Kẻ địch lộ diện
Di chuyển được gần mười dặm, Bạch Liệt đột nhiên đáp xuống, ra hiệu chậm lại.
“Phía trước hình như có người, chúng ta từ từ đến xem sao.”
Lý Vũ gật đầu, nhảy khỏi lưng Tiểu Mục rồi bảo nó cúi thấp đi sau mình. Hai người một vượn cẩn thận tiến lên, lại lựa những nơi có nhiều góc khuất để tránh bị phát hiện.
Không lâu sau, bỗng nghe loáng thoáng có âm thanh hỗn tạp từ phía trước vọng lại, mỗi lúc một lớn dần.
Tại đó, một toán đệ tử nội môn đang tiến hành giao chiến với hàng trăm tên áo đen, đao quang kiếm ảnh hiện lên loang loáng, kịch liệt va chạm với những lưỡi hắc liêm, thuật pháp cũng không ngừng giao thoa bùng nổ.
Thoạt nhìn, số lượng đệ tử trông nhiều hơn hẳn, thậm chí gần đến gấp đôi, tuy nhiên lại đang tỏ ra yếu thế, bị đám người áo đen vây chặt, không cách nào thoát ra được.
Tại góc đông bắc của vòng chiến, có một thanh niên ước chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dáng người cao ráo, thân hình mảnh khảnh, bên hông đeo một chiếc hồ lô, trên lưng mang một chiếc đàn tỳ bà, chính là đội trưởng của đám đệ tử này, tên là Vương Lô.
Lúc bấy giờ, Vương Lô đang điều khiển một thanh loan đao, vừa phải tự bảo vệ bản thân, vừa phải chiếu cố cho hai người ở bên cạnh, bộ dạng tương đối chật vật.
Tuy nhiên, kẻ địch cũng không vội đánh quá rát vào vị trí này, tiếp tục giữ vững trận hình, chậm rãi mài mòn lực lượng của y. Mà tại những vị trí khác, chỉ cần ai đó lộ vẻ kiệt sức, lập tức sẽ có một lưỡi liềm thình lình bổ tới.
Chốc chốc, tiếng kêu la thất thanh lại vang lên, số đệ tử bị lưỡi liềm róc vào da thịt mỗi lúc một nhiều, trận hình cứ thế dần trở nên lỏng lẻo, tử vong cũng bắt đầu xuất hiện.
Tình hình càng ngày càng không ổn, nếu cứ như thế e rằng tất cả sẽ phải bỏ mạng. Vương Lô cũng nhận thấy điều này, không ngừng chỉ đạo các sư đệ biến đổi trận hình nhằm đột phá vòng vây. Nhưng mỗi lần như vậy, y đều bị kẻ địch chặn lại, buộc phải lui về.
“Lẽ nào lại chết tại đây sao?” Nhìn từng người từng người thay phiên nhau ngã xuống, Vương Lô nghiến chặt răng, trong lòng thầm nhủ.
“Ta còn trẻ như vậy, tuấn tú như vậy, lại còn chưa có nương tử, cứ thế mang tấm thân xử nam chết đi thì thật không cam tâm.”
“Tất cả đều do lũ khốn kiếp bất nhân này mà ra, ta nhất định phải kéo vài tên theo cùng mới hả dạ.”
Tự khích lệ bản thân để tăng thêm chiến ý, Vương Lô siết lấy loan đao, hướng về những người đang chiến đấu bên cạnh mình, hét to một tiếng:
“Các sư đệ, muốn sống thì theo ta.”
Sau đó xộc thẳng tới trước, bất chấp tất cả để tiến lên, quyết tâm đột phá vòng vây một lần nữa, chết cũng không lùi.
Vương Lô không hề biết rằng, trận hình bọn người áo đen bày ra vốn có tính khắc chế đối với trận hình do y cùng các sư đệ kết hợp lại, cho nên mới có thể lấy ít vây nhiều, lấy sức nhàn thắng sức mỏi, từ từ mài mòn rồi tiêu diệt đối phương.
Thế nhưng lúc này, Vương Lô đột nhiên dẫn theo mười mấy người rời bỏ vị trí, khiến bọn áo đen đâm ra bất ngờ lẫn nghi hoặc, tưởng là một thế trận mới mà chỉ huy của chúng chưa cho luyện tập.
