Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Liệt

Tiểu thuyết gốc · 2476 chữ

Chiều muộn, nắng vàng dần chuyển sang màu cam nhạt, nhuộm hồng một đám bụi mờ bay bay trong gió. Bên bờ sông, Tiểu Mục đội một chiếc vòng hoa sặc sỡ, khoanh chân ngồi đối diện Lý Vũ, chơi trò giấy búa kéo, ai thắng sẽ được ăn chuối.

Những ngày vừa qua, bởi vì chuyện của Văn Hạc, Lý Vũ đành phải dành nhiều thời gian hơn cho Tiểu Mục, bày ra không ít trò vui để an ủi nó. Mà dường như con vượn vừa thắng được rất nhiều, cho nên bộ dạng trông vô cùng vui vẻ.

Nhưng đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên ầm ầm rung chuyển, bầu trời đột nhiên u ám, truyền tới một tràng tiếng nổ như sấm rền bên tai. Nước sông dâng cao, nổi sóng cuồn cuộn đổ ập vào bờ, làm ngập cả một khoảng đất rộng lớn.

Lý Vũ lội bì bạch đứng dậy giữa đám nước bùn, nhìn Tiểu Mục với bộ lông ướt sũng đang thích thú đùa giỡn. Cảm giác có điều gì đó không đúng, hắn lõm bõm chạy tới, hô lên:

“Đừng nghịch nữa, hình như bên ngoài có chuyện.”

Nghe được ra ngoài chơi, Tiểu Mục liền lắc mình cho ráo bớt nước, vừa đấm ngực thùm thụp vừa hú dài một tiếng, sau đó đặt Lý Vũ lên lưng rồi phóng đi như bay, thoáng cái đã đến bên ngoài dược cốc.

Nơi đây không có gì khác thường, nhưng trong tiếng gió thổi lồng lộng, dường như mang theo tiếng thanh la không ngừng vọng lại. Tiểu Mục chỉ về hướng bắc, khoa tay múa chân. Lý Vũ gật đầu nói:

“Chúng ta tới đó xem sao.”

Một người một vượn lại vùn vụt lao đi, chẳng mấy chốc đã tiến đến gần khu vực ngoại môn. Tiếng la hét lúc này cũng rõ ràng hơn, toàn là những thanh âm kêu gào đầy hỗn loạn, thảm thiết.

Xuyên qua khe hở giữa những tán cây, có thể thấy từng dòng khói đen đặc chảy ngược vào nền trời. Ánh lửa đỏ rực hắt lên, khiến một vùng kéo dài hàng chục dặm sáng trưng như ban ngày.

Bỗng “đùng” một tiếng, một cột lửa cao hàng ngàn trượng đột ngột hiện ra, đẩy phần khói đen phía trên cuộn lại thành hình một cây nấm khổng lồ. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Lý Vũ đã bị một bàn tay to lớn tóm lấy ghì chặt xuống đất, lại có một cơ thể đầy lông lá nằm đè lên.

Mặc dù có chút ngộp thở, hắn vẫn cố gắng không động đậy, bởi phía trên chính là Tiểu Mục, mà phía dưới thì mặt đang kịch liệt chấn động, bên ngoài gió cũng rít gào vô cùng dữ dội.

Một lúc sau, khi mọi thứ dần im ắng trở lại, Tiểu Mục mới mở hai cánh tay để hắn chui ra. Lý Vũ ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh, thấy vô số cây cối đổ rạp xuống, để lộ một khoảng trống mênh mông.

Lý Vũ liền hiểu, nếu không phải vừa rồi Tiểu Mục sớm nhận ra bất thường, lấy thân mình che chở cho hắn, không biết hắn đã bị sóng xung kích từ vụ nổ thổi bay đến tận nơi nào. Nhìn con vượn chìa phần lưng bị bạt đi một mảng lông về phía mình, nét mặt rầu rĩ ngoái lại, hắn mỉm cười nói:

“Cảm ơn ngươi, lát nữa ta sẽ mua thêm chuối cho.”

“Cứ… cứu…”

Chợt có tiếng rên khe khẽ đâu đây, Lý Vũ lắng tai nghe rồi xoay người sang trái. Cách chỗ hắn đứng không xa, có một cánh tay giơ lên giữa đám lá cây, máu me be bét.

