Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sách không chữ tựa như trẻ sơ sinh

Tiểu thuyết gốc · 2936 chữ

Tiểu Nguyệt khó hiểu nhìn ca ca đang thất thần, một lát sau nàng khẽ lắc đầu rồi thở dài, bộ dáng giống như bà cụ non.

“Ca, huynh lại thất thần nữa, không phải hôm nay huynh lại tiếp tục đến Thụy châu sao?”

Tư Không vẫn yên lặng, trong lòng hắn có rất nhiều câu hỏi cùng sự mờ mịt, hắn nhớ bản thân một tháng trước đã đi đến Tự Thiên thư viện nhưng tại sao bây giờ lại đứng ở nơi này.

Hắn cảm thấy có điểm nào đó rất kỳ lạ, nhưng mọi thứ hình như không có điều gì bất thường giống như trong suy nghĩ của hắn.

Gió xuân nhè nhẹ thổi lên trên người hai người, mái tóc Tiểu Nguyệt bay bay trong gió, kèm theo đó là đôi mắt long lanh trong suốt rất hồn nhiên.

Trên tay nàng bây giờ đang cầm một cây chổi rơm, nhìn cái sân trước nhà, ở đó có một đống lá khô đã được quét gọn gàng lại với nhau.

Khung cảnh yên bình cứ thế rơi vào trong đôi mắt mờ mịt của Tư Không, hắn mặc dù vẫn còn đang có nhiều nghi vấn nhưng sau khi chú ý đến tràng cảnh xung quanh hình như trong lòng lại có ít nhiều cảm xúc khó nói.

Tư Không bèn bỏ qua chuyện này qua một bên, hắn cho rằng có khả năng mình là đang còn buồn ngủ cho nên mới như vậy.

Sau khi hít sâu vào một hơi, Tư Không đưa tay lên, lần này không nhéo má muội muội nữa mà là xoa đầu.

Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn đứng yên mặc cho hắn xoa đầu, một lát sau nàng như có điều suy nghĩ bèn nhìn Tư Không sau đó truyền ra lời nói.

“Muội nghe người trong thư viện nói, một thời gian nữa hai bên sẽ tranh tài, khi đó huynh có tham gia không?”

Nghe Tiểu Nguyệt hỏi, Tư Không như có điều suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.

“Có thể, ta cũng muốn thử sức một lần xem sao, đúng rồi Tư Tảo thúc thúc đâu?”

Sau khi trầm ngâm rồi trả lời muội muội, Tư Không bỗng nhiên nhớ tới điều gì liền có chút hoảng hốt, hắn bèn nhìn Tiểu Nguyệt rồi vội vã hỏi.

Nhìn đối phương lại bày ra bộ dạng như thế, lúc này Tiểu Nguyệt cũng dần cảm thấy mệt mỏi, đây không phải là lần đầu tiên ca ca của nàng có biểu hiện như vậy thế nhưng lần này hình như còn khoa trương hơn trước rồi.

“Thúc thúc cũng lên trấn rồi, ca, muội nói chứ huynh có thể hay không đừng bày ra bộ dạng như vậy nữa, muội sợ có một ngày huynh cũng quên mất Tiểu Nguyệt là ai a”

Tiểu Nguyệt có chút bất đắc dĩ rồi nhỏ giọng truyền ra lời nói.

Tư Không nghe nàng nói, thân là ca ca đương nhiên hắn hiểu muội muội mình là đang lo lắng cho hắn, dù sao từ nhỏ đến hiện tại, hắn không chỉ lần một lần hai có những biểu hiện kỳ quái như vậy.

“Nha đầu ngốc, ca ca làm sao quên muội a, khi nào đến Nghê châu ta sẽ mua cho muội một cây kẹo hồ lô, thế nào a?”

Nhìn muội muội đang ngoan ngoãn đứng đó, sâu trong lòng của hắn không nói rõ được có một loại cảm giác an tâm, Tư Không lại đưa tay ra xoa đầu nàng một cái.

Tiểu Nguyệt nhu thuận gật đầu, một lát sau thân hình nhỏ nhắn của nàng lại bắt đầu công việc quét dọn của mình.

Tư Không yên lặng đứng nhìn, biểu cảm trên mặt của hắn dù đã trở lại bình thường thế nhưng trong lòng vẫn tồn tại ít nhiều câu hỏi.

Nhìn muội muội, hắn khẽ lắc đầu khiến cho mình trở nên thanh tỉnh hơn.

“Có lẽ vì ngày đó hôn mê quá dài cho nên ta có chút mê man đi”

Tư Không tự an ủi bản thân, hắn ngồi đó nhớ lại thời gian từ khi hắn bắt đầu trở về từ Tự Thiên thư viện cho đến khi hắn bị trúng độc, một lần tiên nhân xuống núi, hết thảy mọi chuyện đều đang xoay tròn trong đầu hắn, một vòng không dứt.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, mặc dù những chuyện vừa qua, hắn coi như đã trải qua nhưng nghĩ như thế nào vẫn có một vài chỗ không nói rõ được.