Vì vậy, trước một Vương Lô đang liều mạng như chó cùng rứt giậu, xuất chiêu chỉ công không thủ, toàn thân đầy rẫy sơ hở, trong số bọn áo đen trấn giữ ở góc đông bắc này, không có kẻ nào muốn dùng toàn lực, cứ đánh cầm chừng rồi chờ kẻ khác xông lên trước.
Vả lại, mục đích của chúng khi đến đây là để cướp bóc tài nguyên tu luyện, chứ có phải để chết đâu.
Mà trong khi đó, tại góc đông nam, Bạch Liệt cũng đã tiến đến trợ chiến, bị bốn tên áo đen tách ra kìm hãm bước chân. Tuy nhiên, bên cạnh y còn có một Tiểu Mục hùng hổ xông vào vòng vây, như sói lạc bầy dê, tay đấm tay quật, những kẻ muốn ngăn cản đều bị đập nát ra như cám.
Bọn đệ tử không biết con khỉ đột này từ đâu xuất hiện, nhưng khi thấy có đường sống, khí thế bỗng chốc dâng cao, mừng rỡ đánh tràn ra. Trong thoáng chốc, nguyên mặt phía đông của vòng vây đã được khai mở, sau đó dần lan rộng sang hai mặt bắc nam.
Trận hình của bọn người áo đen bấy giờ không còn liền mạch được nữa, quân số vốn ít nay lại càng ít hơn, không thể tiếp tục đối chiến, tên thủ lĩnh thấy vậy liền thổi một tiếng còi hiệu rút lui về hướng bắc.
Bọn đệ tử được đà đuổi theo, nhưng được một đoạn chợt nhớ ra tình cảnh trước đó, vội vàng ghì bước chân, quay lại tìm đội trưởng của mình. Tuy nhiên, Vương Lô đột phá vòng vây xong thì cứ cắm đầu chạy thẳng, chẳng thèm đoái hoài gì phía sau, ai gọi cũng mặc kệ.
Bạch Liệt vốn có quen biết với họ Vương, trông thấy vậy cũng bật cười một tiếng. Cả hai đều thuộc cùng một thế hệ đệ tử của Thất Dương tông, nhưng một bên có sở trường là chiến đấu, còn một bên chuyên về nghiên cứu y đạo.
Đám sư đệ cũng chẳng buồn đuổi theo Vương Lô, thay vào đó tập trung đến bên cạnh Bạch Liệt, một người đáng tin cậy hơn nhiều. Bạch Liệt liền cho kiểm kê nhân số, chợt nhận ra Lý Vũ cùng với Tiểu Mục không có ở đây, bèn hỏi:
“Các ngươi có thấy con vượn lớn chạy đi đâu không?”
“Con vượn?” Một thanh niên đứng gần đó nói. “À, con khỉ đột ấy đuổi theo bọn người áo đen chạy về hướng ngoại môn rồi.”
Lúc nãy, sau khi lao vào vòng chiến, Tiểu Mục đã giết không ít người, song vô ý để một tên áo đen làm cho bị thương. Điều này khiến nó nhất thời không kiềm chế được bản tính hung hăng của mình, liền tức giận đuổi theo, Lý Vũ muốn ngăn cản cũng không được.
Truy đuổi một quãng khá xa, giết thêm được mấy chục tên nữa, bấy giờ con vượn mới thỏa lòng hả dạ. Thế nhưng khi nhìn lại, phía trước chính là khu ngoại môn, chẳng biết khi nào đã trở thành căn cứ của kẻ địch.
Hàng trăm tên áo đen nhanh chóng tràn ra bao vây. Tiểu Mục gầm lên một tiếng, không ngừng tả xung hữu đột chống trả. Tuy nhiên, kẻ địch lần này so với trước đó lợi hại hơn rất nhiều.
Tiểu Mục dù có sức khỏe phi thường cũng địch không nổi, dần dần đuối sức, bị lùa vào bẫy. Trong lúc giãy giụa, nó chợt vung tay hất văng Lý Vũ ra xa cả trăm trượng, khiến hắn đầu váng mắt hoa cả lên.
Vừa lom khom đứng được dậy, Lý Vũ đã thấy có gần chục tên áo đen xách ngân liêm phi tới, đồng loạt bổ vào đầu mình. Toàn thân hắn run lên như cầy sấy, chân đứng không vững ngã ngồi xuống đất.