Lý Vũ vội chạy tới, vạch đám lá ra xem. Thế nhưng chẳng thấy ai, chỉ có một cánh tay bị đứt lìa. Theo tiếng kêu cứu đi thêm vài bước nữa, bấy giờ hắn mới phát hiện có người đang bị một thân cây lớn đè lên, chéo từ vai phải xuống phần hông bên trái.

“Gắng lên, ta tới giúp ngươi đây.”

Thân cây khoảng ba bốn người ôm, nặng cả ngàn cân, nhưng với sức lực của mình, Lý Vũ vẫn có thể dời đi được. Tuy nhiên sau đó, hắn bỗng đứng ngây ra, gần như chết lặng, không biết phải nói gì.

Người kia, phần thân còn lại không hề bị cây đè lên, mà thật sự đã biến mất. Tại nơi vết thương, nội tạng tràn ra, dập nát, hòa với máu đông, thịt vụn, xương vỡ, trộn thành một đống bầy nhầy, vàng đỏ trắng xanh lẫn lộn.

Đến khi định thần lại, Lý Vũ vội ngồi xuống bên cạnh người kia nói:

“Huynh đệ, ngươi cảm thấy sao rồi?”

Người này đã không thể cứu được nữa, tất cả những gì hắn có thể làm là cố gắng an ủi để y được ra đi thanh thản. Nhưng người kia không còn nghe thấy hắn, đôi mắt đờ đẫn mất đi tiêu điểm, tay trái cứ đưa lên chạm vào khoảng không, vừa ọc ra máu vừa khẽ thều thào:

“Ta… ta… thấy mẹ rồi.”

Lý Vũ nắm lấy bàn tay. Người kia chợt nở nụ cười vui vẻ, nấc một tiếng rồi chết đi. Thở hắt ra một hơi nặng nề, Lý Vũ nhẹ nhàng đặt bàn tay xuống, vuốt đôi mắt nhắm lại, đang định chôn cất thì nghe tiếng hú hú khẹc khẹc của Tiểu Mục gọi mình.

Hắn bước tới, lại thấy gần trăm xác người nằm la liệt khắp nơi, tử trạng thê thảm không kém gì người vừa rồi. Xung quanh còn có không ít tay chân rơi vãi lung tung, chẳng biết của ai với của ai. Trong lúc trầm mặc, hắn thầm suy đoán, đây có lẽ là những người bị vụ nổ ban nãy thổi tới.

Đúng lúc này, mặt đất bỗng rầm rập rung động, cùng với đó là những tiếng kinh hô hỗn loạn từ xa vọng lại. Hàng ngàn bóng người hiện ra trong tầm mắt Lý Vũ, gấp rút chạy về hướng tây nam.

Đằng sau đám người, khói bụi mịt mù tung bay, tạo bởi một đàn trâu khổng lồ, con nào con nấy đều cao gần hai trượng, mắt lóe kim quang, chân to như cột nhà, chạy qua rừng cây đổ ngổn ngang mà cứ như trên đất bằng.

Có hơn mười người mặc y phục của đệ tử nội môn đang cố gắng làm chậm bước chân của chúng. Đao thương kiếm kích không ngừng khua động, thuật pháp nối tiếp nhau bắn ra.

Vài con kim nhãn ngưu phía trước ngã xuống, lập tức bị đồng loại từ phía sau giẫm đạp lên rồi tiếp tục chạy tới, mà tốc độ của đàn trâu đúng là thoáng chậm lại một nhịp.

Tuy nhiên, do đệ tử ngoại môn chẳng giúp được gì trong hoàn cảnh này, nên người dù đông nhưng lực lượng chống trả quá ít. Những đệ tử nội môn kia dần rơi vào trạng thái sức cùng lực kiệt, thuật pháp thi triển mỗi lúc một thưa thớt.

Đối mặt với nguy cơ sinh tử, có kẻ sợ hãi, bỗng đạp lên pháp khí bỏ chạy trước. Dẫu vậy, cũng có người kiên trì ở lại, liều chết bảo vệ các sư đệ sư muội của mình đến cùng. Nhưng đáng buồn thay, người ở lại chỉ còn có một.

Đó là một thanh niên có vóc người cao lớn, lưng hùm vai gấu, cằm vuông hàm rộng, chân mày như kiếm, mắt sáng như sao, trông vô cùng khôi ngô tuấn tú. Gương mặt lúc này đang dính đầy máu me bụi bặm, chỉ là như thế càng làm tăng thêm phần uy mãnh.

Trong tay thanh niên là một cây bạch sắc trường thương, dài hai thước bảy tấc, mũi thương sáng lóa, ngù đỏ như màu máu, cán có khắc hoa văn hình vảy rồng.

Chợt thấy xa xa có một khe núi, cách khoảng năm dặm đường, thanh niên liền chĩa mũi thương về phía đó, bảo mọi người dốc sức chạy vào, còn bản thân thì đứng lại, một mình đối mặt với đàn trâu điên.

Y giương cao trường thương, xoay vù vù tạo thành từng vòng tàn ảnh, phát ra âm thanh tựa tiếng long ngâm. Chợt hai bàn tay siết chặt cán thương, y tung người lên, lộn một vòng rồi đập mạnh xuống.

Đầu thương vạch ra đường cong màu đỏ thẫm trong không khí, bỗng hóa thành một con xích long cuốn về phía bầy kim nhãn ngưu. Xích long gầm gừ gào thét, đẩy hàng chục con trâu bật ngược trở lại, gặp những con phía sau đang trên đà húc tới, khiến cả đám cùng nhau ngã chổng vó.

Tuy nhiên, so với bầy trâu khổng lồ, chút hỗn loạn ấy chẳng thấm vào đâu. Những con trâu ở hai bên vẫn tiếp tục tiến lên, sau đó lại nhập làm một, ùn ùn lao nhanh đến chỗ thanh niên.

Thanh niên vội quay đầu, vừa chạy vừa nuốt một viên phục linh đan để hồi lại chút linh lực. Đến khi đuổi kịp đám đệ tử ngoại môn, mắt thấy khe núi đã ở ngay phía trước, y vội giục:

“Mau leo lên núi.”

Lúc này, linh lực thanh niên đã chẳng còn bao nhiêu, chỉ đủ để thi triển chiêu vừa rồi thêm hai lần, vừa vặn cho những người khác chạy đến nơi an toàn. Tất nhiên, nếu y muốn tự mình chạy trốn thì vẫn có thể thoát thân, nhưng như thế sẽ khiến rất nhiều sư đệ sư muội phải bỏ mạng.

Thanh niên chợt ngẩng đầu nhìn trời cao, ánh mắt lộ vẻ nhớ nhung lưu luyến, tựa hồ đang trông thấy gương mặt của ai đó. Khóe môi tự động vẽ ra một nụ cười, y khẽ thì thào:

“Bình Nhi, ta đến với nàng đây.”

Đoạn hít vào một hơi thật sâu, tay phải nắm chặt cán thương, dứt khoát quay người lại, sẵn sàng cho một trận tử chiến.

Nhưng đúng lúc này, bỗng có một bóng đen cao lớn từ mé bên phải hùng hục xông tới, chính là Tiểu Mục. Con vượn kéo theo một thân cây khổng lồ, chờ khi khoảng cách với bầy kim nhãn ngưu ước chừng trăm bước, nó rướn người lấy đà một nhịp rồi ném mạnh đi.

Thân cây chẳng khác nào một mũi tên vừa được bắn khỏi dây cung, vun vút phóng vào toán kim nhãn ngưu đang chạy ở đằng trước. Lực lượng như bài sơn đảo hải, dồn ép nguyên một đám dính chặt lại với nhau, ngã ngang ngã dọc một mảng lớn.

Con vượn vẫn tiếp tục lao về phía này, tốc độ nhanh như gió, trên đường thuận tay nhặt vài tảng đá to bằng cái vại ném vào đàn trâu, gây ra thương vong không biết bao nhiêu mà kể.

Đến nơi, nó lại chộp lấy một thân cây dài bằng chính mình, nhảy ra che chắn trước mặt thanh niên, sau đó há to cái miệng rộng, để lộ hàm răng nhọn hoắt, gân cổ rống lên một tiếng vang trời.

