Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nấu cho ta bữa cơm

Tiểu thuyết gốc · 2935 chữ

Nhìn sắc trời đã về chiều, vì là mùa đông cho nên màn đêm ghé qua sớm hơn những mùa còn lại, tuyết rơi cũng đã tạm ngừng từ nửa buổi chỉ còn lại những làn gió nhẹ mang theo cái giá lạnh thổi qua khắp đất trời.

Thác thôn, từng nhà đã lên đèn, những cột khói bếp chiều muộn mang theo sự ấm áp cũng theo đó mà bay lên như đang đối chọi với giá lạnh trời đông, nhà thiếu niên cũng là như vậy, chẳng qua cái ấm áp đó lúc này đều giống như đống lửa đang cháy trong lòng của người nhà thiếu niên.

Tiểu Nguyệt ngồi ở một bên cùng phụ mẫu, Tư Tảo thúc thúc của thiếu niên thì ngồi ở một bên, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đang ngóng chờ vào bên trong căn phòng của thiếu niên.

Ánh mắt của mỗi người đều đồng dạng, có khẩn trương, có mang theo niềm hy vọng nào đó, cũng có sự cầu khẩn đối với số mệnh.

Trong khi cả nhà thiếu niên đang trông ngóng, từ bên trong phòng, thân ảnh của Dược Minh đi ra ngoài, ông nhìn bốn người rồi nhẹ gật đầu.

“May mắn không làm nhục mệnh, mạng của đứa nhỏ nhà các người rất lớn khiến cho ta cũng phải kinh ngạc, tình hình hiện tại không còn đáng lo nữa, các người hảo hảo chăm sóc giúp nó hồi phục lại là được”

Dược Minh chậm rãi truyền ra lời nói, sắc mặt của gã vẫn như trước bình tĩnh thế nhưng trong lòng lại có rất nhiều suy nghĩ về thiếu niên cũng như về loại độc mà hắn đã trúng.

Phụ mẫu và thúc thúc của thiếu niên nghe được lời nói của Dược Minh, cả ba người đều nhẹ nhàng thở ra một hơi giống như tảng đá đè nặng ở trong lòng cuối cùng cũng đã được gỡ xuống.

Cả nhà thiếu niên đều xúc động rồi nhanh chóng quỳ xuống rồi dập đầu tạ ơn, Tiểu Nguyệt cũng hiểu chuyện cho nên cũng quỳ theo rồi cúi đầu tạ ơn.

“Đa tạ tiên trưởng, người đại ơn đại đức cứu giúp hài nhi nhà chúng ta, ân này cả đời Tư gia ta không bao giờ quên, bất kể sau này ngài có yêu cầu gì chúng ta đều sẽ đáp ứng”

Phụ mẫu của thiếu niên dập đầu cung kính, giọng nói chân thành từ tận tâm can của hai người cũng theo đó mà truyền ra.

Bọn họ vốn cho rằng tai kiếp lần này của hài tử nhà mình sẽ không thể vượt qua, vốn cho rằng trên đời này không có thứ gì hoặc không có một ai có thể cứu được hắn cho đến khi may mắn mời được vị Dược Minh này xuống núi.

Phụ thân của thiếu niên là vui mừng nhất, thân là người trực tiếp đi thỉnh tiên nhân cho nên y cũng có rất nhiều nghi vấn trong lòng bởi vì chuyện này rất thuận lợi đến khó tin, được biết tiên nhân trong mắt người thường vốn chỉ là tồn tại có trong truyền thuyết.

Tin đồn về Cổ Đồng lĩnh coi như là thật nhưng đã rất lâu rồi cũng không có ai đi xác thực, y hiểu rõ điều này nhưng vì hài tử nhà mình cho nên vẫn một mực cố chấp mà thỉnh cầu, trước đó vốn đã ôm tâm lý bị cự tuyệt mà quay về thế nhưng ông trời giống như đã vẽ ra cho cả nhà một đường sinh.

Phụ thân của thiếu niên suy nghĩ rất nhiều nhưng hết thảy hiện tại không còn quan trọng nữa, tính mạng của hài tử đã được cứu trở về, vả lại y cũng hiểu rõ, chuyện của tiên nhân, bọn họ nghĩ thế nào không phải một người phàm mắt thịt như y có thể suy đoán.

Mẫu thân của thiếu niên lại càng nức nở, từng giọt lệ nóng bởi vì mừng rỡ quá mức mà chảy ra, nàng đã từng suy nghĩ nhiều đến nỗi tự cho là thật, đến nỗi cảm thấy hết thảy sự tuyệt vọng đã chiếm lấy toàn bộ tinh thần của nàng.

