Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Áo tím

Tiểu thuyết gốc · 2648 chữ

Lý Vũ tỉnh dậy, thấy trời đất u ám, giữa ban ngày mà không có một tia nắng. Hắn khẽ cựa mình, bỗng nghe “cạch” một tiếng, có vật gì đó từ trên người rơi xuống nền nhà.

Là một tấm lệnh bài màu trắng bạc. Lý Vũ nhặt lên, xoa nhẹ, ngắm nghía. Lẽ ra trong lòng nên vui mừng mới phải, nhưng không hiểu sao lại chỉ có một cảm giác buồn man mác.

Cầm tấm lệnh bài đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn lên, mây đen phủ kín khung trời, muốn mưa mà không mưa, cứ nghẹn lại như thế, không thể nào trút xuống được.

Phía bên ngoài, đám đệ tử vẫn đi đi lại lại, sinh hoạt như thường ngày, chỉ là ai nấy đều mang theo một nét trầm mặc khó tả. Vẫn có rất nhiều ánh mắt đặt lên người hắn, có điều là hôm nay, tất cả đều lộ ra vẻ thương cảm.

Tại một ngã tư đường lớn ở trung khu, có đám đệ tử vây quanh một bảng cáo thị, tiếng khóc rưng rức không ngừng truyền ra.

Lý Vũ đến xem, thấy trên cáo thị nói rằng: trưởng lão tổng quản ngoại môn Văn Hạc, tên thật Lý Hóa Văn, vốn là một vị thái thượng trưởng lão, đồng thời là Tử Dương phong chưởng tọa tiền nhiệm, không may bị kẻ gian hãm hại, đã quy tiên.

Trời chợt nổi sấm đùng đùng, nhưng Lý Vũ dường như không nghe được gì. Ánh chớp dội lên gương mặt, nhưng hắn lại thấy xung quanh chẳng còn chút tia sáng. Tĩnh mịch, tối tăm đến lạ thường. Như bị cuốn vào một hố đen vô tận, chỉ có mình hắn.

Hắn bỗng dưng cảm thấy như nghẹn lại, giống hệt đám mây đen trên bầu trời. Hắn không biết tại sao lại như vậy, lão có phải người thân của hắn đâu, cả hai cũng chỉ mới biết nhau chưa đầy một năm.

Nhưng hắn không cần biết, cũng không cần suy nghĩ thêm về điều này. Và trong một khoảng lặng rất lâu, hắn không suy nghĩ, dường như linh hồn đã không còn ở trong thân xác hiện tại.

Cuối cùng, trời cũng không nhịn được đổ mưa. Mưa như trút nước, chẳng mấy chốc đã ngập đến mắt cá chân. Người người đều tản đi tìm chỗ trú thân, để lại mình hắn bơ vơ, đối mặt với tấm bảng vô tri vô giác.

Lý Vũ hơi liếc qua bên cạnh, còn có một tờ thông báo, thấy tên mình trên đó, nói rằng những tội lỗi trước kia của hắn đều do người khác vu oan giá họa. Hung thủ vẫn chưa tìm được, tuy nhiên Chấp Pháp đường sẽ cố hết sức để làm sáng tỏ việc này sớm nhất có thể.

Thế nhưng, việc này còn quan trọng sao?

Mưa ướt sũng, làm đầu tóc hắn rũ rượi. Mưa lạnh lẽo, thấm vào từng tấc da thịt, khiến bờ vai hắn khẽ run lên. Bỗng có một chiếc ô che ở phía trên đầu, hắn không biết từ đâu tới, hắn không quay lại nhìn, chỉ lặng lẽ xoay người bỏ đi.

Không trở về đông khu, cứ thẩn thờ tiến dần xuống phía nam. Trong rừng cây, những tán lá xung quanh như những bàn tay lôi kéo đôi vai, cỏ dại bùn lầy không ngừng ghì lấy hai chân hắn.

Hắn vấp phải dây leo té ngã mấy lần, quần áo mặt mày đều lấm lem bẩn thỉu. Nhưng hắn không quan tâm, cứ lõm bõm bước chầm chậm từng bước, đến tận nửa đêm, rốt cuộc tìm thấy dược cốc.

Cầm tấm lệnh bài trên tay, Lý Vũ xuyên qua tầng trận pháp phòng hộ, tiến vào trong. Trời tối đen như mực, nhưng hắn vẫn chưa quên những lối đi quen thuộc. Thứ có thể làm hắn chậm lại, chỉ có thể là tâm trạng của chính hắn.

