Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tru di cửu tộc (2)

Phiên bản Dịch · 1164 chữ

Diệp Linh Khê gật gật đầu, sau đó tò mò hỏi: "Huynh, huynh là thiếu chủ của đại gia tộc nào sao?"

Tô Trần cười ha ha, nói: "Muội chỉ cần nhớ, ta là ca ca của muội là được, hiểu chưa?"

Diệp Linh Khê chớp chớp mắt, "Muội biết rồi!"

......

Hạ Mộng cùng ba vị Phong chủ đi tới đại điện Tinh Thần Phong.

Lục Bình Xuyên nghiêm nghị nói: "Thánh chủ, Tô Trần vừa tới thánh địa chưa được một ngày, đã liên tiếp giết ba người, trong đó có cả một vị Phong chủ và một vị Đại trưởng lão, cứ như vậy mà bỏ qua sao?"

Hai vị Phong chủ khác cũng nhìn Hạ Mộng.

Hạ Mộng bất đắc dĩ nói: "Bằng không thì sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn đuổi hắn ra khỏi Tinh Thần thánh địa? Nếu có dũng khí, các ngươi cứ đi đi, ta tuyệt đối không ngăn cản, yên tâm, đến lúc đó ta sẽ nhặt xác cho."

Ba vị Phong chủ trầm mặc.

Bọn họ thật sự không dám, e là đến lúc đó, còn chưa nói hết lời đã bị giết chết.

Bọn họ còn trẻ, không muốn chết!

Hạ Mộng đột nhiên nói: "Được rồi, Tô Trần thân phận thần bí, không phải là thánh địa nhỏ bé như chúng ta có thể trêu chọc, ta đoán hắn ở không lâu sẽ rời đi, còn nữa, các ngươi đừng chọc vào hắn, mau trở về đi."

Ba vị Phong chủ trầm mặc một lát, gật đầu, xoay người rời đi.

Rất nhanh, trong điện chỉ còn lại một mình Hạ Mộng. Nàng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, lúc này, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Không được, ta phải đi hỏi ý kiến các vị Thái Thượng trưởng lão."

Nói xong, bóng dáng nàng biến mất không thấy.

Phía sau núi Tinh Thần Phong có một căn nhà gỗ và một mảnh linh thổ, trong linh thổ trồng các loại linh dược quý giá.

Một lão giả mặc áo vải thô, đầu đội nón lá, lúc này đang cầm bình tưới nước cho linh thổ.

Đúng lúc này, thân ảnh Hạ Mộng đột nhiên xuất hiện sau lưng lão giả, nàng chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Thái Thượng trưởng lão."

Động tác lão giả khựng lại, xoay người nhìn về phía Hạ Mộng, bình tĩnh nói: "Hắn muốn ở lại thánh địa thì cứ để hắn ở lại, đừng quản."

Hạ Mộng trầm mặc một lát, gật đầu, "Vâng."

Nói xong, thân ảnh nàng biến mất tại chỗ.

Sau khi Hạ Mộng rời đi, lão giả thở phào nhẹ nhõm, lúc này, nếu quan sát kỹ, có thể phát hiện tay lão vẫn luôn run rẩy, nước trong bình tưới văng cả ra ngoài.

Lão giả lẩm bẩm: "Mấy tên hắc bào nhân kia, sao lại đáng sợ như vậy? Còn thiếu niên kia, rốt cuộc là ai?"

Nói xong, lão ngẩng đầu nhìn về phía hư không, lo lắng nói: "Không biết là phúc hay họa."

......

Mấy ngày sau, giữa trưa, ánh nắng ấm áp chan hòa, mang đến cảm giác an yên, tĩnh lặng.

Lúc này, Tô Trần đang nằm trên ghế trúc, hai mắt khép hờ, nhàn nhã tắm nắng.

Còn Diệp Linh Khê đang quét dọn vệ sinh trong lầu các.

Nếu có người nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ mắng một câu: Tên súc sinh, thế mà lại để một đứa bé chưa đầy mười tuổi làm những việc nặng nhọc này!

