Thất Lạc Thành
Tô Lạc cũng không giấu ông, nói ông biết sự thật.
– Nếu đoán không sai thì…hoặc đúng thật là “Dịch cân thần quyển” nói con biết。
Tô Đường Vũ: “Hả?”
Tô Lạc: “Sau khi con tu luyện xong ba trang giấy đó, nó tự nhiên tự thiêu rụi, lúc tự thiêu rụi thì làn sương khói tạo thành một bức tranh, con vẽ lại theo tranh gốc, con có thể chắc chắn kể cả con đường nhỏ bên trong con cũng không vẽ sai.”
Tô Đường Vũ: “Thật sự là có thể dẫn ngươi đi tìm quyển ‘Dịch cân thần quyển’ á…”
Tô Lạc: “Người sớm đã biết sao?”
Tô Đường Vũ: “Năm xưa cha ngươi từng nói một lần, ta nghĩ là nói đùa thôi, không ngờ…lại tự thiêu rụi sau khi ngươi tu luyện xong, tự thiêu rụi xong sẽ xuất hiện…thật sự khổ tâm quá mà.”
Tô Lạc gật đầu.
Thật ra Cốc tiên sinh sớm đã có quyển này, nhưng mà ông vẫn không thể đọc hiểu và tu luyện… Cho nên cuối cùng, “Dịch cân thần quyển” vẫn trở về với cô.
– Nơi này ta biết. — Tô Đường Vũ nói với Tô Lạc. — Đây là Thất Lạc Thành.
Tô Lạc: “Thất Lạc Thành?”
Cô hoàn toàn chưa từng nghe qua cái tên này.
Tô Đường Vũ gật đầu, sắc mặt trầm xuống.
– Sỡ dĩ gọi là Thất Lạc Thành, ngươi thấy cái tên thì biết ý nghĩa đại khái rồi. Sự thật thì, đó là một Thành Trì mà Vương triều Hiên Viên cũng quản không được, nó là một sự tồn tại đặc biệt bên ngoài.
Trong mắt Tô Lạc toàn sự thắc mắc.
Tô Đường Vũ nói.
– Vương triều Hiên Viên sẽ có nhiều tội phạm, cũng sẽ có nhiều người đi đến đường cùng, họ sẽ tụ tập thành tứ đại nguyên tố trong Thành Trì, nhưng Thất Lạc Thành thì khác, trong Thất Lạc Thành…đa phần đều là người chết.
Tô Lạc: “! ! !”
Tô Đường Vũ: “Không chỉ phần lớn là người chết, hơn nữa…mấy người này còn không biết mình đã chết, sống rất vui vẻ, nhưng người ngoài gọi tòa Thành Trì này là Thất Lạc Thành. Đương nhiên, cũng có người gọi là Phục Hoạt Thành.”
– Trong tòa Thành Trì có rất nhiều câu chuyện truyền kỳ tuyệt mỹ, cũng có nhiều trói buộc, nếu là người có tinh thần không mạnh mẽ, sẽ dễ dàng bị cuốn vào, không thể thoát ra được nữa.
Tô Lạc: “Ý người là…”
Tô Đường Vũ: “Tinh thần và ý chí của ngươi nhất định phải đủ mạnh, mới có thể sống sót tòa Thành Trì này, và cuối cùng thoát ra được, nếu ý chí của con không kiên định…”
Tô Lạc: “Con có niềm tin mình sẽ thoát ra được.”
Tiếp theo, Tô Đường Vũ nói Tô Lạc biết rất nhiều sự việc cần chú ý ở Thất Lạc Thành.
Sau cùng ông hỏi Tô Lạc: “Ngươi chuẩn bị khi nào rời đi?”
Tô Lạc: “Nhanh thôi, con định bây giờ sẽ đi.”
Lúc mà Tô Lạc nói ra chữ “đi”, một bóng dáng xuất hiện sau lưng cô.
Tô Lạc quay đầu lại nhìn, là Tiểu Khắc.
Tiểu Khắc im lặng nhìn cô, giống như chú chó con chưa cai sữa bị ruồng bỏ.
Ý của hắn rất rõ, Tô Lạc đi đến đâu, hắn sẽ theo đến đó.
Tô Lạc chắc chắn phải dẫn hắn theo, nên cô cười rằng.
– Đệ yên tâm, tỷ tỷ ta nhất định sẽ dẫn đệ theo, không trốn đi một mình đâu.
Tô Lạc có thể cảm nhận được Tiểu Khắc bỗng chốc vui vẻ trở lại.
– Để Mộc Dương đi cùng ngươi. — Tô Đường Vũ nói nghiêm túc.
Tô Lạc: “Nhưng mà Tô Mục Dương còn phải ở lại để luyện tiễn thuật…”
Tô Đường Vũ nói nghiêm túc.
– Kinh nghiệm nó ít quá, cần phải tôi luyện nhiều thêm, hơn nữa cây Vãn Nguyệt cung trong tay nó, có tác dụng rất lớn trong Thất Lạc Thành.
Tô Lạc vội hỏi là tác dụng gì.
Tô Đường Vũ nói.
– Vãn Nguyệt cung thuộc hệ Dương, Thần Thực tiễn thuộc hệ Âm, mà trong Thất Lạc Thành thì âm khí quá nhiều, có nó ở đây, rất nhiều thứ sẽ không dám đến gần các ngươi.
Đăng bởi | Suxiaomin |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |