Thật là xấc xược
Đêm hôm khuya khoắt, dưới bóng trăng soi, trong ánh lửa đuốc nhuốm đỏ góc trời, hàng ngàn thân ảnh đứng dàn thành trận thế hùng hậu, không rõ là người đứng giữa rừng cây, hay cây mọc lên giữa rừng người.
Mà phía bên kia, chỉ có một mình Lý Vũ đứng đó, đối diện với ngần ấy gương mặt, hắn vẫn điềm nhiên không có vẻ gì là sợ hãi, bộ dạng đường đường, dường như không ngán bất kỳ ai.
Vốn dĩ, đám nữ đệ tử muốn cầu kiến Văn Hạc, mục đích chính là để lão cho phép tiến vào bên trong, dùng tích hương thiền tìm kiếm tang vật, sau đó bắt Lý Vũ mang đi xét xử.
Thế nhưng lúc này, tên thủ phạm chẳng những to gan tự mình xuất đầu lộ diện, đã thế lại còn dám lớn lối lên giọng quát mắng, khiến lòng người càng thêm phần phẫn nộ.
Bao nhiêu uất ức vì bị trộm áo yếm bấy lâu đều không thể kiềm chế được nữa, nhất thời bộc phát hết ra. Chúng nữ không ngừng nhốn nháo ầm ĩ, buông những lời thóa mạ thậm tệ.
“Tên đê tiện, biến thái, dâm ô, vô sỉ, bỉ ổi… đồ đồi bại nhân cách, rách nát tâm hồn, không bằng loài cầm thú… mau bước ra đây chịu tội.”
Lý Vũ càng nghe càng chẳng hiểu chuyện gì. Tự dưng cả bọn kéo đến trước cửa, la lối om sòm, lại còn bắt mình chịu tội là lẽ làm sao? Nghĩ thấy tức tối vô cùng, hắn chợt nghiến răng trợn mắt, nghênh nghênh cái mặt, gân cổ lên mà quát lại rằng:
“Lũ điên khùng! Nói chuyện thì không đầu không đuôi, cứ eng éc eng éc như bầy lợn nái đói ăn, mau mau im mồm kẻo bổn lão gia bổ cho mỗi đứa một cuốc chết tươi bây giờ!”
Hành động này khác nào đổ thêm dầu vào lửa, chọc cho đám nữ đệ tử càng sôi tiết hơn, tiếng chửi bới vang vọng khắp núi rừng, lửa giận ngùn ngụt bốc lên tận trời cao. Nếu không phải đằng trước có trận pháp cản trở, chắc chắn bầy nữ nhân đã lao tới xé xác hắn ra làm muôn mảnh rồi.
Lạc Phi Tuyết nhìn cảnh tượng hỗn loạn, ngay cả Giang Hạ cũng không khống chế nổi, thấy cứ tiếp tục ồn ào như thế chẳng giải quyết được vấn đề gì, bèn vận chân khí rồi thét lên:
“Tất cả im lặng!”
Tiếng thét như sấm rền bên tai, lất át hết thảy mọi thanh âm khác, bọn sư muội nghe xong liền giật mình mà im phăng phắc. Chờ cho trật tự được lập lại, Lạc Phi Tuyết nhìn lướt qua bốn người thuộc chấp pháp đường, sau đó quay về phía Giang Hạ:
“A Hạ, muội nắm rõ chuyện này nhất, hay là muội lên nói chuyện với hắn đi.”
“Vâng.” Giang Hạ khẽ gật đầu rồi bước tới trước một bước, dõng dạc hô vang: “Họ Lý kia, việc xấu xa ngươi làm mọi người đều đã biết, còn không mau đưa đầu ra đây chịu tội?”
“Chịu tội? Ta có tội gì? Đừng có mà vu khống!” Lý Vũ cũng lớn tiếng đáp trả.
“Đến nước này vẫn còn muốn giả bộ? Được, vậy thì để ta nói cho ngươi biết:
Thứ nhất, ngươi hết lần này đến lần khác lẻn vào tây khu, ăn trộm áo yếm, hại tỷ muội chúng ta lúc nào cũng phải sống trong nơm nớp lo sợ, không còn tâm trí đâu để tập trung vào việc tu luyện cũng như làm nhiệm vụ.
Thứ hai, ngươi trần truồng lõa thể chạy rông khắp nơi, chẳng nhữngvi phạm tông quy, mà còn gây ra không ít hoang mang cho người khác, làm vẩn đục tâm hồn tỷ muội chúng ta.