Thân là mẫu thân, ai cũng thương con theo cách khác biệt, đối với họ mà nói sinh tử của con cái ảnh hưởng đối với họ rất lớn, ngay cả khi trời sập cũng không khiến họ nhíu mày trừ việc con cái của mình có một chút tổn thương.

“Đa.. đa tạ tiên trưởng gia gia”

Tiểu Nguyệt có chút rụt rè, thế nhưng cô nàng hiểu được người trước mắt đã chữa khỏi bệnh cho ca ca của mình cho nên cũng nhanh chóng truyền ra lời nói thanh thúy của mình.

Dược Minh nhìn cả nhà thiếu niên ba người rồi như có điều cảm khái, y thân là một trong mười vị trưởng lão của Hòa Vân phái, từ khi bắt đầu tu đạo cho đến nay đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, chính y cũng đã quên mất.

Đạo tu hành của Dược Minh cũng giống như tên của y, đạo y tu là thảo mộc đạo cùng với dược đạo, con đường tu hành rất dài cũng không thiếu phần gian nan, một lòng nghiên cứu đối với dược thảo và đan đạo đã sớm ăn sâu vào trong tâm trí của Dược Minh.

Chính vì thế mà ở trong tông môn, ở trong Hòa Vân phái, Dược Minh là chủ của một dược viên lớn của tông môn này, chuyên phụ trách vấn đề về đan dược cho nên tiếng nói và uy danh của Dược Minh ở Hòa Vân phái rất có trọng lượng.

Chính vì điều này cho nên lão tổ Hòa Vân phái mới yêu cầu Dược Minh xuống núi giúp đỡ người nhà của thiếu niên, giúp cho thiếu niên trừ độc.

Vốn nghĩ rằng chất độc cũng đơn giản giải trừ, Dược Minh bởi vì một lòng tôn kính đối với chiếc vòng được cho là Cửu Hà lệnh cho nên cũng đồng ý xuống cứu giúp đồng thời cũng muốn nhìn một chút người mà thánh địa để tâm rốt cuộc là dạng gì.

Tuy nhiên sau khi bước vào bên trong, Dược Minh theo bản năng của mình liền cảm thấy có chút kì dị, y cảm nhận được một loại khí tức rất quen thuộc, loại khí tức này rất mỏng manh chỉ những người đã tiếp xúc lâu với dược thảo như gã mới có thể phát giác.

Điều này cũng có liên quan đến chuyện xưa của Dược Minh cho nên y mới có sự quen thuộc đồng thời đối với việc giải trừ chất độc trong người của thiếu niên đều đã có kinh nghiệm.

Thêm vào đó vì tu dược đạo và đan đạo cho nên trên người của y cũng không thiếu độc dược, mất một trong hai yếu tố này Dược Minh vẫn có thể trừ độc được cho Tư Không thế nhưng sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Hết thảy điều này đều nằm trong suy nghĩ lúc này của Dược Minh nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc, sau khi nghe thấy giọng nói thanh thúy của Tiểu Nguyệt truyền vào trong tai mình, dường như Dược Minh lại gợi nhớ lại một đoạn ký ức nào đó từ lâu y đã chôn sâu ở trong lòng.

Dược Minh đứng đó nhắm mắt lại như đang tưởng niệm, thời gian tu đạo của y cũng không phải là dài thế nhưng năm tháng vô tình không vì bất kỳ điều gì mà dừng lại, cho đến khi cảnh con người mất, hết thảy đều hóa thành ký ức ở trong lòng.

Một lát sau Dược Minh ngồi xuống rồi xoa đầu Tiểu Nguyệt, trong mắt có sự ôn hòa ẩn chứa sâu bên trong là vẻ bi thương, gã nhớ đến một người nữ đệ tử của mình năm đó vì đi ra ngoài làm nhiệm vụ mà không quay trở về được nữa.

“Tiểu cô nương thật ngoan, nếu các người đã muốn báo đáp ta vậy thì..”

Dược Minh nhìn cả nhà thiếu niên đang quỳ, y suy nghĩ một chút rồi truyền ra lời nói như đang cân nhắc.

Phụ mẫu của thiếu niên nghe thấy y khen ngợi cô gái nhỏ của nhà mình liền có chút khẩn trương, mẫu thân của thiếu niên lại run lên dường như đang cố gắng áp chế nỗi lo lắng.

Tư Tảo thúc thì nắm chặt tay, lời nói của Dược Minh dường như có rất nhiều ý nghĩa, hình như y đang muốn đem Tiểu Nguyệt đi.

