Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tinh Thần Thánh Địa

Phiên bản Dịch · 1135 chữ

Diệp Linh Khê ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Trần mỉm cười, ôm Diệp Linh Khê xoay người rời đi.

...

Tô Trần ôm Diệp Linh Khê đi vào một tiệm may.

Thấy có khách, nữ chủ tiệm vội vàng nghênh đón: "Vị công tử này..."

Tô Trần nói: "Chuẩn bị nước ấm và y phục mới cho nàng."

Nữ chủ tiệm do dự một chút, sau đó mới nói: "Công tử, tiệm của chúng tôi..."

Nàng còn chưa nói hết câu, Tô Trần đã ném cho nàng một túi ngân lượng, nữ chủ tiệm vội vàng đón lấy, khi nhìn thấy số ngân lượng bên trong, hai mắt nàng sáng lên, cười nói: "Được, được, ta sẽ lập tức đi chuẩn bị."

Tô Trần nhẹ nhàng đặt Diệp Linh Khê xuống, dịu dàng nói: "Đi theo nàng đi."

Diệp Linh Khê lắc đầu, nắm chặt góc áo của Tô Trần, không muốn buông tay.

Tô Trần mỉm cười: "Không sao đâu, nàng chỉ dẫn muội đi tắm rửa và thay y phục thôi, sau đó ta có chuyện muốn nói với muội."

Diệp Linh Khê suy nghĩ một chút, sau đó mới gật đầu, đi theo nữ chủ tiệm lên lầu.

Nửa canh giờ sau, Diệp Linh Khê đi theo nữ chủ tiệm từ trên lầu xuống.

Tô Trần ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười.

Lúc này, Diệp Linh Khê như biến thành một người khác, do trước đây phải sống trong cảnh nghèo khó, dinh dưỡng không đầy đủ, nên trông nàng có chút gầy gò, nhưng nàng vẫn sở hữu một khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt to tròn, long lanh như sao trời, chiếc váy màu hồng nhạt càng tôn lên vẻ đáng yêu của nàng.

Nữ chủ tiệm cười nói: "Công tử, muội muội của ngài thật đáng yêu, sau này lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân."

Tô Trần gật đầu, mỉm cười: "Ừ."

Diệp Linh Khê cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng.

Sau đó, Tô Trần dẫn Diệp Linh Khê đến một tửu lâu, nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn, Diệp Linh Khê không khỏi nuốt nước miếng.

Tô Trần mỉm cười nói: "Ăn đi, ăn xong ta có chuyện muốn nói với muội."

Diệp Linh Khê gật đầu, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Rất nhanh, nàng đã ăn sạch sành sanh thức ăn trên bàn, sau đó vỗ vỗ bụng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Đây là lần đầu tiên nàng được ăn những món ăn ngon như vậy, cũng là lần đầu tiên nàng được ăn no đến thế.

Trước kia, nàng toàn phải ăn thức ăn thừa của người khác, có lúc còn phải ăn cả thức ăn đã thiu thối, nào giống như bây giờ.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Trần, chớp chớp mắt.

Tô Trần mỉm cười hỏi: "Phụ mẫu của muội đâu?"

Diệp Linh Khê cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Muội không biết."

Nghe vậy, trong lòng Tô Trần dâng lên một tia áy náy: "Xin lỗi."

Diệp Linh Khê lắc đầu, không nói gì.

Tô Trần đột nhiên hỏi: "Muội có bằng lòng ở lại bên cạnh ta, làm nha hoàn cho ta không?"

Diệp Linh Khê do dự một chút, sau đó gật đầu: "Muội bằng lòng."

Tô Trần mỉm cười, đưa tay lau đi vụn thức ăn còn dính trên mặt Diệp Linh Khê: "Vậy sau này muội gọi ta là ca ca đi."

Diệp Linh Khê gật đầu, nhẹ nhàng gọi: "Ca ca."

Nghe nàng gọi một tiếng ca ca, Tô Trần vô cùng vui vẻ, hắn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Linh Khê.

Diệp Linh Khê bĩu môi, muốn tỏ vẻ tức giận, nhưng lại không nỡ.

Nhìn dáng vẻ muốn tức giận nhưng lại thôi của Diệp Linh Khê, Tô Trần càng thêm vui vẻ, nha đầu này thật sự rất đáng yêu.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới điều gì, bèn hỏi hệ thống trong lòng: "Hệ thống, nhiệm vụ của ta coi như hoàn thành rồi chứ?"

Hệ thống đáp: "Nhiệm vụ của kí chủ là thu nhận đồ đệ, không phải thu nhận muội muội."

Tô Trần cũng không thèm để ý, dù sao nhiệm vụ này với hắn mà nói cũng chẳng quan trọng, vừa rồi hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi.

Hệ thống lại nói: "Tuy nhiên... Mặc dù kí chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vẫn có phần thưởng an ủi, ta sẽ thưởng cho kí chủ một tỷ tiên tinh."

Tô Trần ngẩn người, sau đó bật cười, hệ thống này cũng thật thú vị.

...

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã năm năm trôi qua.

Hôm nay, Tô Trần dẫn Diệp Linh Khê đi trên một con đường nhỏ.

Hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, mái tóc bạc được buộc gọn sau gáy, toát lên khí chất nho nhã, tựa như một vị thư sinh.

Hắn cúi đầu nhìn Diệp Linh Khê đang đi bên cạnh.

Năm năm trôi qua, không biết vì sao Diệp Linh Khê không hề thay đổi, vẫn đáng yêu như ngày nào.

Tô Trần đoán, có lẽ là do Diệp Linh Khê là Nữ đế chuyển thế, nên dung mạo mới không thay đổi.

Diệp Linh Khê đột nhiên lên tiếng hỏi: "Ca ca, Tinh Thần Thánh Địa kia, liệu có thu nhận chúng ta không?"

Tô Trần xoa đầu nàng, mỉm cười nói: "Sẽ, muội yên tâm đi."

Diệp Linh Khê gật đầu: "Dạ."

Rất nhanh, hai người đã đến trước cổng Tinh Thần Thánh Địa.

Tinh Thần Thánh Địa được bao quanh bởi bảy ngọn núi cao chót vót, mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh.

Bảy ngọn núi này lần lượt là Cổ Nguyệt Phong, Đan Phong, Trận Phong, Khí Phong, Ám Ảnh Phong, Hồng Trần Phong, Tinh Thần Phong.

Mỗi ngọn núi đều có một vị Phong chủ trấn giữ, mà mỗi vị Phong chủ đều là cường giả khiến người ta nghe danh đã biến sắc.

Lúc này, hai tên đệ tử canh giữ sơn môn tiến lên ngăn cản, bọn họ lạnh lùng nói: "Tinh Thần Thánh Địa, người không phận sự, cấm lại gần, mau rời khỏi đây!"

Diệp Linh Khê sợ hãi núp sau lưng Tô Trần.

Tô Trần cúi đầu nhìn Diệp Linh Khê, mỉm cười hỏi: "Linh Khê, muội có muốn bay lên không?"

Diệp Linh Khê ngẩng đầu, hai mắt sáng lên: "Có thể sao?"

Tô Trần gật đầu: "Đương nhiên là có thể."

Nói xong, hắn ôm lấy Diệp Linh Khê, sau đó bay lên không trung.

Hai tên đệ tử kia thấy vậy, sắc mặt đại biến: "Không hay rồi! Có kẻ xông vào, mau báo cho trưởng lão!"

Bạn đang đọc Ta Vốn Vô Địch, Không Cần Tu Luyện (Dịch) của Độc Ái Cơm Khô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamthanh2007
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 167

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.