Tư Không không cho là mộng, vết sẹo ở bên hông là minh chứng rõ nhất cho những việc đã xảy ra, và đặc biệt là hắn vẫn còn ở nhà.

Là nơi quen thuộc đối với lòng của hắn, Tư Không ngóng nhìn một hồi lâu, trong lúc hắn đang mê man suy nghĩ thì ở bên ngoài bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến.

Ánh mắt của Tư Không ngưng lại rồi nhìn ra phía bên ngoài, phía ngoài cổng có một thân ảnh đang chắp tay sau lưng, từng bước chậm rãi đi vào trong nhà Tư Không.

Đó là lão trưởng thôn.

“Không nhi, hôm nay lại lên đường a”

Tư Không nhanh chóng tiến lên đón tiếp, cùng lúc đó giọng nói già nua của lão thôn trưởng cũng truyền ra rồi rơi vào trong tai của Tư Không.

Tư Không yên lặng không nói, hắn có cảm giác một màn này cực kỳ quen thuộc, cũng có sự mới lạ.

Cảm giác này cực kỳ mâu thuẫn đang bắt đầu hóa thành gợn sóng trong lòng hắn, càng lúc càng dâng cao.

Nhìn Tư Không yên lặng trầm mặc không đáp lời, lão trưởng thôn cũng nhẹ nhàng lắc đầu rồi vỗ vai hắn.

“Không nhi, ta không biết con đang nghĩ gì nhưng đừng nghĩ quá nhiều tránh cho lòng trở nên hỗn loạn”

Như nhìn ra sự phiền muộn trong lòng của Tư Không, lão thôn trưởng lại vỗ vai của hắn rồi bình thản truyền ra lời an ủi.

Lời rơi vào tai, như có như không lại khiến cho gợn sóng trong nội tâm Tư Không bình ổn trở lại, mặt nước trong tâm hồn của thiếu niên cũng trở nên tĩnh lặng không có xao động nữa.

“Thôn trưởng gia gia, con không sao”

Dìu đối phương vào trong nhà, Tư Không lắc đầu mỉm cười, hắn lại theo thói quen rót cho lão thôn trưởng một cốc nước lá.

Hai người vừa ngồi xuống thì ở phía bên ngoài cổng, phụ mẫu của hắn cùng Tư Tảo thúc cũng vừa vặn trở về, sắc mặt của cả ba người đều có phần kinh hỉ.

“Cha, nương, thúc thúc”

Tiểu Nguyệt nhanh nhảu chạy ra bên ngoài đón cả ba người, sau khi được phụ thân đưa cho một xiên kẹo nàng liền vui vẻ mà nhảy nhót.

“Thôn trưởng thúc thúc tới chơi a”

Phụ thân của Tư Không đi vào trong nhà thấy hai người bèn truyền ra lời nói, trên gương mặt vẫn còn dáng tươi cười.

Lão thôn trưởng chú ý đến sắc mặt của cả ba người, lão cũng mỉm cười gật đầu rồi nhìn về phía Tư Không.

Tư Không yên lặng, loại phức tạp khó nói rõ lại đột nhiên dâng lên trong lòng, cuối cùng lại hóa thành sự mờ mịt.

Trong mắt càng là có chút đỏ hoe, dường như nước mắt lại bắt đầu muốn rơi ra nhưng Tư Không đè xuống ở trong lòng, hắn khẽ hít sâu rồi mỉm cười.

“Cha, nương, hai người hôm nay bán được vải a?”

Tư Không truyền ra lời nói rồi đứng lên cất gọn ba cái sọt vải đã vơi đi gần hết, hắn biết ba người vui vẻ chắc là vì bán được hàng.

“Haha, Không nhi đoán xem hôm nay chúng ta bán được bao nhiêu a, gần năm mạch tiền đó nha”

Phụ thân của hắn nghe hắn hỏi liền có chút đắc ý mà cười to, mẫu thân ở bên cạnh càng là ấm áp hơn, nàng đưa tay ra rồi nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của hắn.

“Thôn trưởng thúc thúc, lát nữa ở lại mời rượu cùng nhà ta, hôm nay lão đại lên đường cũng nên làm chút gì đó cho nó ăn”

Phụ thân của Tư Không nhìn lão trưởng thôn truyền ra lời mời, lão trưởng thôn không nói gì nhưng lại từ tốn gật đầu rồi mỉm cười, lão nhìn Tư Không một hồi lâu, trong lòng không nhịn được lại thở dài.

