Bản Sơ, Ngươi Là Vĩ Nhân
Viên Thiệu rốt cuộc cũng không hạ lệnh xuống tay.
Một mặt là sợ tin tức giết Lưu Bị bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh.
Mặt khác, gã cũng có hứng thú với huyện Bái.
Huyện Bái đối với Từ Châu mà nói là một đầu mối cực kỳ quan trọng, sau này nếu muốn công kích Từ Châu thì không thể nào bỏ qua huyện Bái.
Nếu có thể khống chế được huyện Bái trong tay thì chẳng khác nào kề một con dao vào yết hầu Từ Châu.
“Chủ công, người thật sự không nên lòng dạ đàn bà như vậy!”
Điền Phong đau lòng nói, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối, “Huyện Bái tuy quan trọng, nhưng uy hiếp từ Lưu Bị còn lớn hơn.”
“Hiện tại không giết hắn, ngày sau tất thành tâm phúc đại hoạn của ngài!”
Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm sâu sắc từ Lưu Bị.
Loại nguy hiểm này không phải đến từ vũ lực mà là từ tiềm lực.
Từ khi thảo phạt Đổng Trác đến nay, hắn đã phát hiện ra tên này quá biết ẩn nhẫn, tuyệt đối là người có tư chất của bậc hùng chủ.
“Ngươi hiểu cái gì? Quyết định của chủ công mới là sáng suốt nhất!”
Điền Phong vừa dứt lời, Quách Đồ liền đứng ra phản bác, sau đó một mặt sùng bái nhìn về phía Viên Thiệu, “Tuy Lưu Bị đáng chết, nhưng trực tiếp giết hắn thì đối với chúng ta cũng không có bao nhiêu chỗ tốt, ngược lại sẽ mang tiếng ác giết hại tông thân nhà Hán.”
“Để hắn một mạng, để hắn đi đánh huyện Bái, thành công thì thu phục được vùng đất yết hầu này; thất bại thì cũng chỉ tổn thất có năm ngàn binh mã, đại quân của chúng ta lấy danh nghĩa trợ giúp Lưu Bị tiếp tục công đánh huyện Bái. Hơn nữa có quân lệnh trạng ở đó, chẳng phải vẫn có thể giết hắn sao! Còn không cần phải mang tiếng xấu!”
“Dù nhìn thế nào cũng là trăm lợi không một hại! Chủ công quả nhiên anh minh!”
Quách Đồ liên tục thổi phồng Viên Thiệu.
“Thì ra là vậy! Ta cũng hiểu rồi!”
Hứa Du vỗ đầu một cái, bừng tỉnh hiểu ra: “Không sai, lúc trước nếu cho Lưu Bị mượn binh, cho dù đánh hạ được huyện Bái thì đối với chúng ta cũng không có chút lợi ích gì; nhưng chủ công hôm nay bày kế để Lưu Bị rơi vào bẫy rập, để hắn cam tâm tình nguyện làm tiên phong, thành công thì huyện Bái vẫn thuộc về chủ công, có thể nói là danh lợi song thu!”
“Mưu lược của chủ công thật sự thâm sâu, Du bội phục!”
Hứa Du phát ra từ nội tâm mà tán thán, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện ra chủ công của mình lại có trí tuệ như vậy.
Mà lời của hai người nói khiến cho Viên Thiệu mơ mơ màng màng.
Hắn hôm nay bày kế để thử Lưu Bị, thật sự chỉ là muốn thử mà thôi, còn những mưu tính mà Quách Đồ và Hứa Du nói, gã căn bản chưa từng nghĩ tới.
Sao lại thành mưu kế của gã rồi?
“Khụ…”
Viên Thiệu khẽ ho một tiếng, trên mặt mang theo vẻ thản nhiên nói: “Không sai, ta chính là nghĩ như vậy.”
“Mọi việc đến hiện tại đều nằm trong kế hoạch của ta.”
“Chủ công anh minh! (x3)”
Ba người Quách Đồ, Phùng Kỷ, Hứa Du tán thưởng không thôi.
Viên Thiệu tuy cố gắng ra vẻ không thèm để ý, nhưng đây là lần đầu tiên gã được mưu sĩ dưới trướng khen ngợi như vậy, hơn nữa còn là khen ngợi về mưu lược. Khiến cho khóe miệng gã không nhịn được mà nở nụ cười.
Điền Phong: “…”
Thẩm Phối: “…”
Cố Vịnh: “…”
Không giống như ba người kia đang nịnh hót, bọn họ đương nhiên nhìn ra được, chủ công của mình đồng ý cho mượn binh hoàn toàn là bởi vì tham lam huyện Bái mà thôi, căn bản không hề nghĩ nhiều như vậy.
Mấy lời nịnh hót này thật sự là quá mức vô sỉ.
“Ngày sau diệt Viên thị, tất là Lưu Bị!”
Trong lòng Điền Phong vừa vội vừa giận, phẫn nộ mà nói ra câu này.
Lời vừa dứt, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, bầu không khí trong đại điện trong nháy mắt giảm xuống đến điểm đóng băng.
Nụ cười trên mặt Viên Thiệu biến mất, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Điền Phong cười lạnh nói: “Nếu đã ở lại dưới trướng ta mà cảm thấy uất ức như vậy, Nguyên Hạo sao không đi tìm nơi khác?”
“Để tránh ngày sau cùng ta bỏ mạng dưới đao Lưu Bị!”
Nói xong câu nói đầy chế nhạo này, Viên Thiệu liền phẫn nộ hất tay áo bỏ đi, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi đại điện.
Điền Phong sắc mặt xanh mét, không nói một lời.
Ba người Quách Đồ, Phùng Kỷ, Hứa Du dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Điền Phong một cái, khinh thường cười nhạo một tiếng sau đó cũng nối tiếp rời đi.
Chỉ còn lại hai người Thẩm Phối, Thư Thụ đi tới.
“Nguyên Hạo, ngươi không nên kích động như vậy.”
Thẩm Phối thở dài nói.
Hắn biết Điền Phong là xuất phát từ lòng trung thành, nhưng đáng tiếc lời nói lại quá mức trực tiếp và nóng nảy, chủ công làm sao có thể thích nghe?
Thư Thụ cũng an ủi nói: “Kỳ thật hiện tại không giết Lưu Bị cũng không sao, hắn không thể nào đánh hạ được huyện Bái, đến lúc đó lại dùng quân lệnh trạng giết hắn cũng như nhau.”
Điền Phong lại kiên quyết lắc đầu, nói: “Các ngươi không hiểu, Lưu Bị có danh tiếng nhân nghĩa, lại là tông thân nhà Hán, dưới trướng lại có mãnh tướng như Quan Vũ, Trương Phi. Hôm nay không trừ bỏ hắn, ngày sau hắn sẽ thành đại địch của chủ công!”
Nói xong, Điền Phong liền không quay đầu lại mà rời đi.
Chỉ để lại hai người Thư Thụ và Thẩm Phối hai mặt nhìn nhau, đứng ngây người tại chỗ.
Ở trong góc bị tất cả mọi người bỏ qua, Quách Gia lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, âm thầm lắc đầu.
Viên Thiệu này mưu sĩ như mây, mãnh tướng như mưa, nhưng chung quy cũng không thành được đại sự.
…
Lưu Hiệp ở trong tẩm cung cả một đêm không ngủ ngon.
Y lo lắng chuyện mình báo tin cho Lưu Quan Trương sẽ bị Viên Thiệu phát hiện.
“Lần sau thật sự không thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa.”
Lưu Hiệp thở dài, vô cùng hối hận về hành động của mình.
Y cũng là bệnh cấp loạn đầu y, nghĩ muốn báo tin cho Lưu Bị để kết thiện duyên, lưu lại đường lui cho mình, lại không thể nào ngờ tới tình huống mà mình phải đối mặt sau này.
“Thật sự phải có một quân sư ở bên cạnh giúp ta mưu tính kế hoạch mới được, nếu không dựa vào trí thông minh của ta, cho dù biết rõ tiến trình lịch sử cũng vô dụng.”
Vất vả lắm mới đợi đến khi trời sáng, Lưu Hiệp liền vội vàng đi tìm Trương Cáp, dự định hỏi hắn một chút tình hình hiện tại của Lưu Bị.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi tẩm cung, đã gặp ngay mặt Quách Gia.
“Bệ hạ muốn đi đâu?”
Quách Gia nhìn thấy Lưu Hiệp tỏ ra vội vàng, hơi nghi ngờ.
Lưu Hiệp cũng không giấu diếm, trực tiếp đem chuyện xảy ra đêm qua, từ đầu chí đuôi đều nói ra hết, sau đó hỏi: “Phụng Hiếu, đêm qua ngươi có ở đó không?”
Nghe xong, Quách Gia tỏ vẻ kỳ quái.
Tối qua hắn đương nhiên có mặt, lúc đó hắn cũng cảm thấy rất khó hiểu, không biết vì sao Lưu Bị lại quay trở lại, hơn nữa còn tìm được phương pháp phá cục duy nhất, giành lấy một tia sinh cơ.
Thì ra là có người báo tin.
Mà người này, lại là Lưu Hiệp!
“Ngươi làm vẻ mặt gì vậy, Lưu Bị không chết chứ?”
Lưu Hiệp vẻ mặt đầy lo lắng, trong lòng lo sợ bất an.
Quách Gia thở dài, điều chỉnh lại tâm trạng, nói: “Không có, may là bệ hạ báo tin cho Lưu Bị, nếu không có lẽ hắn thật sự sống không qua đêm qua.”
Lúc đó, tuy Viên Thiệu rất do dự có nên giết Lưu Quan Trương hay không, nhưng lúc đó tất cả mưu sĩ đều nhất trí đồng ý giết, cho nên do dự đến cuối cùng, rất có thể vẫn sẽ xuống tay.
Nhưng sau khi Lưu Bị biết chuyện đã trở lại, lấy huyện Bái làm điều kiện để đàm phán với Viên Thiệu, cuối cùng cũng giành được một cơ hội.
“Vậy mà không chết?”
Lưu Hiệp vẻ mặt đầy kinh ngạc, không dám tin.
Lòng dạ Viên Thiệu rộng lớn như vậy sao?
Bản Sơ, trẫm đã nhìn lầm ngươi rồi.
Ngươi a… là một vĩ nhân.
Sắc mặt Quách Gia nghiêm túc, “Lưu Bị tuy không chết, nhưng hành động đêm qua của bệ hạ thật sự là không khôn ngoan.”
“Để Trương Cáp báo tin, có nguy cơ chọc giận Viên Thiệu, càng có khả năng bại lộ việc Trương Cáp tâm hướng về bệ hạ. Đến lúc đó, thị vệ trong cung bị thay đổi, bệ hạ sẽ bị giam lỏng hoàn toàn.”
Lưu Hiệp nghe vậy trên mặt tỏ ra sợ hãi.
Tối hôm qua, Trương Cáp vừa đi, y liền ý thức được mình đã làm sai, lo lắng đề phòng đến bây giờ.
Tiến lên nắm lấy hai tay của Quách Gia, thái độ chân thành nói: “Phụng Hiếu a, là trẫm suy nghĩ không chu toàn, về sau mọi chuyện đều phải dựa vào ngươi mưu tính kế hoạch.”
Quách Gia gật đầu, trịnh trọng nói: “Bệ hạ cứ việc phân phó, thần nhất định dốc hết toàn lực!”
Đăng bởi | truyenlichsu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 321 |