Lý Vũ tưởng rằng mình sẽ phải chết, nhưng rồi đột nhiên, cả đám người ấy đều thình lình biến mất, ngay trước mắt hắn, chẳng khác nào những gì vừa trông thấy đều chỉ là ảo ảnh.
Còn đang ngơ ngác chưa rõ chuyện gì xảy ra, bỗng dưng có một vật mềm mại quấn chặt lấy hắn rồi giật mạnh. Xung quanh lập tức trở nên tối om, có chút ẩm ướt lẫn nhầy nhụa, mà bản thân hắn thì không thể cử động.
Ngay sau đó, Lý Vũ lại cảm giác như đang di chuyển với tốc độ rất nhanh. Cho đến khi cảm giác ấy kết thúc, hắn liền bị ném mạnh tới trước, va vào một vách tường đá, bất tỉnh nhân sự, không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.
Bấy giờ, Bạch Liệt cũng đang đi tìm Lý Vũ với Tiểu Mục, đến bên ngoài khu ngoại môn vẫn không thấy cả hai đâu. Dù khá lo lắng nhưng manh động cũng chẳng được gì, y đành quay lại chỗ các sư đệ, hỏi han kỹ tình hình rồi sẽ tính tiếp.
Về phần Vương Lô, sau khi chạy được vài dặm thì chợt ngoái đầu lại, mới biết bên cạnh đã chẳng còn ai. Xung quanh chỉ toàn là những cây á bần, trên thân mọc ra vô số con mắt, tựa như đang trao cho gã thanh niên cái nhìn đầy phán xét.
Vương Lô đứng ngây ra như trời trồng, vẻ mặt bàng hoàng ngơ ngác, một lúc sau bỗng khóc rống lên:
“Các sư đệ, các ngươi chết hết rồi sao?”
Khóc xong thì gạt nước mắt, lại tiếp tục bỏ chạy.
Trong khi đó, tại những nơi khác của Thất Dương tông, không phải ai cũng gặp được may mắn như Vương Lô. Đâu đâu cũng thấy cảnh tượng hỗn loạn, xác chết la liệt trên mặt đất, máu tươi róc rách chảy thành dòng, mùi tanh xộc thẳng lên tận óc.
Mặc dù tông chủ đã ban bố các loại mệnh lệnh từ rất sớm, thế nhưng kẻ địch tấn công quá bất ngờ, có nhiều thứ vẫn chưa kịp thực hiện. Mà sở dĩ chuyện này xảy ra chớp nhoáng như vậy, chủ yếu chính là do Công Tôn Khánh giả sắp đặt.
Kể từ khi xuất hiện, y đã không ngừng lợi dụng thân phận mới này, từng bước loại bỏ những người giữ vai trò quan trọng trong tông, thay thế bằng đồng bọn của mình, những kẻ vốn trà trộn vào từ trước, chực chờ thời cơ hành động.
Song song với đó, Công Tôn Khánh giả cũng cho người ngày đêm đào bới đường hầm ngay bên dưới Thất Dương tông. Bởi vì quy mô của nó quá lớn, rất khó để che giấu, y lại ngụy trang một phần nơi này thành khu vui chơi dành cho bọn đệ tử thế gia.
Hành động tuy có vẻ lộ liễu, nhưng nhờ vậy mà mức độ nghiêm trọng đã giảm xuống đáng kể, vẫn nằm trong quyền hạn xử lý Công Tôn Khánh giả và vây cánh của y, không cách nào truyền đến tai tông chủ được.
Ngay cả khi Công Tôn Khánh thật trở về, tình cờ phát hiện ra đường hầm này rồi dùng nó để tiến vào Thất Dương tông, sau đó lại đưa Hoàng Dương phong chưởng tọa đến trú ẩn, cả hai đều nhất thời không nghĩ ra được tác dụng của nơi đây, không kịp báo lại với sư huynh của mình.
Mặt khác, việc thâm nhập các loại tệ nạn, những tư tưởng suy đồi vào tầng lớp đệ tử, khiến bọn chúng trở nên buông thả, lơ là việc tu luyện, trong thời gian dài cũng làm cho lực lượng tổng thể của toàn tông đi xuống.