“Hai tên kia coi như cũng có tâm nhưng cuối cùng vẫn không cách nào che trở toàn bộ a, đành phải đợi thôi..”

Trong lòng lão trưởng thôn lẩm bẩm rồi nhìn Tư Không, một lát sau lão khàn khàn truyền ra giọng nói già nua của mình.

“Không nhi, đến Thụy châu học tập nhất định phải cố gắng a”

Nói rồi lão gật đầu với Tư Không một cái.

Tư Không cung kính hành lễ rồi thịnh trọng gật đầu, đối với người này, hắn vẫn luôn cung kính cùng tôn trọng không nói rõ từ sâu trong lòng.

Thời gian lại chậm rãi trôi qua.

Trong khi cả nhà Tư Không đang ngồi ăn cơm và uống rượu, phía ngoài, trên con đường nhỏ của Thác thôn, một chiếc xe ngựa từ từ chậm rãi di chuyển, ngồi ở trên đó là một người nam tử thần sắc bình tĩnh.

Một thân bạch y, tóc đen nhè nhẹ phiêu diêu theo gió, ánh mắt mênh mông mà thâm sâu đang nhìn ngóng về một hướng.

Hướng chiếc xe ngựa này di chuyển chính là đường dẫn đến nhà của Tư Không, mà người ngồi ở trên đó tất nhiên là Lâm Tú.

Hôm nay y đến đón Tư Không đến Tự Thiên thư viện.

Trong nhà, Tư Không ngồi ở một bên với thúc thúc và lão thôn trưởng, phụ mẫu hai người cùng Tiểu Nguyệt thì ngồi đối diện.

Lão thôn trưởng, phụ thân cùng với thúc thúc của Tư Không thì uống rượu, hắn trước đó có trộm uống một ngụm nhưng liền nhanh chóng nhả ra vì cảm giác được loại nước này rất cay và rất khó uống.

Nhìn ba người đang cạn chén, Tư Không lắc đầu cảm thấy có chút chịu phục, rượu là không dễ uống nhưng sao người lớn lại cứ thích uống như vậy, đã thế lại còn uống rất nhiều.

Hắn đứng lên rồi đi vào trong phòng, Tư Không nhìn chiếc túi nải của mình rồi mở nó ra, ở bên trong có vài quyển sách hắn hay đọc, nơi ánh mắt hắn chú ý không phải đống sách này mà là quyển sách ố vàng mà ngày đó Lâm Tú đưa cho.

Sách không có chữ, chỉ duy nhất một chữ “niệm” đỏ như máu ở trang đầu, một chữ này Tư Không nhớ đã nghiên cứu rất nhiều lần nhưng cũng không có tìm ra kết quả, hắn dự định lần này gặp lại Lâm Tú sẽ hỏi đối phương.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng ngựa hí khiến cho cả nhà Tư Không ngóng ra bên ngoài, Tư Không ở trong phòng đương nhiên nghe được, hắn biết là ai tới.

Hôm nay, theo như bức thư trước đó Lâm Tú gửi cho hắn, y sẽ đến đón hắn quay trở về Tự Thiên thư viện.

Lâm Tú dừng xe ngựa ở trước nhà Tư Không, y bước xuống rồi nhìn vào bên trong nhà, y cũng đồng dạng thấy được lão thôn trưởng đang đứng đó nhìn mình mỉm cười.

Thần sắc Lâm Tú như thường cũng khẽ gật đầu với lão trưởng thôn, sau khi đi vào bên trong y liền chắp tay khách khí truyền ra lời chào hỏi.

“Hôm nay đến đón đứa nhỏ này trở về thư viện để học tập, Lâm mỗ có chút đường đột xin mọi người đừng trách”

“Lâm tiên sinh vất vả rồi, người là phu tử dạy chữ cho Không nhi nhà ta, nó luôn kể về thời gian qua người giúp đỡ nó rất nhiều, chúng ta cảm tạ còn chưa hết, làm gì dám trách người a”

Phụ mẫu của Tư Không truyền ra lời nói, mặc dù phụ thân của hắn cùng Tư Tảo đã có chút men say thế nhưng lễ nghi vẫn phải nên có, vì thế đều cung kính cúi đầu đáp lễ.

“Đều là chuyện nên làm mà thôi, Không nhi con chuẩn bị xong chưa?”

Lâm Tú nhè nhẹ lắc đầu rồi nhẹ nhàng lên tiếng, nói xong y quay đầu nhìn Tư Không đang yên lặng đứng ở một bên cửa rồi hỏi.

Tư Không nhìn Lâm Tú rồi khẽ gật đầu, hắn lại nhìn cả nhà rồi yên lặng quỳ xuống dập đầu.

Thật lâu sau Tư Không đứng lên, trong mắt có chút đỏ hoe nhưng vẫn cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, hắn khẽ xoa đầu Tiểu Nguyệt rồi từ biệt phụ mẫu cùng Tư Tảo thúc và lão thôn trưởng.