Thứ ba, ngươi nửa đêm xuống núi, đột nhập khuê phòng thiếu nữ, dùng vũ lực giở trò đồi bại, thỏa mãn thú tính của bản thân, hành vi không bằng loài chó lợn.
Chỉ với ba tội ấy cũng đủ để chứng tỏ ngươi là một kẻ rác rưởi như thế nào, Thất Dương Tông làm sao có thể tiếp tục chứa chấp ngươi được nữa?”
“A Hạ cô nương, A Hạ đại tỷ tỷ. Ta biết ấn tượng ban đầu của ta trong mắt tỷ tỷ không được tốt cho lắm, nhưng cũng đừng vì thế mà ngậm máu phun vào người của ta chứ. Thật xin lỗi, những gì tỷ tỷ vừa nhắc đến đều sai hết cả.” Lý Vũ châm biếm nói.
Điều thứ nhất, hắn không làm. Điều thứ hai, hắn vì bất đắc dĩ chứ không cố ý, mà đó cũng là chạy trốn trong rừng chứ chẳng phải chạy rông khắp nơi. Còn điều thứ ba, tất nhiên chỉ là hiểu lầm.
Cây ngay không sợ chết đứng, bộ dạng của hắn lúc này trông khá bình thản. Tuy nhiên, phía đối diện nhìn vào thì cho rằng, hắn làm việc xấu đã thành thói quen, cho nên mới có thể trơ trẽn như vậy.
Nhưng trong trường hợp ngược lại, nếu hắn phản ứng quá gay gắt, khác nào có tật giật mình? Nói chung, khi người ta đã tin chắc ngươi có tội, mọi cử chỉ của ngươi đều trở nên đáng ngờ. Giang Hạ hừ lạnh một tiếng rồi nói:
“Ngậm máu phun người? Vậy ta hỏi ngươi, hằng ngày vào cuối giờ dậu, đầu giờ tuất, ngươi thường làm gì, ở đâu?”
Sở dĩ nàng hỏi như thế, bởi vì đây luôn là khoảng thời gian áo yếm bị mất trộm. Lý Vũ lấy hai ngón tay nhấn nhẹ ấn đường, không trả lời mà ngược lại tỏ vẻ khó chịu.
“Tại sao ta phải cho cô nương biết? Cô nương là mẹ ta chắc?”
“Nếu như ngươi không làm việc mờ ám thì cần gì phải che giấu?” Một nữ tử đứng chếch phía bên trái sau lưng Giang Hạ không nhịn được, bức xúc bước lên nói. Nàng ta tên là Trúc Mễ Mễ, người thứ tư trong tứ đại hộ hoa sứ.
“Vậy nếu ta nói là đi tắm thì ngươi có tin không?” Lý Vũ nhếch mép cười một cái.
“Đi tắm? Chẳng lẽ ngày nào cũng đi tắm?” Trúc Mễ Mễ cất tiếng mỉa mai. “Ngươi nghĩ chúng ta là trẻ lên ba hay sao mà tin vào điều này?”
Trong số nữ tử ở đây, người sạch sẽ nhất cũng dăm bữa nửa tháng mới tắm một lần, còn bình thường thì là một hai tháng, hiển nhiên không một ai cho rằng lời hắn nói là thật.
Mặt khác, bộ dạng hắn lúc này cũng đầy bẩn thỉu, càng chứng tỏ là hắn đang dối trá đến mức trắng trợn. Tuy nhiên, Lý Vũ không để tâm đến những thứ đó, lại bật cười khanh khách.
“Ngộ thật, ta không nói thì các ngươi cho rằng ta không dám nói, ta nói ra thì các ngươi lại không tin, thế còn hỏi làm gì? Ta nói cho mà biết, ngươi có hôi nách cũng đừng bắt người khác phải hôi giống mình chứ?”
“Đồ thối tha, ngươi bảo ai hôi nách?” Trúc Mễ Mễ trỏ vào mặt Lý Vũ, trừng mắt quát.
“Khặc khặc, đúng là thối thật.” Lý Vũ giả vờ lấy tay che mũi, ho lên sù sụ.