Bỗng có tiếng rầm rập từ bên trái ùa tới, Lý Vũ bị một vòng tay to lớn, đầy lông lá, ôm chầm lấy, lăn lộn chục vòng mới dừng lại. Hắn nằm dài ra đó, nhìn lên đôi mắt lấp lóe như hai đốm lửa, nghe tiếng cười khẹc khẹc giữa tiếng mưa rơi rả rích.

Một lúc sau, hắn khẽ nói:

“Văn trưởng lão mất rồi.”

Tiếng cười im bặt.

Hai đốm lửa chớp tắt chớp sáng rồi liệng qua một bên. Những hạt mưa lạnh lẽo lại rơi trên gương mặt Lý Vũ.

Trong bóng tối, hắn cảm nhận được từng bước chân huỳnh huỵch, nặng nề giẫm lên nền đất. Tiểu Mục đi qua đi lại gần đó, buồn bực xô gãy bất kỳ cái cây nào dám va vào nó, hoặc làm vướng víu cánh tay đang mất kiểm soát của nó.

Rồi một tiếng rống thật lớn phát ra, tựa hồ xé rách cuống họng. Tiểu Mục đấm liên hồi xuống đất, vừa đấm vừa gào rú như lên cơn dại, sau đó điên cuồng chạy đi.

Lý Vũ không đuổi theo, bởi có đuổi cũng không kịp. Mà những lúc thế này, để nó một mình có lẽ sẽ tốt hơn, dù sao thì bản thân hắn cũng muốn như vậy. Mưa cứ thế xối trên mặt, nước cứ thế chảy dưới lưng hắn, cho đến khi trời sáng.

Hắn uể oải nhấc người dậy, đi tưới nước cho dược viên. Gian nhà nhỏ đã được dựng lại, nhưng hắn không biết nơi này đã từng bị phá hủy một lần. Trong mắt hắn, mọi thứ xung quanh vẫn thế, chỉ có con người thay đổi, cụ thể là thiếu mất một người.

Ngồi bên bờ sông, ngắm nhìn dòng nước, Lý Vũ bỗng nghe thấy có tiếng chuông triệu tập. Hắn rời khỏi dược cốc, quay về quảng trường ở trung khu ngoại môn.

Đến muộn gần nửa canh giờ, nhưng không ai trách phạt. Bộ dạng lôi thôi nhếch nhác, cũng chẳng ai chê cười. Có người phát cho một chiếc khăn vải trắng, Lý Vũ thuận tay cầm lấy, buộc lên đầu rồi bước vào hàng của mình.

Giữa giờ ngọ, tông chủ đứng tại Xích Dương phong, nhưng âm thanh bao trùm cả sáu ngọn núi lớn còn lại, nội ngoại môn đều nghe thấy được, giọng nói nghẹn ngào, đọc lên một bài văn tế.

Tông chủ tế xong thì dâng hương, rồi đến lượt chưởng tọa sáu phong, sau đó là các vị trưởng lão. Bọn đệ tử, tại khu vực của mình, cũng phân chia theo thứ tự cấp bậc mà thực hiện.

Bên dưới các chân núi, trong những thôn trấn không ở quá xa, tin tức lan truyền đến, người dân ai nấy đều lấy làm thương tiếc, hướng về ngọn núi trung tâm quỳ lạy.

Tang lễ kéo dài ba ngày ba đêm, nhưng không khí tang thương vẫn còn tràn ngập Thất Dương tông, đến nhiều ngày sau vẫn chưa dứt.

Hôm ấy, Vương trưởng lão sau khi trở về từ Xích Dương phong, lập tức đóng cửa luyện đan, vừa vặn ba ngày thì xuất quan. Thuốc được đem tới, Văn Hạc uống vào thì tỉnh lại, tinh thần phấn chấn lạ thường, liền gọi mấy người tông chủ vào căn dặn đủ điều.

Xong xuôi, Văn Hạc lấy ra tấm lệnh bài của mình, nhờ tông chủ chuyển cho Lý Vũ. Nhưng rồi lão nghĩ, tông chủ có thể vì đau buồn mà quên mất, thế nên giao lại việc này cho Vương trưởng lão.

Sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, Văn Hạc nhìn lên trần nhà, ngáp một cái rồi nhắm mắt xuôi tay, hồn theo gió mây bay về trời.

