, chữ trên cổng chào đã phai màu nghiêm trọng, không nhìn rõ chữ viết ban đầu, chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên rách nát đung đưa trong gió, dường như sắp rơi xuống đất vỡ tan bất cứ lúc nào, ngay cả tượng sư tử đá cũng nứt nẻ, một con cụt móng cụt đuôi, một con mất đầu. Xung quanh miếu mọc đầy cỏ dại, tường bao và mái nhà phủ đầy dây leo um tùm, trông như sắp trở về với thiên nhiên.

Vân Vô Lự: "..."

Nơi này không phải sắp bị quên đi, mà là đã bị vứt đi từ lâu rồi?

Hiện tại ngẫm lại, trước kia hắn cũng từng đến thôn Lục Ấm chơi, hình như chưa bao giờ nghe nói đến cái miếu Thành Hoàng này. Vị trí địa lý cũng có chút kỳ lạ, không thuộc công viên rừng Lục Ấm Sơn, cũng chẳng thuộc thôn Lục Ấm, không biết thuộc về đâu nữa.

“Ông Từ ơi, ông vẫn luôn làm việc ở đây ạ?” Vân Vô Lự dừng xe đạp, nghi ngờ hỏi: “Chỗ này vốn không ở được người... Không, có khi vào đây còn khó.”

“Vào được chứ, không khó khăn gì đâu, cháu đi theo tôi nào, hai bé thú cưng đáng yêu đang chờ cháu ở trong đó!” Ông Từ sợ Vân Vô Lự quay đầu bỏ đi, liền dẫn cậu đi trước: “Đơn vị của chúng ta nhìn bên ngoài có vẻ hoang dã, nhưng môi trường bên trong không tệ đâu, đặc biệt là ký túc xá nhân viên, rất rộng rãi!”

Đi qua bậc thềm đá, cánh cửa gỗ của cổng chào bị đẩy ra, phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, Vân Vô Lự đi theo ông Từ bước qua ngạch cửa đã mòn vẹt, tiến vào bên trong miếu Thành Hoàng.

Lạ thật, ngay khi bước qua ngạch cửa, Vân Vô Lự cảm thấy người nhẹ bẫng, cảm giác mệt mỏi vì mất ngủ mấy ngày nay dường như cũng giảm đi đôi chút. Ảo giác sao? Vân Vô Lự quay đầu lại nhìn, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.

“Cháu Lự ơi, cún con siêu dễ thương đến rồi này, cháu xem?” Ông Từ vừa dứt lời, một luồng khí lạnh ập đến, Vân Vô Lự quay đầu lại, một bóng đen khổng lồ phủ xuống, bao trùm lấy hắn.

Một con chó đen hai đầu cao hơn hai mét, mang đến cảm giác áp bách cực độ đang đứng trước mặt cậu, bốn con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm không chớp, đó là một màu đỏ rực rỡ thuần túy, kết hợp với bộ lông đen bóng, vừa uy nghiêm vừa âm trầm, nhìn không giống chó, mà giống sói hơn.

Vân Vô Lự đã xem qua vô số video về thú cưng trên mạng, nuôi thú cưng ảo không dưới một ngàn con, nhưng chưa bao giờ thấy con chó hay con sói nào to như vậy... Không đúng, trọng điểm là nó có tận hai cái đầu!

Vân Vô Lự cứng đờ người, suýt chút nữa thì không tìm lại được giọng nói của mình: “Ông Từ, ông gọi cái này là cún con siêu dễ thương ạ?”

Bạn đang đọc Ta Về Quê Làm Ruộng, Vô Tình Kế Thừa Một Miếu Thành Hoàng của Đào Tử Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.