Tô Trần
“Nơi này chính là hạ giới sao?”
Một vị thiếu niên tóc bạc đứng trên đỉnh Tử Vân sơn mạch.
Tử Vân sơn mạch tựa như một con cự long uốn lượn, giữa các ngọn núi mây mù bao phủ, linh khí dồi dào, tựa như chốn tiên cảnh.
Trong đó hung thú nhiều vô số kể, hung tàn khát máu, tiếng gầm gừ khủng bố khiến người ta nghe mà run sợ.
Thiếu niên nhìn về phía xa, chắp tay sau lưng, mái tóc bạc như thác nước tùy ý buông xõa trên vai, dung mạo như ngọc, lông mày như núi xa, đôi mắt như băng tuyết, tuấn mỹ đến mức không tìm ra một điểm nào để chê trách.
Thiếu niên tên là Tô Trần, mười tám năm trước được trùng sinh vào Tô gia ở Tiên giới, lại còn là con trai của gia chủ Tô gia.
Ngay từ khi còn trong bụng mẹ, Tô Trần đã biết mình có một hệ thống.
Hệ thống này rất kỳ lạ, mười tám năm qua chưa từng giao phó nhiệm vụ nào cho hắn, thỉnh thoảng lại giúp hắn tăng lên một chút cảnh giới hoặc ban cho hắn vài món bảo vật.
Điều này cũng hợp ý Tô Trần, kiếp trước ở Trái Đất hắn đã quá mức vất vả, vất vả đến mức cuối cùng lại đột tử.
Kiếp này, hắn quyết định không tranh giành với đời, cũng chẳng muốn chém giết, chỉ muốn uống rượu ngon, ngắm nhìn cảnh đẹp, tự mình trải nghiệm mọi thứ trên thế gian này.
Từ khi sinh ra cho đến nay, Tô Trần chưa từng tu luyện, chỉ mải mê hưởng thụ, thưởng ngoạn cảnh đẹp ở Tiên giới, ăn hết sơn hào hải vị.
Cũng chính vì vậy mà khiến cho các bậc trưởng bối trong tộc bất mãn, cuối cùng, bọn họ quyết định đưa Tô Trần đày xuống hạ giới, đợi đến khi nào tu luyện đến Thánh Cảnh thì mới cho phép hắn quay về.
Cho dù là Tiên giới hay hạ giới thì cách phân chia cảnh giới đều giống nhau.
Cụ thể là: Thối Thể cảnh, Luyện Khí cảnh, Tiên Thiên cảnh, Nguyên Đan cảnh, Thần Tàng cảnh, Tử Phủ cảnh, Sinh Tử cảnh, Tôn Giả cảnh, Bán Thánh cảnh, Thánh Cảnh, Đại Thánh cảnh, Thánh Vương cảnh, Bán Đế cảnh, Đế cảnh.
Thánh Cảnh!
Cho dù là bậc tiền bối cũng rất khó đạt đến, có thể thấy được, Tô Trần muốn đạt đến Thánh Cảnh khó khăn đến nhường nào.
Các bậc trưởng bối trong tộc cũng không phải cố ý làm khó Tô Trần, bởi vì chỉ có bọn họ mới biết thiên phú của hắn đáng sợ đến mức nào...
“Rống!”
Chỉ nghe thấy một tiếng gầm gừ, một con cự mãng có tu vi Tôn Giả cảnh tầng một xuất hiện sau lưng Tô Trần, toàn thân nó được bao phủ bởi lớp vảy màu vàng kim, cứng rắn vô cùng, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào hắn, giống như đang nhìn con mồi vậy.
Con cự mãng này chính là hung thú duy nhất đạt đến Tôn Giả cảnh tầng một ở Tử Vân sơn mạch, cũng là chúa tể của tất cả hung thú trong dãy núi này!
Tô Trần xoay người, trong mắt là vẻ bình tĩnh, tựa như mọi chuyện trên đời này đều chẳng thể khiến hắn dao động.
Vèo!
Cự mãng há to cái miệng rộng như vực sâu của mình lao thẳng về phía Tô Trần, khí thế cường đại của Tôn Giả cảnh bao trùm cả đất trời!
Ầm!
Máu tươi bắn tung tóe, đầu của cự mãng bị một quyền của Tô Trần đánh nát!
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Tô Trần lắc lắc tay, lấy ra một chiếc khăn tay lau lau, mặc dù trên tay hắn chẳng dính một giọt máu nào.
“Sau này không cần phải nghe đám lão già kia lải nhải nữa, ta có thể yên tâm du ngoạn rồi, chẳng qua không biết hạ giới có nơi nào khiến ta cảm thấy hứng thú hay không.”
Vượt qua thi thể của cự mãng, Tô Trần chắp tay sau lưng, chậm rãi đi ra khỏi dãy núi...
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã mười năm trôi qua.
Giang Nam thành, có lẽ bởi vì buổi chiều tối thời tiết dễ chịu nên trên đường phố đâu đâu cũng thấy cửa hàng và những gánh hàng rong, đủ loại mặt hàng phong phú cùng dòng người qua lại tấp nập.
Nước sông trong xanh, thậm chí còn xanh hơn cả màu xanh của bầu trời, một chiếc thuyền hoa đang neo đậu trên sông, Tô Trần ngồi ở mũi thuyền, tay trái chống cằm, tay phải cầm bầu rượu, vừa nghe tiểu khúc vừa nhấp một ngụm rượu, dáng vẻ vô cùng thư thái.
Mười năm qua, Tô Trần đi khắp nơi, đã thưởng ngoạn hết cảnh đẹp non nước, nhìn thấy hết sự phồn hoa của thế gian, rất nhiều nơi đều lưu lại dấu chân của hắn.
Tuy rằng cảnh sắc ở hạ giới không bằng Tiên giới nhưng cũng có nét đẹp riêng, Tô Trần vô cùng thích thú.
Tô Trần cầm bầu rượu lên lắc lắc, phát hiện bên trong đã hết rượu, trong mắt hiện lên một tia bất mãn, hắn dứt khoát không uống nữa.
Tô Trần đứng dậy, thuyền hoa tự động cập bến, sau khi xuống thuyền, hắn định đến tửu lâu mua rượu.
Dung mạo tuấn mỹ, mái tóc bạc trắng như tuyết, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của mọi người, đặc biệt là các cô gái, ai nấy đều đỏ mặt, tim đập thình thịch.
()
Lúc này, một tiểu khất cái vô tình va phải Tô Trần, nàng bị đau nên ngã xuống đất.
Tiểu khất cái ngẩng đầu nhìn Tô Trần, khuôn mặt lấm lem bụi bẩn nhưng đôi mắt lại rất sáng, long lanh như những vì sao trên trời, mái tóc rối bù, có vẻ như đã lâu không được chải chuốt.
【Tên: Diệp Linh Khê】
【Thân phận: Nữ Đế chuyển thế】
【Tuổi: Bảy tuổi】
【Thiên phú: Đế phẩm】
【Thể chất: Tiên Linh Thần Thể】
【Ban bố nhiệm vụ: Thu nhận Diệp Linh Khê làm đồ đệ】
Tô Trần sửng sốt, đây là lần đầu tiên hệ thống ban bố nhiệm vụ cho hắn. Hắn nhìn tiểu khất cái một lúc lâu, trong lòng không khỏi kinh ngạc, không ngờ nàng lại là Nữ Đế chuyển thế!
Đăng bởi | phamthanh2007 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 219 |