Dẫu đã sống đủ lâu để chứng kiến nhiều cảnh sinh ly tử biệt, tông chủ vẫn không cầm được nước mắt, bởi mối quan hệ giữa lão và Văn Hạc cũng đủ lâu, đủ gắn bó để lão trở nên như thế.

Tông chủ nhớ về thuở nhỏ của mình, lúc ấy chưa đầy tám tuổi, cha mẹ đều mất trong một vụ cướp, còn lão thì trở thành một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Thân thể còi cọc, lại đầy ghẻ lở, đi đến đâu cũng bị người xua đuổi, sợ lão lỡ như chết trước cửa nhà thì thật là xui xẻo.

Không có gì ăn, lão phải moi móc đồ thừa, hoặc những thứ bẩn thỉu để nhét vào bụng cho đỡ đói. Không có chỗ ngủ, lão phải rúc mình vào những xó xỉnh tối tăm, lăn lộn cùng lũ côn trùng sâu bọ.

Rồi mùa đông tới, trời rét căm căm, áo quần rách rưới chẳng đủ che thân, gió lạnh cứ thế cắt xuyên qua da, khoét sâu vào tận xương tủy. Lão nằm co ro trong một con hẻm nhỏ, đầy rác rưởi, gặm nhấm một mẩu thức ăn thiu, trong khi gió rét gặm nhấm thân thể lão.

Nước mắt ứa ra, đông cứng lại quanh khóe mắt. Rồi mọi thứ xung quanh mờ dần, lão từ từ thiếp đi, chìm vào giấc ngủ, mơ thấy cha mẹ đang ôm ấp mình bên cạnh bếp lửa hồng…

Hôm ấy, nếu không phải Văn Hạc tìm thấy lão, cứu sống rồi đem về Thất Dương tông, chắn chắc lão đã chết. Mà thân xác cũng sẽ bị xâu xé bởi lũ chó hoang, xương cốt mỗi nơi một đoạn, hồn phách vất vưởng chẳng biết về đâu.

Đối với tông chủ, mặc dù Văn Hạc sau đó không dạy dỗ lão tu luyện, nhưng ơn sâu nghĩa nặng còn hơn cả quan hệ sư đồ, chẳng khác nào cha mẹ tái sinh, nay người mất đi, sao có thể không buồn thương cho được?

Hậu tang lễ, tông chủ gọi các sư đệ sư muội trong Thất Dương đến phòng nghị sự, nhắm mắt một lúc lâu rồi nói:

“Ta dự định đi ra ngoài một chuyến, có lẽ sẽ rất lâu mới về, mọi chuyện lớn nhỏ trong tông tạm thời giao lại cho bọn các ngươi giải quyết, các ngươi cần phải hỗ trợ đôn đốc lẫn nhau mà làm việc, không được lười biếng.”

Lão đặt một cái hộp ngọc lên bàn rồi tiếp tục:

“Ngũ hành phong lôi ấn ở đây, nếu một năm sau ta không về, nhị đệ sẽ thay ta tiếp quản chức vụ chưởng môn, những người còn lại cần phải hết sức giúp đỡ mới được.”

Ai nấy nghe xong đều giật mình, hỏi nguyên do thì lão không trả lời, nhưng ngay sau đó mọi người liền hiểu là lão muốn đi báo thù. Lam Dương phong chưởng tọa vội can ngăn:

“Lúc trước sư thúc tuy có nhắc tới Hồi Đạo tông, nhưng người cũng nói là không chắc chắn lắm, cũng chưa có chứng cứ rõ ràng, đệ thấy việc này cần phải điều tra kỹ lưỡng thêm mới được.”

So với Thất Dương tông, lực lượng của Hồi Đạo tông không hề thua kém, lại cách xa hàng vạn dặm, trên đường đi có không ít hiểm địa, sư huynh lặn lội tới chỗ họ đánh nhau, chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

Tông chủ khẽ hừ một tiếng:

“Sư thúc bảo ngươi tập hợp những kẻ khả nghi lại, vậy mà ngươi làm việc cẩu thả, để người của chúng trà trộn vào, phóng ám khí hại chết sư thúc, giờ lại còn muốn điều tra thêm? Ngươi có khả năng đó sao? Ngươi định điều tra đến bao giờ?”

Biết sư huynh đang trong cơn đau buồn, không kiềm chế được cảm xúc nên mới nặng lời như vậy, Khâu chưởng tọa cũng không để bụng, đành cúi đầu im lặng nghe mắng chửi.

“Sư huynh muốn trả thù cho sư thúc, chẳng lẽ bọn đệ không muốn sao?” Thanh Dương phong chưởng tọa chợt nói. “Có đi tất cả cùng đi.”