Chuyện này cũng có khả năng là thật như người nhà của thiếu niên suy nghĩ, Tiểu Nguyệt có thể được vị tiên nhân này nhìn trúng cũng coi như là phúc phận của con bé thế nhưng trong lòng của mọi người lại không muốn.

Dược Minh như cảm nhận được tâm tình của mọi người, y có chút lắc đầu, quả thật y có chút để ý đến Tiểu Nguyệt bởi vì nhìn ra được căn cơ của cô nàng rất tốt thế nhưng nghĩ đến người đệ tử kia của mình đã oan uổng bỏ mạng từ rất sớm, Dược Minh liền thở dài trong lòng.

“Đừng khẩn trương, ta không yêu cầu gì quá mức đối với các người, nấu cho ta một bữa cơm, đã thật lâu chưa ăn, cơm nóng như thế nào ta cũng đã quên mất”

Dược Minh nhẹ nhàng truyền ra lời nói dở dang của mình, phụ mẫu của thiếu niên cùng thúc thúc của hắn nghe vị này nói xong liền có chút sững sờ.

Mọi người nhìn nhau một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời trên mặt của cả nhà đều lộ ra nụ cười chân thành cùng nhẹ nhõm.

Chân thành là vì bản tính của mỗi người đều mộc mạc giản dị, nhẹ nhõm bởi vì hài tử đã an toàn, tính mạng không còn đáng lo nữa.

Thời gian cũng không lâu, khói bếp của căn nhà nhỏ lại truyền ra, một mâm cơm có đầy đủ những món ngon mà ngày thường rất hiếm khi xuất hiện trên bàn ăn của cả nhà lúc này lại cực kỳ đầy đủ.

Có thịt kho tàu, một đĩa thịt gà trông rất tươi ngon hiển nhiên là vừa bị làm thịt rồi đem lên luộc chín, có canh rau củ hầm xương, một đĩa rau xào tỏi thơm ngon, một đĩa đậu phộng.

Thêm vào đó có một bình rượu mà phụ thân của thiếu niên đã ủ rất lâu được y đem ra đãi Dược Minh.

Cảm nhận sự ấm cúng của bàn ăn, nhìn sự đơn giản mà mộc mạc trong đó, nội tâm của Dược Minh có rất nhiều sự cảm khái.

Sau khi dọn lên một bữa thịnh soạn như vậy, phụ thân của thiếu niên mời Dược Minh ngồi xuống.

“Ngồi đi, ăn cơm là phải cùng ăn, ta đã xem lại tình trạng cho đứa nhỏ kia rồi, hắn đang có tiến triển rất tốt”

Dược Minh ngồi xuống, nhìn người nhà thiếu niên đang có chút khẩn trương đứng nhìn mình, y lắc đầu rồi mỉm cười truyền ra lời nói.

Sau khi nghe Dược Minh nói, trong khi cả nhà đều đang khẩn trương chần chờ thì Tiểu Nguyệt đã nhanh chóng ngồi xuống rồi mỉm cười.

“Tiên trưởng gia gia, nương ta nấu ăn là ngon nhất đó”

Nghe cô bé nói, Dược Minh liền nở một nụ cười, cả nhà lúc này cũng không khẩn trương nữa mà đều nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người đều ngồi vào mâm cơm, Tư Tảo trực tiếp rót cho ba người mỗi người một chén rượu, gã cung kính đưa qua cho Dược Minh.

Dược Minh nhận lấy, y chưa vội uống mà đưa đũa ra gắp một miếng thịt kho tàu rồi đưa vào trong miệng.

Dưới ánh mắt trông chờ của mọi người, y nhẹ nhàng uống thêm vào một ngụm rượu.

“Tiên trưởng , thế nào a”

Phụ thân của thiếu niên, y ngồi ở một bên chú ý đến sắc mặt của đối phương, không chỉ mỗi y đang chú ý đến Dược Minh mà còn có cả mẫu thân cùng thúc thúc đang chú ý.

Đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ làm cơm cho tiên nhân, trong lòng ai cũng thấp thỏm lo lắng vì sợ đồ ăn không hợp khẩu vị của người.

“Thịt rất ngon, rượu cũng rất ngon, đừng vì ta mà ngại, các người cứ tự nhiên như thường ngày, nào lão phu cạn chén trước”

Dược Minh nhẹ nhàng gật đầu rồi mỉm cười, y nhìn mọi người rồi nâng chén lên uống một ngụm lớn.

Cả nhà đều nhẹ nhàng thở ra rồi cũng mỉm cười tự nhiên mà ăn uống, thi thoảng còn có tiếng cụng chén mời chào của hai huynh đệ đối với vị tiên nhân này.

“Tiên trưởng, rượu này ta ủ đã được mười năm cho nên rất nặng, ngài chú ý không cẩn thận sẽ say đó a”

Phụ thân của thiếu niên lúc này cũng đã ngà ngà, một hồi trò chuyện với tiên nhân như thế này cũng giúp cho y trở nên tự nhiên hơn.

“Cha, lão nhân gia là tiên nhân đấy, có cha say thì còn nói được a”

Tiểu Nguyệt nghe phụ thân mình nói như vậy liền nhăn mũi lại, nàng thấp giọng một bên truyền ra lời nói.

“Trẻ con thì biết cái gì a”

Phụ thân lúc này lắc đầu nhéo má Tiểu Nguyệt một cái rồi mỉm cười đầy nuông chiều, nói là vậy thế nhưng đối với hai đứa nhỏ nhà mình y đều rất yêu thương.

Dược Minh ở một bên mỉm cười nhìn hai cha con, dù không nói gì nhưng cũng thấy được trong ánh mắt y có phần cảm khái.

Tư Tảo cũng lắc đầu cười tiểu nha đầu, mà mẫu thân thì đã vào trong phòng của thiếu niên, nàng ngồi đó nhìn con trai, bên tai cũng nghe được lời nói của cả nhà ở bên ngoài, không tự chủ được, trên mặt nàng lúc này cũng nở một nụ cười.

Dường như tình hình của đứa con trai trong nhà có phần tiến triển cũng khiến cho nội tâm của cả nhà như được thả lỏng, hết thảy đều đã ổn.

“Không nhi ngoan”

Mẫu thân của hắn thì thào, thiếu niên lúc này như nghe được, hai hàng lông mi của hắn khẽ nhúc nhích thế nhưng lại không có mở mắt ra.

Bên ngoài, Tiểu Nguyệt bị véo má xong thì lại xụ mặt xuống có vẻ không phục.

“Người ta nhỏ thì nhỏ nhưng cũng hay đọc sách a, sách viết tiên thường sẽ không bao giờ say rượu, có say rượu cũng vì tâm mệt mà say, tiên nhân gia gia, Tiểu Nguyệt nói có đúng không”

Tiểu Nguyệt thì thào nói xong, Dược Minh nghe nàng nói như vậy liền hơi ngạc nhiên nhìn cô nàng rồi gật đầu ôn hòa.

“Tiểu Nguyệt nói đúng”

Dược Minh tự nhiên mỉm cười ôn hòa vuốt tóc Tiểu Nguyệt rồi như có điều suy nghĩ, y lấy ra một tấm bùa bình an rồi đưa cho cô nàng.

“Giữ nó ở trong người, nó sẽ chúc phúc cho ngươi”

Dược Minh đưa cho Tiểu Nguyệt tấm bùa bình an, cô nàng hơi nhướng mày vui tươi tiếp nhận rồi thanh thúy truyền ra tiếng cười.

“Đa tạ tiên trưởng gia gia”

Tiểu Nguyệt nói xong liền đem tấm bùa cất đi, nhu thuận ngồi ở một bên.

Bữa cơm đơn giản đạm mạc khiến cho Dược Minh có rất nhiều cảm xúc đã lâu chưa từng có, y cứ thế ăn cho đến khi rượu trong vò đã cạn, đồ ăn trên bàn cũng hết, bữa cơm hôm nay cũng theo đó mà kết thúc.

Dưới ánh nến lập lòe, Dược Minh ngồi một bên nhìn người nhà của thiếu niên, lúc này cơm nước xong xuôi ông mới đi vào việc chính.

“Độc mà đứa nhỏ kia trúng có tên là Bại Huyết dịch, độc này có nguồn gốc từ một cái tông môn tên là Thí Đạo Môn cũng là môn phái tu tiên, ta đoán chừng kẻ ra tay có quan hệ với môn phái này, bằng không mà nói loại dịch này ở trong phàm gian không ai luyện ra được”

Dược Minh nói xong, y lại nhìn mọi người một chút rồi yên lặng không nói thêm gì.

Phụ thân của thiếu niên như có điều suy nghĩ, vết thương của con trai y là bị đứa con út của Ngô gia tạo ra cũng đồng nghĩa với việc con dao kia có ẩn chứa loại chất độc theo như lời Dược Minh nói.

Thế nhưng điều này lại còn liên quan đến môn phái tiên nhân trong lời của đối phương, phụ thân của thiếu niên lúc này trầm mặc, Tư Tảo thúc ở một bên cũng đồng dạng trầm mặc.

Có suy đoán nhưng lại không dám khẳng định, bọn họ chỉ là phàm nhân, chuyện ẩn dấu ở phía sau như thế nào bọn họ không biết rõ.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.