Hòa Vân phái, Cửu Hà Lệnh
Hòa Vân phái nằm sâu trong Cổ Đồng lĩnh, sơn môn của họ nằm trên một ngọn núi cao nhất của cả sơn mạch càng là chọc hẳn lên trên tầng mây, phạm vi trăm dặm của Cổ Đồng lĩnh đều thuộc sơn môn của Hòa Vân phái.
Tuy nhiên hết thảy không chỉ vì Cổ Đồng lĩnh kỳ dị mà môn phái này là một trong những môn phái đứng đầu của vùng hạ du, quản lý một nhánh của Đại Mã hà, linh khí từ nhánh sông này cũng chính là cơ sở để cho tông môn này phát triển cho đến hiện tại.
Hòa Vân phái khá là thân thiện, người dân quanh vùng thường truyền tai nhau rằng ngày xưa cứ cách một khoảng thời gian sẽ có một ít người trẻ tuổi khí chất xuất trần hay là những ông lão bạc phát hồng nhan giáng xuống dưới nơi này mỗi khi có thiên tai xuất hiện để cứu giúp.
Để đáp lại hành động này, thời gian sau người dân quanh Cổ Đồng lĩnh lập nên một miếu thờ, một phần cúng bái dâng lên hương hỏa và lòng biết ơn, một phần khác là để kêu gọi và nhận được sự che chở của nơi mà trong dân gian đồn đãi là tiên môn.
Tất nhiên việc lập nên cổ miếu cũng được Hòa Vân phái cho người xuống gợi ý, xuất phát từ lòng thành kính mà cứ thế lưu truyền theo cho đời sau.
Nhưng năm tháng vô tình, lòng người biến đổi, cổ miếu dần dần thưa thớt bóng người, theo nước chảy mây trôi, theo gió xuân trăng thu, đã hơn trăm năm cổ miếu không có thêm một nén hương nào thắp lên.
Nói đi nói lại cũng phải nói đến hai chữ nhân quả của việc này.
Năm đó, thiên địa biến đổi liền giáng xuống một mùa bệnh dịch, có người lên trên miếu thờ để cầu khẩn giúp đỡ nhưng một năm trời đốt lên hơn ngàn nén hương vẫn không nhận được sự hồi đáp.
Mùa dịch đó khiến cho rất nhiều người bỏ mạng, từ đó khiến cho nhận thức của người quanh vùng có một chút bất mãn đối với tiên nhân trên núi.
Có người than thở mà nhìn trời, có người trách móc với tiên gia trong cổ miếu, người suy nghĩ thoáng hơn thì bảo đây là kiếp nạn trong đời người.
Nhưng người bất đồng suy nghĩ cũng bất đồng, cứ như thế cổ miếu dần bị lãng quên ở trong năm tháng, cho đến hiện tại phụ thân của thiếu niên đến nơi này thắp lên nén nhang sau một trăm năm vắng bóng người.
Lã Túc quay trở về sơn môn, thần sắc khẩn trương, gã không do dự mà bay thẳng vào đại điện được xây ở trung tâm của sơn môn, bên trong đại điện có một ít linh bài, từng luồng sương khói mờ ảo khiến nơi này tràn ngập khí tức nghiêm trang.
Vừa hạ người xuống, Lã Túc chắp tay rồi cúi đầy, khẩn trương truyền ra lời nói gấp gáp.
“Lão tổ, các vị trưởng lão, có chuyện gấp, thỉnh hướng về đại điện”
Lã Túc nghiêm giọng lên tiếng, giọng của gã quanh quẩn trong đại điện rồi truyền ra toàn bộ sơn môn.
Từng bóng người từ trong những dãy núi khác nhau đều gấp rút bay lên hướng về phía đại điện mà đi, khoảng mười hơi thở sau nơi này đã có hơn mười người xuất hiện, mỗi người mỗi biểu tình riêng biệt.
Từng người xuất hiện, có người thì nhìn như ba mươi, có người thì nhìn như năm mươi, thậm chí có một vài ông lão đã bạc trắng cả đầu nhưng ánh mắt lại ẩn chứa tinh quang, toàn thân khí tức sung túc không giống như những lão già gần đất xa trời ở ngoài phàm tục.
Phía trước, ở trên một chiếc bồ đoàn, một ông lão râu tóc bạc phơ mang theo từng luồng vân vụ hư ảo nhẹ nhàng xuất hiện từ trong hư vô, sau khi xuất hiện lão khẽ mở mắt ra rồi nhìn Lã Túc.