“A Mễ lui xuống đi, muội nói không lại tên vô sỉ ấy đâu.” Giang Hạ kéo thấp cánh tay Trúc Mễ Mễ, khó chịu nhìn Lý Vũ. “Việc ngươi vừa nói quá vô lý, cũng không có ai làm chứng…”
Nàng nói chưa hết câu, hắn đã ôm bụng cười phá lên.
“Đi tắm cũng cần người làm chứng? A Hạ cô nương, hay cô nương mỗi ngày đều đi theo làm chứng cho ta có được không?”
“Ngươi… đê tiện!” Giang Hạ hai má đỏ bừng tới mang tai, tức giận nói. “Được lắm, ngươi dám làm mà không dám nhận cũng không sao, nhưng nay chứng cứ đã rõ ràng, ta xem ngươi còn chối được hay chăng?”
“Chứng cứ? Có thì nói có, không có thì mời cút đi cho khuất mắt, ta còn bận bịu nhiều việc phải làm lắm.”
“Chứng cứ đang ở ngay bên trong kia, ngươi có gan thì mở trận pháp ra, để chúng ta vào lục soát sẽ rõ.”
“Cho các ngươi vào? Hừ, các ngươi có cả ngàn người, mỗi người lén một chỗ cất giấu đồ vật, sau đó hùa nhau bịa đặt vu khống, thế thì ta phải chịu oan à? Ta đâu có ngu!”
“Ta thèm vu khống cho ngươi?” Giang Hạ chợt xòe bàn tay ra. “Đây là tích hương thiền, trên chiếc áo ngươi lấy trộm đã được bôi một thứ phấn hoa đặc biệt, nó chính là theo mùi hương dẫn chúng ta tới chỗ này.”
Lý Vũ cũng biết về tích hương thiền, ngoài việc lấy xác khô dùng để luyện dược, đúng là còn có khả năng tìm đồ thất lạc thật. Tuy nhiên, hắn không trộm đồ thì đào đâu ra tang vật, thầm nghĩ chắc chắn có uẩn khúc gì phía sau.
Dẫu hắn là cây ngay không sợ chết đứng, nhưng tất nhiên không chết vẫn tốt hơn. Vả lại, lúc này hắn thật sự không thể để người khác tiến vào được, bèn nhướng một bên chân mày lên, giả vờ không tin.
“Cô nương đừng tưởng cứ lấy bừa một con ve chó, bôi xanh bôi đỏ là lừa được ta, không có chuyện đó đâu, hừ hừ.”
“Vị tiểu sư đệ này chớ nói năng xằng bậy.” Lạc Phi Tuyết từ nãy đến giờ vẫn luôn khó chịu với thái độ của Lý Vũ, lúc này lại nghe hắn chê bai bảo bối mình mang tới, không nhịn được phải lên tiếng.
“Con tích hương thiền này là thật, ngươi không biết nhưng các vị trưởng lão trong tông đều biết, chờ sau khi bẩm báo chuyện này lên trên, chắc chắn Văn trưởng lão sẽ phải mở cửa đón chúng ta vào khám xét, đến lúc đó xem ngươi còn trốn đi đâu? Tốt nhất là hãy ngoan ngoãn buông tay chịu trói, càng chống cự càng khiến tội của ngươi nặng hơn mà thôi.”
“Ngươi… ngươi…” Lý Vũ giật bắn người lên, giọng nói bỗng trở nên run rẩy. “Ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Sao? Tiểu sư đệ, ngươi sợ rồi phải không?”
“Á á…” Lý Vũ đột nhiên tru tréo, cười sằng sặc như điên như dại.
Ba tiếng “tiểu sư đệ”, cùng với bóng dáng của nữ tử gặp ở hồ nước, suốt nhiều ngày qua vẫn luôn ám ảnh tâm thần hắn. Thảo nào thoạt nhìn, hắn đã cảm thấy người đứng bên cạnh Giang Hạ có chút quen mắt.
Chỉ là lúc trước ánh trăng soi không rõ ràng, lúc này ánh đuốc cũng mập mờ tối sáng, phải đến khi nghe thấy ba tiếng “tiểu sư đệ” được thốt lên bởi giọng nói lanh lảnh kia, Lý Vũ mới nhận ra đó là ai.
“Là ngươi, là ngươi…” Hắn nhấc tay trỏ vào mặt Lạc Phi Tuyết, nghiến răng nghiến lợi nói. “Ngươi chẳng những nhìn trộm ta tắm, giấu hết y phục của ta, lại còn gọi các tỷ muội của ngươi đến xem cùng. Ngươi… đồ nữ nhân biến thái!”