Trước tiếng rống kinh thiên động địa, bầy kim nhãn ngưu kinh hãi kìm lại bước chân. Nhiều con sợ đến chảy cả máu mồm máu mũi, tứ chi cứng ngắc ngã lăn ra chết. Hoặc có con lỡ đà rơi vào tầm công kích, liền bị Tiểu Mục vung cây một cái, đánh bay ra xa mấy trăm trượng, chết càng thảm hơn.

Tiểu Mục lại rống thêm một tiếng nữa, bầy trâu liền giẫm đạp lên nhau chạy tứ tán. Bấy giờ mới lộ ra phía sau có vài kẻ mặc áo đen, đang cưỡi trên lưng mấy con linh cẩu lớn bằng con bê, tay cầm roi sắt, chính là những kẻ lùa trâu để giẫm chết người.

Mắt thấy bầy kim nhãn ngưu đã mất kiểm soát, mà con vượn cao to đen sì kia lại có lực lượng mạnh bạo phi thường, đám người liền thúc bọn linh cẩu quay đầu bỏ trốn.

Tiểu Mục quẳng luôn cái cây về phía đó, đập chết ba bốn tên chạy chậm ở sau cùng. Đoạn nó xoay người lại, nhe răng cười với thanh niên, giơ lên ngón tay cái tỏ ý khen ngợi. Hành động này Lý Vũ vẫn thường làm với nó, chẳng biết khi nào đã học được rồi bắt chước theo.

Thanh niên cũng bị tiếng rống làm cho điếng người, trán đổ đầy mồ hôi hột, mặt mày tái mét, tim vẫn còn đập thình thịch, mất một lúc mới hoàn hồn trở lại. Lý Vũ từ trên lưng Tiểu Mục nhảy xuống, nhìn y hỏi:

“Sư huynh không sao chứ?”

Vừa nãy, thanh niên không hề biết phía sau đàn kim nhãn ngưu còn có người. Nếu lúc đó y thật sự ngã xuống, các sư đệ dù thoát được bầy trâu thì cũng sẽ bị đám người kia chém giết. Tình cảnh quả thật ngặt nghèo, may mà có vị sư đệ này kịp thời đến cứu.

“Ta không sao, đa tạ sư đệ.” Thanh niên nói rồi nhìn sang Tiểu Mục, thầm nghĩ:

“Lực lượng này, e là nhiều vị trưởng lão gặp phải cũng không dám đối đầu.”

Đoạn y lại hỏi:

“Con khỉ đột này là của đệ à?”

Tiểu Mục nghe thấy liền nhảy cẫng lên, tứ chi nện ầm ầm xuống đất, hú hét om sòm. Lý Vũ cười nói:

“Nó không thích bị gọi là khỉ đột đâu, tên của nó là Tiểu Mục, đệ cũng chỉ thay người khác chăm sóc nó thôi.”

Thật ra, chính hắn cũng không rõ Tiểu Mục thuộc giống gì, thoạt đầu cũng từng gọi nó khỉ đột, đến khi Văn Hạc bảo nó là vượn thì mới biết là như thế. Thanh niên khẽ gật đầu nói:

“Đám người kia chắc sẽ còn quay lại, chúng ta nên tìm một nơi khác an toàn hơn mới được.”

“Vậy thì đến chỗ của đệ đi, nơi ấy rất an toàn.” Lý Vũ nói, mắt thấy thanh niên lộ vẻ chưa hiểu, hắn tiếp tục: “Đệ không sống cùng các vị sư huynh ở ngoại môn mà là ở phía nam khu rừng này.”

Thanh niên khẽ nhíu mày, lại hỏi:

“Đệ tên là gì?”

“Đệ tên Lý Vũ, còn huynh?”

“Thảo nào.” Y bỗng bật cười rồi đáp: “Ta tên Bạch Liệt.”

Lý Vũ nhìn bộ dạng của vị sư huynh trước mắt, cảm thấy có gì đó kỳ quái không nói nên lời.

Bạn đang đọc Tâm Ma - Tiếu Kì sáng tác bởi ngotieuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngotieuki
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.