“Tầm bậy!” Tông chủ quát. “Các ngươi đi hết thì ai trông coi tông môn, ai bảo vệ bọn đệ tử, ai giữ gìn cơ nghiệp vạn năm của tiền nhân để lại? Hừ, bọn vô dụng các ngươi đi theo chỉ tổ vướng víu tay chân, càng làm cho ta nguy hiểm nhiều hơn.”

“Việc này vô cùng hệ trọng, xin sư huynh bình tĩnh suy xét lại.” Lục Dương phong chưởng tọa không muốn sư huynh một mình xông vào nguy hiểm, cũng tìm cách lựa lời khuyên giải.

“Muội thấy ngũ đệ nói đúng đấy, cần phải điều tra rõ ràng trước đã, kẻo vừa đổ oan cho người khác, lại tự chuốc lấy tai họa vào thân. Nếu quả đúng như Hồi Đạo tông làm, vậy thì chúng ta dẫn theo mười ngàn đệ tử tinh anh, cùng nhau đến đó đòi công đạo cũng chưa muộn.”

Tông chủ dứt khoát từ chối. Việc điều động nhiều đệ tử như vậy, nếu có sai sót gì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến căn cơ Thất Dương tông, lão không thể làm được. Lão đứng dậy nói:

“Ta gọi các ngươi đến đây là để giao phó công việc, không phải để hỏi ý kiến các ngươi thế nào. Việc này ta đã quyết, các ngươi không cần nhiều lời thêm nữa. Giờ ta vẫn còn là tông chủ, kẻ nào dám cãi lệnh, đừng trách ta bắt giam vào ngục.”

“Sư huynh đợi đã.” Công Tôn Khánh từ đầu đến giờ vẫn im lặng, lúc này đột nhiên lên tiếng. “Đệ vừa nghĩ ra một vấn đề.”

“Nói đi.”

“Hôm ấy, sư thúc truy đuổi kẻ mặc áo đen, sau khi đối chưởng thì bị chính chiêu thức của mình phản lại, có đúng như thế không?”

“Đúng vậy, thì sao?”

“Chuyện này, có thể giải thích rằng kẻ mặc áo đen là người của Hồi Đạo tông, nhưng cũng có khả năng là kẻ ấy tu luyện một đường công pháp giống với sư thúc.”

Thật ra, vấn đề này không quá khó để nghĩ tới, nhưng bởi đang lúc tang gia bối rối nên vô tình bị bỏ qua, ai nấy đều chỉ hướng vào những thứ Văn Hạc đã nói trước lúc mất.

Bấy giờ, nghe Công Tôn Khánh nhắc nhở, những người còn lại như sực nhớ ra điều gì đó, liền cùng nhau chuyển ánh mắt về phía gã thanh niên mặc áo tím ngồi ở ghế dưới cùng.

Thất Dương tông có bảy ngọn núi chính, Xích Dương ở trung tâm, Tranh Dương ở tây nam, Hoàng Dương ở tây bắc, Lục Dương ở đông nam, Lam Dương ở chính bắc, Thanh Dương ở chính nam, Tử Dương ở đông bắc, theo thứ tự tương ứng với phong thổ kim mộc thủy hỏa lôi.

Thanh niên ấy chính là Tử Dương phong chưởng tọa đương nhiệm, tên Khúc Xuân Ca, cũng chủ yếu tu luyện các loại công pháp thiên về lôi hệ giống như Văn Hạc.

Ngẫm lại thì, không chỉ hôm nay, mà nhiều ngày qua nữa, hắn cứ cúi gằm mặt xuống đất, không nhìn lên, không nói chuyện. Mọi người đều tưởng là hắn đau buồn cho sự ra đi của sư thúc, cũng không hỏi nhiều.

Thế nhưng sau những lời vừa rồi của Công Tôn Khánh, cộng thêm áp lực vô hình từ sáu cặp mặt dồn lại, hắn bỗng thấp thỏm như ghế ngồi có gắn bàn chông.

Tông chủ không tin sư đệ của mình lại dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, chỉ là càng trông càng thấy nghi ngờ, một lúc sau thì hai mắt lão trở nên đỏ ngầu, gằn giọng nói:

“Thất sư đệ, A Xuân, ngẩng mặt lên, nhìn ta!”

Bạn đang đọc Tâm Ma - Tiếu Kì sáng tác bởi ngotieuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngotieuki
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.