Thế nên, khi đám người áo đen từ trong địa đạo nhảy ra tập kích, phần lớn bọn đệ tử đều không có sức kháng cự, mặc cho kẻ địch thỏa sức chém giết, thương vong không sao kể xiết.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là lực lượng ở tầng thấp tranh đấu với nhau, mục đích cũng chỉ để quấy rối là chính, không giữ vai trò quyết định trong cuộc chiến này. Thứ mà thế lực đằng sau Công Tôn Khánh giả lo ngại nhất vẫn là Thất Dương đại trận.
Để trận pháp này không thể khởi động được, Công Tôn Khánh giả lại lập mưu trừ khử Hoàng Dương phong chưởng tọa, tiếp đến sẽ là Lam Dương phong hoặc Thanh Dương phong.
Bởi vì sự xuất hiện của Lý Vũ, kế hoạch giết Hoàng Dương phong gặp phải chút trục trặc. Nhưng may mắn thay, cũng nhờ có hắn mà cả hai thế hệ Tử Dương phong đều bị loại bỏ.
Ngoài ra, Công Tôn Khánh giả cũng sắp đặt sẵn cạm bẫy ở Hổ Di sơn, sau đó lại phong ấn lối ra nơi ba vị thái thượng trưởng lão đang bế quan, khiến bọn họ trong thời gian ngắn không thể xuất quan được.
Khi những thứ ấy đã chuẩn bị xong, Công Tôn Khánh giả không còn luyến tiếc gì chức vụ Tranh Dương phong chưởng tọa này nữa, lập tức trút bỏ thân phận giả dối ấy, quay về bên cạnh chủ nhân của mình.
Lúc bấy giờ, ngay tại bên ngoài Xích Dương phong, hàng vạn người mặc áo đen đang tụ tập lại, đội hình ngay hàng thẳng lối, không ngừng hô vang khẩu hiệu:
“Vô Âm giáo chủ, thiên thu vạn đại, thọ sánh nhật nguyệt, phúc khỏa càn khôn, chưởng khống vạn vật, vĩnh viễn trường tồn, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Phía trước bọn chúng là một con rắn khổng lồ, đầu to như cái nhà, mình dài đến ngàn trượng, toàn thân đen như nhung. Mỗi lần nó khẽ chuyển động, mặt đất bên dưới cũng phải run lên nhè nhẹ, trong khi từng chiếc vảy lại bắn ra những tia sáng âm u huyền bí.
Trên đầu con rắn là một chiếc mào lớn, trông như một chiếc vương miện hoàng kim. Tại phần đỉnh có một viên hồng ngọc cỡ bằng đầu người, nhìn như trong suốt, cảm giác tựa hồ có máu tươi sóng sánh ở bên trong.
Chính giữa vương miện là một chiếc bảo tọa bằng ngọc bích, từ trên xuống dưới đầy những hình thù được chạm trổ cực kỳ tinh xảo, lại đính thêm đủ các loại đá quý cùng nhau khoe sắc sặc sỡ.
Trên chiếc bảo tọa, một bóng người ngồi chễm chệ ở đó, tay phải cầm quyền trượng hình mãng xà, tay trái cầm một viên dạ minh châu, thân khoác trường bào màu đen viền kim tuyến, đầu đội vương miện bằng đá có bảy đỉnh nhọn hướng lên.
Thoạt nhìn, chiếc vương miện bằng đá chẳng có gì đặc biệt ngoài vẻ xấu xí, nhưng nếu là người sống ở Thất Dương tông đủ lâu, có thể mường tượng ra được các đỉnh của nó trông giống như hình ảnh thu nhỏ của bảy ngọn chủ phong.
Công Tôn Khánh giả bấy giờ đang đứng cách bên trái người này một đoạn, sau lưng y còn có Trình Trọng Minh, Đỗ Công Thăng, Phàn Lãm, cùng với vị trưởng lão họ Tiêu của Vệ Binh đường.
Lúc trước, Công Tôn Khánh giả lệnh cho bốn vị trưởng lão là Nhất, Đinh, Tiêu, Vọng, dẫn theo năm trăm đệ tử tinh anh đi ngăn chặn Hồi Đạo tông, nhưng hiện tại chỉ một mình họ Tiêu này trở về, còn lại đều đã bị giết sạch.
Mặt khác, kẻ địch cũng chẳng phải Hồi Đạo tông gì cả, mà là một thế lực có mối liên quan rất mật thiết đối với Thất Dương tông, có thể coi như là kẻ thù truyền kiếp, mang tên Vô Âm giáo.
Đăng bởi | ngotieuki |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 16 |