Chứng kiến phản ứng dữ dội của Lý Vũ, đám nữ đệ tử đều cảm thấy vô cùng bất ngờ. Nhưng cũng thật nực cười, khi kẻ biến thái lại mắng người khác là biến thái. Hắn có bị dồn vào đường cùng, muốn chối tội thì cũng không nên dùng cách ấu trĩ thế này chứ!
Mà bấy giờ, Lạc Phi Tuyết mới hay Lý Vũ chính là người ở hồ nước tối hôm đó. Hắn của hiện tại, so với trong trí nhớ của nàng, quả thật khác nhau một trời một vực. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao nàng vẫn cảm thấy trong lòng bối rối, miệng lắp bắp nói:
“Thanh Khê hồ là nơi ta vẫn thường đến tắm, ngươi tự dưng xuất hiện, làm sao ta biết đường mà tránh. Còn y phục của ngươi… ta không có giấu!”
Chuyện giữa họ Lý và họ Lạc, những người có mặt ở đây đều không biết cụ thể như thế nào, nhưng chắc chắn là chẳng ai tin Lạc Phi Tuyết dòm ngó Lý Vũ, càng không có chuyện lấy trộm quần áo của hắn.
Ngược lại, bọn họ còn nghĩ rằng, hắn dùng thân thể dơ bẩn của mình để làm ô uế nơi tắm rửa của sư tỷ, đúng là khốn nạn đến cùng cực. Đột nhiên, Mai Thanh Tú, người đứng đầu tứ đại hộ hoa sứ, bước lên nói:
“Hừ, rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận mình là kẻ trần truồng chạy rông khắp nơi rồi đúng không? Thế thì chẳng phải đã thừa nhận luôn rằng mình là kẻ trộm áo hay sao?”
Trong suy nghĩ của nhiều người, hai kẻ này chính là một, vậy nên ai ai cũng đồng tình với ý kiến vừa nêu, ngoại trừ Lý Vũ. Trước những tiếng hô hào công kích, hắn cũng tức tối gân cổ chửi bới trở lại:
“Khốn kiếp! Không phải nữ nhân biến thái kia giấu quần áo của ta, việc gì ta phải đội cái yếm hôi hám ấy bỏ chạy chứ. Cái yếm là ả cố tình gán cho ta, ta không có trộm, ả mới là kẻ trộm!”
“Ngươi bảo yếm của ai hôi hám?” Mai Thanh Tú quát.
“Nó hôi thì ta bảo hôi, làm sao biết của ai được?”
“Ta không có giấu y phục của ngươi.” Lạc Phi Tuyết nói.
“Ngươi không giấu thì ai giấu?”
“Làm sao ta biết được!”
“Ngươi phải biết! Lúc đó ở trên bờ chỉ có mình ngươi, ngươi không biết thì ai biết? Hả, hả, hả?”
Lạc Phi Tuyết bị mắng như tát nước vào mặt, tự dưng cảm giác miệng lưỡi cứng ngắc, không biết phải lại nói thế nào, chỉ nghe sau lưng các sư muội không ngừng hò hét:
“Đồ biến thái, vừa ăn cướp vừa la làng.”
“Tên dâm tặc, mau ra đây nộp mạng.”
…
“Ha ha ha ha!”
Lý Vũ không hề nao núng, ngẩng đầu cười vang, chợt nhớ đến kiếp trước cũng từng gặp phải trường hợp tương tự thế này. Một việc cho dù không phải là sự thật, nhưng chỉ cần mọi người đều nói đó là sự thật, cuối cùng thì nó cũng sẽ thành sự thật.
“Các ngươi hùa nhau kéo đến đây, kẻ tung người hứng, muốn nói gì mà chẳng được.”
Một cái miệng không thể nói lại cả ngàn cái miệng, hắn cảm thấy tiếp tục tranh cãi cũng là vô ích, chân liền đá vào cái cuốc, xoay một vòng rồi vác lên vai, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm đám người.
“Hiện tại ta đang rất bận, không rảnh để nghe các ngươi nói xằng thêm nữa, mời tất cả về cho. Không tiễn!”
Sau đó quay lưng lại, đang định bước đi thì bỗng nghe từ trên cao truyền xuống một giọng nói đầy khinh miệt:
“Thật là xấc xược!”
Đăng bởi | ngotieuki |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 17 |