Sau khi làm xong hết thảy mọi việc, Tư Không đang định xoay người bước ra khỏi nhà thì mẫu thân của hắn lại giữ hắn lại, từ trong túi áo nàng lấy ra một cái túi vải.

“Cầm lấy chỗ này đi đường a, cố gắng, chúng ta chờ đợi con một ngày trưởng thành”

Trong túi toàn bộ đều là tiền.

Tư Không yên lặng cúi đầu không dám nhận nhưng mẫu thân của hắn vẫn cố gắng đưa vào trong ngực của hắn.

Thật ra trong đó Tư Không nhìn ra không chỉ là tiền, bên trong còn cất chứa sự ấm áp của mẫu thân cùng niềm hy vọng của người.

Hết thảy đều gói gọn lại trong một cái túi vải.

Hắn khẽ ôm mẫu thân một cái rồi mỉm cười nhận lấy, hắn không biết số tiền này nương đã bỏ vào bao nhiêu nhưng sự ấm áp bên trong đó là vô giá, là thứ ngay cả có nhiều hơn cái túi vải này cũng không thể so sánh.

Ly biệt trong thoáng chốc, Tư Không một lần nữa leo lên chiếc xe ngựa quen thuộc, trong sự lưu luyến và kỳ vọng của thân nhân và gia đình, chiếc xe ngựa dần dần di chuyển khỏi Thác thôn.

“Không nhi, quyển sách mà ta đưa cho con như thế nào rồi?”

Phía trước, Lâm Tú nhìn con đường đang chạy dọc ở hai bên, lời nói của y cũng theo đó mà phát ra khiến cho Tư Không đang ngơ ngẩn ở một bên liền hơi hoảng hốt.

“Lão sư, ta chỉ thấy duy nhất một chữ niệm, sách này không có chữ”

Tư Không suy tư một chút rồi trả lời, hắn cũng lấy quyển sách ra đưa cho Lâm Tú như đang muốn hỏi ý.

“Con nghĩ sao về quyển sách này?”

Lâm Tú không nhận lấy mà lại tiếp tục đặt ra câu hỏi với Tư Không, y nhìn ra được lúc này Tư Không đang có chỗ khác thường.

Điều này khiến cho Lâm Tú có chút ngoài ý muốn, đồng thời trong lòng hình như lại cũng có tiếng thở dài.

“Sách không có chữ tuy rằng vẫn là sách nhưng lại không phải là sách”

Trả lời câu hỏi của Lâm Tú, Tư Không đột nhiên có chút mờ mịt, bình thường hắn rất thông minh thế nhưng lúc này đầu óc của hắn hiện tại lại không như vậy.

Cảm giác rất không thông.

Lâm Tú yên lặng, lúc này y quay qua nhìn Tư Không thật sâu, một lúc lâu sau Lâm Tú khẽ thở dài.

“Không nhi, con hồ đồ”

Tư Không yên lặng không nói, hắn cũng cảm thấy bây giờ, mình.. quả thực có chút hồ đồ.

Thấy hắn như thế, Lâm Tú mỉm cười vỗ vai rồi chậm rãi truyền ra lời nói ôn hòa.

“Sách, nếu ví nó giống như con người thì sách không chữ tựa như một đứa trẻ sơ sinh, vì không chữ, vì vô tri cho nên đơn thuần trong trắng như những trang giấy, nhưng khi đứa trẻ này lớn lên, trải qua bao nhiêu điều mà nó nhìn thấy, nó được dạy bảo, nó được trải nghiệm thì những thứ này sẽ biến thành từng dòng chữ bên trong từng trang sách, ta nói con có hiểu không?”

Tư Không yên lặng.

Nhưng trong mắt lại xuất hiện sự thanh minh, hắn nhìn Lâm Tú, một hồi lâu sau trên gương mặt từ khi rời khỏi nhà cho đến hiện tại lần đầu tiên lộ ra một nụ cười.

Hình như hắn đã hiểu được Lâm Tú đang muốn nói điều gì, hắn thu quyển sách ố vàng vào trong tay, sau một hồi suy nghĩ, hắn liền truyền ra lời nói từ sâu trong lòng.

“Lão sư, ta hiểu rõ, quyển sách này ta sẽ biến nó từ một đứa trẻ sơ sinh trở thành một người trưởng thành”

Nói, Tư Không mỉm cười cất quyển sách đi, Lâm Tú ở một bên cũng nở nụ cười rồi vỗ vai Tư Không.

Sau chuyện này, dường như lòng của Lâm Tú cũng có chút nhẹ nhõm nhưng tận sâu trong đôi mắt vẫn mang theo sự lo lắng khó giải thích.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.