Nửa canh giờ sau, Diệp Linh Khê cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ lầu các, lau mồ hôi trên trán, sau đó đi đến sau lưng Tô Trần, xoa bóp vai cho hắn.

Khóe miệng Tô Trần hơi nhếch lên, vẻ mặt hưởng thụ.

Lúc này, hắn không khỏi cảm thán, có muội muội thật tốt!

Diệp Linh Khê đột nhiên nói: "Huynh, muội muốn tu tiên."

Tô Trần ngẩn ra, sau đó mỉm cười hỏi: "Vì sao vậy?"

Diệp Linh Khê suy nghĩ một chút, nói: "Bởi vì muội muốn bay, huynh có biết, lúc huynh bay, muội hâm mộ lắm!"

Tô Trần cười cười, nói: "Qua đây nào."

Diệp Linh Khê gật đầu, đi đến trước mặt Tô Trần.

Tô Trần nhìn Diệp Linh Khê, cười nói: "Thật sự muốn tu tiên?"

Diệp Linh Khê kiên định gật đầu, "Chắc chắn rồi, muội muốn bay, bay lượn thật ngầu, hehe."

Tô Trần xoa đầu Diệp Linh Khê: "Được, ca dạy muội."

Diệp Linh Khê vui vẻ nhào vào lòng Tô Trần, hưng phấn nói: "Cám ơn huynh, muội biết huynh tốt nhất mà!"

Tô Trần cưng chiều nhìn Diệp Linh Khê trong lòng: "Muội có biết muốn tu tiên, điều kiện đầu tiên là gì không?"

Diệp Linh Khê suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Muội không biết."

Tô Trần cười nói: "Đó chính là tôi thể! Tôi thể chính là rèn luyện thân thể, để thân thể dần dần cường hóa, cuối cùng từ ngoài vào trong, khi cơ bắp và gân cốt trong cơ thể đạt tới một trình độ nhất định, mới có thể dẫn động linh khí của trời đất vào cơ thể!"

"Nếu không tôi thể mà dẫn khí nhập thể, hậu quả chính là thân thể không chịu nổi năng lượng ẩn chứa trong linh khí, bạo thể mà chết!"

Sắc mặt Diệp Linh Khê trắng bệch, có chút sợ hãi: "Vậy... Vậy phải làm sao?"

Tô Trần nhéo nhéo khuôn mặt Diệp Linh Khê, cười nói: "Sợ rồi sao?"

Diệp Linh Khê ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Trần cười ha ha, sau đó trong tay xuất hiện một viên đan dược.

Diệp Linh Khê tò mò hỏi: "Đây là gì vậy?"

Tô Trần nói: "Đây là Tôi Thể Đan, sau khi uống vào, có thể cường hóa thân thể."

Hai mắt Diệp Linh Khê sáng lên, "Vậy chẳng phải là sau khi uống viên Tôi Thể Đan này, là có thể tu luyện sao?"

Tô Trần gật đầu, đưa đan dược cho Diệp Linh Khê, sau đó chỉ vào một khoảng đất trống, nói: "Đến đó ngồi xếp bằng, rồi uống đan dược đi."

Diệp Linh Khê vội vàng gật đầu, đi đến khoảng đất trống, khoanh chân ngồi xuống, sau đó không chút do dự nuốt viên Tôi Thể Đan trong tay.

Vừa vào miệng, đan dược lập tức hóa thành dòng nước ấm màu xanh, chảy khắp toàn thân. Kỳ kinh bát mạch, từng thớ cơ bắp, từng khúc xương trong cơ thể Diệp Linh Khê đều được linh khí thấm nhuần, tựa như đang ngâm mình trong suối nước ấm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trên người Diệp Linh Khê bắt đầu chảy ra một ít tạp chất màu đen, một lúc sau, Diệp Linh Khê đột nhiên mở mắt, hưng phấn nhìn Tô Trần, nói: "Huynh, thế nào? Có thể chưa?"

Bạn đang đọc Ta Vốn Vô Địch, Không Cần Tu Luyện (Dịch) của Độc Ái Cơm Khô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamthanh2007
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.