Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lôi Tư Kiệt Và Tát Mỗ

Phiên bản Dịch · 1547 chữ

Chương 117: Lôi Tư Kiệt Và Tát Mỗ

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Cầu lửa bùng nổ, hóa thành một cột lửa cao ngút trời, mấy vòng hào quang nguyên lực khuếch tán, tiếp theo đó sóng xung kích và ngọn lửa cháy lan theo nhau mà tới.

A Đại Nhi ở xa xa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, tay chân run lên.

Quả cầu lửa kia, gần như đã rút sạch nguyên lực của cô ta.

Trong doanh địa của Hắc Quả Phụ, An Địch trong lều chính nhìn bản đồ điện tử của trấn Phúc Luân chợt nghe một tiếng nổ ầm vang, Tát Mẫu trong lều cũng sửng sốt theo.

Hai người vội vàng chạy ra ngoài, đợi khi binh sĩ bọn họ mang theo tới được chỗ phát nổ, nhìn thấy một mảnh đất mười mấy mét đang cháy đen.

Ở trong mảnh đất cháy xém này, thi thể Cổ Na toàn thân khét lẹt đang nằm trên mặt đất.

Tấm ván gỗ bị người ta cắm trên đất, mặt trên dùng dao nhỏ khắc một dòng chữ “Đây chính là cái giá phải trả cho việc các ngươi tấn công trấn Phúc Luân!”.

An Địch quát to một tiếng, nhấc chân đạp bay tấm ván gỗ, hai mắt đầy tơ máu, nói:

-Địch Ca đáng chết này, ta sẽ cho ngươi biết tay! Ta thề!

Gã cũng không có bao nhiêu thâm tình với Cổ Na, chỉ có điều Cổ Na là một trong những thành viên quan trọng trong tổ chức.

Đối phương làm như vậy không thể nghi ngờ đó là một loại khiêu khích, một loại nhục nhã, An Địch tự nhiên không cam chịu như vậy rồi.

Nhưng vừa lúc đó, xa xa có ngọn đèn chợt lóe lên.

Tát Mẫu lập tức cầm lấy kính viễn vọng, nhìn về phía nguồn sáng, lập tức kêu lên:

-Không hay rồi, là đội xe! Đội xe của trấn Phúc Luân! Bọn họ đã giết tới rồi, đoàn trưởng!

-Đáng chết!

An Địch lui người về sau khua tay nói:

-Lui, lui về trong rừng. Ở trong này chúng ta không đánh lại đám người Địch Ca!

Đầu tiên là Cổ Na bị giết, hiện tại Địch Ca lại đột nhiên thay đổi tác phong cẩn thận lúc trước, không ngờ lại giết ra vào lúc này.

An Địch đột nhiên hơi hối hận khi tiếp nhận nhiệm vụ này, nó thật sự là khó giải quyết hơn nhiều so với dự liệu của gã.

Người đột nhiên bọc đánh phía sau Hắc Quả Phụ đương nhiên không phải người của Địch Ca mà là Kiệt Sâm và hộ vệ.

Dưới sự dẫn dắt của Ba Ni, bọn họ tiến vào chiến trường, Kiệt Sâm khiêng một ổ súng máy cỡ nhỏ, hét lớn:

-Ăn đạn của ta đi, lũ nhện này!

Anh ta chờ giờ khắc này lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể ra sân giết thoải mái, lập tức hưng phấn kêu gào ầm ĩ.

Hoa văn cơ bắp trên đôi tay kia rõ ràng như dây thép, việc nâng súng mất không ít khí lực của Kiệt Sâm, bằng không cũng không dùng được loại sát khí chiến trường như súng ổ quay loại nhỏ.

Súng máy ổ quay bắn với tốc độ mỗi giây 60 phát nhanh chóng tiêu hao đạn dược, ánh lửa phun ra từ nòng súng chiếu sáng khuôn mặt kích động của Kiệt Sâm, thậm chí còn ánh lên đôi mắt hơi đỏ của anh ta.

Chỉ có điều vũ khí này uy lực lớn thì lớn nhưng đạn dùng cũng nhanh, chỉ được mấy giây đạn đã bắn hết.

Kiệt Sâm lập tức có chút xấu hổ, lần này trang phục nhẹ nhàng, không mang nhiều dây đạn lắm.

Nhưng một vòng bắn điên cuồng cũng đánh ngã rất nhiều lính đánh thuê, thậm chí binh sĩ của trấn Phúc Luân cũng tiện thể ngã luôn vài tên.

-Thằng nhóc chưa đến cổng chợ đã hết tiền.

A Nặc vẻ mặt không đổi nói, đồng thời hai tay huy động liên tục, mấy thanh phi đao lóe lên như điện, đánh ngã mấy binh sĩ xông đến.

Tiếp theo rút khảm đao sau eo, lập tức xông lên, một tay túm được yết hầu của một binh sĩ vọt tới, quật ngã y xuống đất, khảm đao cắm vào ngực, thu hoạch được một mạng vô cùng gọn gàng.

Kiệt Sâm mặt đỏ lên, kêu ầm ĩ vứt súng máy trên mặt đất, rút dao găm ra rồi cũng tiến lên chiến đấu cùng A Nặc.

Ba Ni ở phía sau lắc lắc đầu, bóng dáng chợt động, nghênh đón Bố Luân của Hắc Quả Phụ.

Tình thế đối với Hắc Quả Phụ rất không ổn, thấy hậu phương của mình trúng một đao, sắc mặt An Địch rất khó coi.

Trong lòng y nghĩ hay là chi viện của Huyết Thủ đến trước, bất kể thế nào, nhiệm vụ lần này cũng coi như thất bại.

Hiện giờ lính đánh thuê đã chết gần hết, ba đoàn viên mới gia nhập cũng bị người cuốn đi, chỉ có Tát Mỗ đang tay không giết người của Địch Ca.

An Địch than nhẹ, kêu lên:

-Tát Mỗ, đừng đánh nữa! Chúng ta cùng đi!

Tát Mỗ đang dùng cánh tay kẹp một binh sĩ của trấn Phúc Luân, nghe vậy gật đầu.

Một tay nắm yết hầu của binh sĩ kia dùng sức bấm một cái, bóp chết tươi binh sĩ kia.

Y bỏ lại thi thể, bước nhanh đến bên An Địch, hai người lựa chọn rời khỏi một bên chiến trường.

Mắt thấy sắp rời khỏi chiến trường, một bụi cây cách hai người mười mét đột nhiên nổ bay.

Một đạo hàn quang như điện bắn, Tát Mỗ trong lòng rùng mình, một tay đẩy An Địch ra, một tay dùng chưởng như đao hét lớn đánh xuống.

Chưởng phong quấn lấy Nguyên lực tạo nên gợn sóng mơ hồ đánh lên hàn quang, chỉ thấy một âm thanh vang vọng, Tát Mỗ rên lên lui về sau nhưng hàn quang cũng vặn vẹo chấn động không thể tiến lên được nữa.

Hàn quang tản đi, lộ ra bóng dáng một thiếu niên, đôi mắt màu xanh nước biển kia khóa chặt vào Tát Mỗ, chính là Lôi Kiệt Tư!

An Địch sửng sốt, thầm nghĩ Huyết Thủ chiêu mộ thành viên còn trẻ như vậy từ bao giờ.

Nghĩ thì nghĩ nhưng y cũng không nhàn rỗi, lập tức đánh về phía Lôi Kiệt Tư, liên kết cùng Tát Mỗ dùng tốc độ nhanh nhất xử lý thiếu niên này.

Nhưng tâm ý chợt động thì mi tâm chợt lạnh, An Địch lập tức biến sắc, đó là cảm giác bị ngắm trúng.

Y không dám chần chừ, lập tức lùi lại.

Chỗ đứng phía trước nổ tung, bắn lên một luồng bùn cát, có thêm một cái hố cạn nhưng mặt đất bị đạn bắn bay một mảng lớn.

Lúc này trong rừng vang lên tiếng súng, căn cứ theo độ mạnh yếu của âm thanh để đoán thì tay súng bắn tỉa y e là ở khoảng 500m.

An Địch thầm than trong lòng, không để ý đến Tát Mỗ mà quay đầu bỏ chạy.

Tay súng bắn tỉa đang ở đây, đến mạng mình cũng khó bảo toàn đâu rảnh bận tâm đến Tát Mỗ.

Dù sao nguyên lực cấp 11 cũng khó mà phòng ngự chu toàn trước sự tấn công của thiết bị ngắm bắn, huống chi An Địch sau khi đả thương Địch Ca thì bản thân cũng bị trọng thương, Nguyên lực đã hạ xuống.

Với trạng thái bây giờ của y, tự bảo vệ mình cũng khó khăn.

Tát Mỗ dường như nhìn thấy An Địch vứt bỏ mình, ngược lại nhe răng cười độc ác nhìn Lôi Kiệt Tư nói:

-Khá lắm tiểu quỷ, chiêu vừa nãy có trò gì vậy? Nhìn có vẻ không phải thích.

Thích là một thủ pháp tấn công trong mười cách đánh trong quân, dùng thế đánh cực nhanh và lực phá vỡ mà thành.

Bản thân Tát Mỗ cũng tinh thông kỹ xảo thích nhưng y dùng kỹ xảo này trên đôi thiết quyền, bởi vậy liền hình thành bộ sáo lộ thích quyền của riêng mình.

-Đây là sự kết hợp giữa thích và hoạt bộ, ta gọi nó là thiểm quang.

Lôi Kiệt Tư nhướng mày nói.

-Thiểm quang?

Tát Mỗ gật đầu:

-Cũng đúng lắm, đáng tiếc nó không đánh ngã được ta.

Người đàn ông nhe răng cười độc nghiêng thân, song quyền dựng thẳng thu về trước người, bày ra tư thế quyền anh tiến về phía trước.

Mắt thấy khi sắp đánh vào Lôi Kiệt Tư, thiếu niên không hề khách khí, trường kiếm trong tay chém ra.

-------

Event trị giá hơn 30.000 TLT - Ra Mắt Tận Thế Biên Giới (Bản Dịch) - 30.000 TLT từ ngày 1 đến 3 tháng 6

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 10 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!

Bạn đang đọc Tận Thế Biên Giới (Bản dịch) của Thần Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.