“Lão tổ”
Mười người đến trước đó đều lần lượt cung kính cúi đầu hành lễ với lão giả này, theo lời của mười vị nói ra cũng chứng minh thân phận của y, người này là lão tổ của Hòa Vân phái, hiệu Hòa Vân Tử.
“Lã Túc, có chuyện gì ?”
Hòa Vân phái lão tổ sau khi gật đầu với đám người rồi nhìn vị Lã Túc kia, y truyền ra lời nói.
Một lời không có dao động tu vi nhưng lại khiến cho mây mù ở trong đại điện đều toàn bộ tiêu tán sạch sẽ.
“Bẩm lão tổ, dưới núi có một phàm nhân đến đây để cầu cứu tính mạng con trai của y, hắn đưa ra một vật là chiếc vòng này, đệ tử nhìn quen mắt nhưng không dám khẳng định, thỉnh lão tổ xem xét”
Lã Túc cung kính cúi đầu bẩm báo, sau khi nói xong, gã liền tiến lên rồi cung kính đưa ra một vật.
Trong tay của gã là một chiếc vòng được bện bằng cỏ và vải, chiếc vòng trông không có gì bắt mắt, trên đó còn dính một chút máu đã khô, nhìn thế nào cũng chỉ là một món đồ tầm thường, nói nó là đồ bỏ đi cũng không sai biệt lắm.
Một vài người trong số các vị trưởng lão thấy vật trong tay Lã Túc cũng hơi kinh ngạc, một người trong số đó tiến lên xem xét rồi nhíu mày lên tiếng.
“Nhìn không khác gì một mớ cỏ khô, ta đi xung quanh sơn môn cũng có thể làm được một cái như thế, người bên dưới miếu hẳn là lừa ngươi a Lã sư đệ, đệ thế mà cũng đem lên đây, nhìn còn quen mắt nữa, haha hay là già rồi a”
Gã cầm chiếc vòng trên tay, chiếc vong tay hình tròn được làm bằng cỏ khô và vải trông rất yếu ớt tùy cho người ta nhào nặn, thế nhưng khi người này định dùng lực bóp méo thì lại sững sờ.
Vòng này trong tay gã không thể bóp méo.
“Lỗ Tình đừng cố gắng bóp méo nữa, cẩn thận không Hòa Vân phái đều bị hủy trong tay ngươi đấy”
Lão tổ Hòa Vân phái nhìn chiếc vòng trong tay của vị trung niên tên Lỗ Tình kia rồi khẽ lắc đầu truyền ra lời nói có chút không vui.
Vị trưởng lão tên Lỗ Tình kia nghe lão tổ nói liền sững sờ nhìn đối phương, không chỉ có mình gã, cả đám người đều nhao nhao nhìn lão tổ nhà mình.
Lão tổ Hòa Vân phái thần sắc vẫn như thường, lão khẽ phất tay lấy chiếc vòng từ trong tay của Lỗ Tình rồi cầm trong tay xem xét.
Từ khi nhìn thấy vị Lã Túc đem vòng ra, lão tổ Hòa Vân không khỏi chú ý tới nó, mặc dù trên mặt thể hiện ra không vui không buồn, không biểu tình gì nhưng trong lồng ngực ông lại có tiếng trống đập, là trái tim đập có vẻ thất thố, được biết người tu đạo luôn giữ vững được cảm xúc, xem mọi thứ đều bình hòa vì thế không thể dao động tới tâm tình trong lòng.
Cầm vòng cỏ trong tay, lão tổ Hòa Vân phát khẽ thở dài một cái, ông nhắm mắt lại như đang áp chế lại tâm tình thế nhưng hai tay cầm chiếc vòng lại liên tục run rẩy.
Thân là lão tổ của một tông môn, loại tình huống này là rất hiếm khi xuất hiện ở trên người của nhân vật như lão, thế nhưng tình hình hiện tại lại không như vậy.
Thấy biểu hiện của lão tổ nhà mình không đúng, trong lòng của mười người bao gồm cả Lã Túc là người đem chiếc vòng lên đây cũng chấn động theo.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn vị lão tổ thường ngày luôn giữ bình tĩnh này, một người trong số đó lại là không nhịn được mà cung kính truyền ra nghi hoặc.
“Lão tổ, người không sao chứ, vật này có vấn đề gì a?”
Lời nói một người cũng là sự nghi hoặc chung của cả mười vị trưởng lão, ai cũng yên lặng chờ đợi câu trả lời.
Lão tổ Hòa Vân phái khẽ thở dài rồi lại nhìn chiếc vòng, lão đè lại cơn sóng trong lòng, lát sau mới bảo mọi người ngồi xuống.
“Chúng ta chỉ là một môn phái nhỏ, mặc dù được tôn làm một trong những tông môn đứng đầu hạ dung nhưng cũng chỉ là tiểu thế lực, trên đó còn có trung du càng mạnh mẽ hơn, càng có thượng du làm chủ một vực, mà các ngươi từng nghe qua cái tên Cửu Hà thánh địa chưa ?”
Lão tổ Hòa Vân phái chậm rãi truyền ra lời nói, cuối cùng ông nhìn cả mười người rồi hỏi ra một cái tên.
Mười người hai mặt nhìn nhau như có điều suy nghĩ, một lúc lâu sau như nhớ đến điều gì liền run lên rồi nhìn lão tổ, thần sắc lộ ra sự kinh nghi, trong lòng càng là có sóng to gió lớn.
“Là.. là địa phương truyền thuyết đó sao, điển tịch từ xưa chỉ viết qua loa rồi lưu lại, tưởng chừng nơi đó đã biến mất rồi”
Một lão giả đầu tóc bạc phơ, là một trong mười vị trưởng lão, lão ngồi ở đầu tiên, lúc này lão suy ngẫm một hồi rồi do dự nói ra suy đoán trong lòng.
“Không sai, là chỗ đó, chiếc vòng này thuộc về thánh địa này, nó tên là Cửu Hà lệnh, nó rất ít khi xuất hiện, chỉ khi có người được nhìn trúng mới có cơ duyên nhận được, nhưng tỉ lệ chọn lọc cũng chỉ tương đương một hạt cát trong sa mạc, người cầm chiếc vòng này có thể một lần hiệu triệu một môn phái bất kỳ không kể thượng, trung hay hạ làm việc cho bản thân vô điều kiện, thậm chí có thể dùng để diệt tông mà không bị truy cứu.”
Lão tổ Hòa Vân phái nhắm hai mắt nhưng vẫn chậm rãi truyền ra lời nói, nói xong chính lão cũng có chút bất đắc dĩ đồng thời cũng âm thầm cảm thấy may mắn.
Nghe xong tin tức như vậy, cả mười người đều hít một ngụm khí lạnh, diệt tông môn là điều kinh khủng nhất từ trước đến nay đối với tu chân giới, nếu dùng để diệt thượng tông thì tình huống gì sẽ diễn ra.
“Cũng may người tới chỉ là một phàm nhân, nếu là kẻ khác mang tâm tư mà nói hôm nay chúng ta ắt có đại họa, nước ở tu chân giới cực kỳ sâu, năm tháng xa xưa ấy đã có một tông môn cực kỳ hùng mạnh dưới chiếc vòng này xuất ra chỉ trong một đêm đã trở thành phế tích, người trong tông đều trở thành oan hồn”
“Lã Túc ngươi đem chiếc vòng này đưa xuống, dẫn người lên đây hỏi rõ muốn gì, bằng mọi giá chúng ta phải đáp ứng, lần sử dụng vòng này không tính”
Nói xong ông ném vòng lại cho vị Lã Túc kia, rồi nhắm mắt ngồi đó.
Lã Túc cung kính nhận chiếc vòng về tay, cung kính hành lễ rồi cấp tốc xoay người ra khỏi đại điện, gã hóa thành một dải hào quang bay nhanh xuống núi, phương hướng là cổ miếu mà phụ thân của Tư Không đang đứng đợi.
Nén hương ở trong bát hương đã cháy gần hết, phụ thân của Tư Không vẫn đứng ở đó đợi, dường như không biết mệt mỏi.
Nhưng y rất khẩn trương, y sợ thời gian ở nơi này càng lâu thì tính mạng của con trai ở nhà càng nguy hiểm.
Trong miếu khác hẳn so với bên ngoài, rất ấm áp nhưng lòng y lại nóng như lửa đốt, y nhìn chằm chằm vào cây hương kia đến cay cả mắt, đến khi bản thân không nhịn được định đi qua đi lại thì một bóng người đột nhiên xuất hiện khiến cho phụ thân của Tư Không giật mình run lên, định quỳ rạp xuống mà vái.
Lã Túc thấy đối phương định quỳ xuống, gã bất đắc dĩ rồi đưa tay ra nâng đỡ đối phương khiến cho y không quỳ.
Đối với người có được Cửu Hà lệnh, gã đương nhiên phải đối đãi khác với người bình thường, điều này thể hiện sự tôn trọng và cung kính đối với nơi được gọi là Cửu Hà thánh địa kia.
“Đừng quỳ, ta dẫn người lên trên sơn môn, có người muốn gặp”
Lã Túc dìu phụ thân của Tư Không lên rồi khách khí truyền ra lời nói, đồng thời đưa lại chiếc vòng cỏ này lại cho đối phương.
Đối với sự nhiệt tình của đối phương, phụ thân của Tư Không có hơi kinh ngạc, tiên nhân bình thường cao cao tại thượng nhưng lần này lại không giống như trong tưởng tượng của y.
Sau khi suy nghĩ một chút, vì con trai, phụ thân của Tư Không liền cắn răng rồi gật đầu đồng ý đi theo vị này.
Tiếng gió thổi mạnh bên tai, phụ thân của Tư Không có hơi hoảng hốt nhìn xuống dưới, mọi vật cứ thế nhỏ bé trong tầm mắt y, cảm giác giống như là trong mơ.
Lã Túc đem theo phụ thân của Tư Không một đường bay nhanh lên sơn môn rồi tiến thẳng vào đại điện.
Vào trong đại điện, phụ thân của Tư Không nhìn thấy có hơn mười đạo ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, cảm giác của y lúc này có chút khó thở, y theo bản năng lùi lại rồi định quỳ xuống.
Lã Túc ở bên cạnh liền lắc đầu rồi ân cần vỗ vai giúp cho đối phương yên tâm một chút rồi cung kính đứng ở một bên.
“Tiểu hữu không cần căng thẳng”
Lão tổ Hòa Vân phái nhẹ nhàng mở mắt ra, giọng nói già nua nhẹ nhàng vang lên trong điện, lão khẽ phất tay một cái, nơi này liền thu hết các khí tức thần thánh lại nhưng vẫn giữ nét trang nghiêm.
“Được rồi, vị tiểu hữu này ngươi có chuyện gì cần giúp đỡ”
Lão tổ Hòa Vân phái nhìn người đàn ông trước mặt, ông gật đầu thiện ý truyền ra lời nói.
“Tiên trưởng, mạt dân tới cầu dược để cứu con trai mình, một tháng trước nó bị người ta dùng vật đâm vào hông tạo ra một vết thương chí mạng, vốn có thể dùng dược thảo bình thường để cứu nhưng lại bị nhiễm một loại độc khó tiêu trừ, vết thương ngày càng xấu ảnh hưởng tới tính mạng của nó, cầu xin các người giúp đỡ, ta nguyện dâng lên hết của bản thân để đổi một lần cứu giúp”
Phụ thân của Tư Không cung kính nhưng vẫn căng thẳng, y cố gắng cắn răng rồi run rẩy truyền ra lời nói.
“Dược Minh, xuống núi giúp một tay đi”
Lão tổ Hòa Vân phái hơi trầm ngâm rồi nhìn về một người trong mười vị trưởng lão dặn dò, nói xong ông nhắm mắt lại rồi không nói thêm gì.
Dược Minh là một người trung niên, sau khi nghe lão tổ phân phó, gã liền không một chút do dự bước ra rồi cung kính cúi đầu, sau đó dưới ánh mắt hoảng hốt của phụ thân Tư Không, Dược Minh đem đối phương bay trở về Thác thôn.
Trong đại điện.
“Các ngươi trở về đi, mọi chuyện hôm nay không được ai nhắc tới để tránh rước họa vào thân, chỗ đó vẫn hiện hữu trong trần thế, ta cảm giác thiên địa này sẽ không yên bình nữa”
Tiếng nói vang vọng, từng người rời đi khiến cho nơi này rơi vào yên tĩnh, từng mảng sương trắng mông lung che phủ cả đại điện cũng theo đó mà hiện ra.
Dược Minh mang theo phụ thân của Tư Không bay đi, một đường cẩn trọng.
Vì người mà gã mang theo là một người trần mắt thịt, không quen với việc ngự kiếm phi hành, đằng vân giá vũ như tu sĩ cho nên Dược Minh bay không nhanh, chỉ giữ tốc độ vừa đủ, đồng thời còn giữ pháp lực lên người đối phương để cố định thân thể cũng như tránh cho người này bị nhiễm lạnh.
Nghĩ đến chiếc vòng cỏ kia, Dược Minh khẽ thở dài rồi yên lặng dẫn theo phụ thân của Tư Không trở về nhà.
Năm ngày đường với phàm nhân, nhưng với tu sĩ thì chỉ trong một khắc là tới, tuy nhiên vì Dược Minh mang theo cha của Tư Không cho nên thời gian phi hành mất gần một nén hương mới tới nơi.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |