Thập Đô Nghịch Mệnh trận
Năm mới và năm cũ giao thoa, hết thảy quy tắc và pháp tắc trong thiên địa trong một khoảnh khắc cực kỳ nhỏ bé và ngắn ngủi không thể nhận ra đều chậm rãi biến động, lúc này chính là thời điểm mọi thứ đều trở nên yếu ớt nhất.
Phàm nhân đương nhiên không nhận ra điểm đặc biệt này, bọn họ chỉ có cảm giác mới mẻ và có chút nhẹ nhõm trong lòng.
Tu sĩ thì khác, đương nhiên cũng sẽ tùy vào từng người mà có những cảm nhận riêng biệt, người có năng lực càng lớn càng cảm nhận rõ ràng hơn.
Quanh hồ nước giữa Thủy Lưu trấn, dòng người qua lại đi xem bắn pháo hoa rất nhiều, hầu như năm nào cũng có dịp như thế này, đây cũng được coi như là một truyền thống lâu đời của bọn họ.
Giữa dòng người cũng có một vài người chậm rãi thong dong qua lại, nhìn ánh mắt của những người này giống như đang cảm khái không khí lễ tết nhưng tận sâu bên trong con ngươi đang không ngừng lóe lên quang mang dò xét cùng suy diễn.
Một âm thanh trong trẻo bỗng nhiên truyền ra, tại một góc của Thủy Lưu trấn, một đạo tia sáng bỗng nhiên bắn lên trời rồi nổ tung, hóa thành một chùm tia sáng lung linh lan tỏa khắp bầu trời, chiếu sáng cả một mảnh.
Không chỉ một đạo như vậy, pháo hoa đã bắt đầu bắn, một lần bắn là chín mươi chín cái cho nên sẽ liên tục từng cái một liên tiếp với nhau, tạo thành một màn biểu diễn cực kỳ rực rỡ và lộng lẫy.
Nghe tiếng pháo hoa, lão Thủy cùng lão Tửu Mặc đều quét mắt nhìn ra phía bên ngoài, nhị lão nhìn Tư Không đang nằm hôn mê ở trên giường liền có chút lưu luyến.
“Chúng ta đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, người bị trấn áp nếu thoát ra nhất định sẽ là một trận hạo kiếp, với tu vi của chúng ta đều khó có thể giải quyết ổn thỏa, tiểu tử, chuyện còn lại đều nhờ ngươi a..”
Lão Tửu Mặc nhìn Tư Không thật sâu rồi truyền ra lời nói mang theo sự kiên quyết và phiền muộn.
Lão biết Tư Không đã hôn mê, không có nghe được lời của mình, những lời này coi như là tự nói với chính bản thân cũng như lão Thủy ở bên cạnh.
Sau khi đắp cho hắn một cái chăn mỏng, lão Tửu Mặc khẽ bấm một đạo pháp quyết rồi chỉ xuống mặt đất, lão Thủy cũng điểm ra từng góc trong căn nhà.
Mặt đất của căn nhà gỗ bỗng nhiên run lên một cái, tiếp theo không gian của mảnh đất nơi này bỗng nhiên vặn vẹo rồi dung nhập vào trong hư vô.
Căn nhà gỗ đã biến mất, nhưng trên thực tế nó vẫn tồn tại, chỉ là có một trận pháp nhỏ giúp che dấu đi sự tồn tại của nó trong hiện thế, điều này chính là một sự bảo hộ cuối cùng của nhị lão đối với Tư Không trước khi có chuyện xảy ra.
Làm xong biện pháp bảo hộ thiếu niên, thân ảnh của hai người nhoáng lên rồi biến mất, hai người không biết được khi bản thân vừa biến mất cũng là lúc Tư Không mờ mịt mở mắt ra.
Trong mắt của hắn có một chút mê man nhưng rất nhanh đã thanh tỉnh trở lại, hắn như nghĩ tới điều gì liền nhắm mắt lại rồi hồi tưởng.
“Ta nhất định sẽ có ích đối với hai người...”
Nhắm mắt lại, trong miệng của Tư Không khẽ thì thào.
Giọng nói của hắn lúc này lại có một loại kì dị nào đó không rõ khiến cho âm thanh của pháo hoa bên ngoài như bị biến mất, chỉ còn lại một loại cảm giác xa xưa và cổ kính truyền vào trong bầu trời.
Ở giữa hồ Thủy Lưu trấn.
Trên không trung, thân ảnh của nhị lão bỗng nhiên xuất hiện, hai người vừa xuất hiện cũng là lúc tiếng pháo hoa thứ năm mươi bắn vào trong không trung, tiếng nổ hòa vào bầu không khí ngày tết trông thật rực rỡ và lộng lẫy.
Đã đến thời điểm, năm mới và năm cũ giao hòa.
Trước mắt của nhị lão, thiên địa đột nhiên có một vết nứt nhỏ như là vết kiếm chém ngang giữa bầu trời, từng trận từng trận thiên âm cũng theo đó tràn ra rồi hòa vào trong không trung.
Bầu trời rung chuyển truyền ra từng âm thanh tí tách, âm thanh này, phàm nhân không thể nghe thấy nhưng nhị lão lại có sự chú ý và cảm ứng, loại âm thanh này nghe giống như truyền ra từ trên bầu trời nhưng thực tế là đến từ trận pháp ở Thủy Lưu trấn.
Ánh mắt của nhị lão không hẹn mà cùng lóe lên, thân ảnh của hai người liền tách ra rồi xuất hiện ở hai vị trí, toàn thân tu vi ầm ầm vận chuyển, hai cây bút từ trong thân thể của hai người đồng thời xuất hiện rồi dung nhập vào trong một cái đồ án ở giữa không trung.
Đồ án tựa như một vòng âm dương đang không ngừng xoay tròn cuối cùng ầm ầm ập xuống giữa hồ của Thủy Lưu trấn, loại hành động này đương nhiên là không có một ai phát hiện ra.
Hai người bấm pháp quyết rồi tiếp tục điểm ra từng đạo phù văn, những đạo phù văn này đều liên tục nhấp nháy, cuối cùng hóa thành vô số ký hiệu phức tạp rồi dung nhập vào làm một với trận pháp khiến cho nó càng có cảm giác vững chắc hơn.
Nhị lão biết thời gian sẽ không dài cho nên trước chiếm tiên cơ, duy trì củng cố và gia trì càng nhanh thì sẽ càng giảm đi thiệt hại.
Hai người đương nhiên cũng nhận thức được còn có người ở chỗ khác đang cố gắng phá trận, chỉ là mỗi một địa phương đều có những trận pháp phong ấn cùng người trấn áp khác nhau.
Việc bọn họ cần làm bây giờ là tập trung gia cố tránh cho sự việc trở nên nghiêm trọng vượt quá tầm kiểm soát.
“Haha, hai vị không nên vội vã a...”
Trong lúc hai người đang ra sức gia trì phong ấn, bỗng nhiên từ trong một góc của Thủy Lưu trấn có một tiếng cười dài truyền ra, đồng thời bóng dáng của một vị trung niên cũng xuất hiện ở giữa hồ Thủy Lưu trấn.
Người đến chính là lão bản của tửu phường.
“Là ngươi, dư nghiệt của năm đó..”
Lão Tửu Mặc ngay lập tức nhận ra người đến, ánh mắt của lão Thủy cũng lạnh xuống nhưng lại không nói một lời, hai người vẫn đang cố gắng duy trì trận pháp không thể phân tâm, chỉ cần một canh giờ sau khi thiên địa ổn định liền có thể buông tay.
“Các ngươi vốn chỉ là một đám sinh linh hạ đẳng cũng dám nói chúng ta là dư nghiệt, rượu đến..”
Lão bản tửu phường nghe thấy những lời nói của lão Tửu Mặc liền cười cười khinh miệt, vừa nói tay gã cũng đồng dạng khẽ vung lên, bầu trời trong chớp mắt đột nhiên như bị đóng băng.
Từ trong hư vô, trước ánh mắt sợ hãi của dân thường của Thủy Lưu trấn, ba chum rượu tựa như ba ngọn núi khổng lồ to hàng ngàn trượng đột nhiên xuất hiện.
Ba chum rượu chậm rãi lơ lửng ở ba góc của Thủy Lưu trấn, nơi chúng nó đi qua, không gian truyền ra từng tiếng két két đồng thời xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
Uy thế kia khiến cho toàn bộ chúng sinh nhìn lên đều cảm nhận được một loại nhỏ bé, yếu ớt cùng kinh hoảng từ sâu trong linh hồn truyền ra, từng tiếng hét hoảng loạn cũng vang lên, đám người xem hội lúc này đều hỗn loạn mà đạp lên nhau tháo chạy.
Ba chum rượu vừa xuất hiện, một cỗ hương thơm như đã ấp ủ trong vô tận năm tháng bỗng nhiên tràn ra rồi bao phủ khắp Thủy Lưu trấn, ngay cả Thụy Tư thành cùng với các khu vực phụ cận cũng xuất hiện hương rượu nồng nặc.
Tự Thiên thư viện.
Lâm Tú híp mắt lại rồi khẽ hít một hơi, sau khi trầm ngâm y bèn lắc đầu rồi đứng yên không động, Tự Thiên Tử cũng đồng dạng như vậy, hình như bọn họ đang suy tính hay chờ đợi điều gì.
Tại Thủy Lưu trấn.
Trong đám người tháo chạy, có hơn mười người phân ra mười hướng khác nhau, trên tay của mỗi người đều cầm một chiếc la bàn vô cùng cổ xưa, đồng thời một bên hông cũng có một cái lá cờ.
Mặc dù đang áp trận để tránh cho lực lượng thiên địa ảnh hưởng đến trận pháp phong ấn nhưng nhị lão vẫn quét thần niệm ra khắp khu vực này để tìm kiếm những tên đồng lõa với kẻ đang đứng ở giữa hồ kia.
Vừa quét tới, ánh mắt của nhị lão liền lóe lên một tia hàn mang, hai người đồng thời vung tay lên, trong miệng càng cùng lúc phun ra một ngụm khí.
Một ngụm này nhìn như là một đạo nhưng lại hóa thành tám mươi mốt vòng xoáy, khí tức khủng bố cũng theo đó mà tràn ra, đem quy tắc nào đó ở trong thiên địa, liên tục ầm ầm dung nhập vào trong trận pháp khiến cho nó sáng lên.
Một cỗ túc sát chi lực từ trong cây bút ở giữa hồ bỗng nhiên xuất hiện, trên đầu bút, từng chiếc lông đều dựng ngược, trong đó có mười sợi bay ra rồi hóa thành mười đạo lôi quang ầm ầm lao tới những người đang tản ra trong từng góc của Thủy Lưu trấn.
Trận này không chỉ trấn áp mà còn có thể truyền ra lực công kích, còn về phòng thủ đương nhiên cũng có.
Thấy như thế, lão bản của tửu phường khẽ hừ lạnh một tiếng, ba chum rượu bỗng nhiên mở nắp rồi nghiêng xuống, trút toàn bộ rượu ra bên ngoài.
“Mẫu Sơn Đỉnh này lão phu đã ủ gần một ngàn năm, hôm nay tặng cho các ngươi đồng thời cũng dâng lên cho chủ nhân của ta, xin người tỉnh lại phá tan thiên địa này giúp chúng ta thoát khốn..”
Rượu vừa ra, hương rượu cũng theo đó mà tản ra thành mười tấm lá chắn hư ảo, chắn ngang trước đám người đang chống đỡ những đạo lôi đình đánh đến.
Lão bản của tửu phường nâng hai tay lên rồi điên cuồng cười lớn, đồng thời phía sau lưng cũng xuất hiện một cái đồ án hình dáng tựa như một chiếc đồng hồ cát có mười góc cạnh.
Đồng hồ cát vừa xuất hiện, một loại đạo vận không thuộc về vùng thiên địa này cũng theo đó mà tản ra, khiến cho thương khung rầm rầm truyền ra từng tiếng động mạnh như muốn đảo lộn hết thảy quy tắc.
Mắt thấy như thế, trong lòng của nhị lão đều trầm xuống, bọn họ cảm nhận được một loại nguy cơ cùng bất an, đồng thời lúc này bởi vì hương rượu ảnh hưởng cho nên đã xuất hiện cảm giác mê man.
Hai người không hẹn mà động, thân ảnh cấp tốc lao đến ngăn cản hành động tế ra đồng hồ cát của đối phương, chỉ là bọn họ đã đánh giá thấp sự điên cuồng của đám người này.
“Trận này lấy dương nghịch cùng âm thuận làm gốc, chỉ cần chuyển đổi giữa thuận và nghịch lại cùng nhau liền có thể phá, các ngươi không thể cản được bọn ta, hiến tế..”
Lão bản của tửu phường một bộ dạng điên cuồng, chiếc đồng hồ cát phía sau lưng cũng ầm ầm vận chuyển rồi biến lớn, uy áp khủng bố tản ra rồi hóa thành lực xung kích đánh lên trên thân hình của nhị lão đang tiến tới.
Tiếng nổ ầm ầm truyền ra khiến cho thiên địa biến sắc, nhị lão bị áp chế gắt gao, đồng thời ở dưới mặt đất, nơi mà hơn mười người đang đứng, ánh mắt của toàn bộ đám người đều xẹt qua một tia u mang.
“Thập Đô..”
Đám người đồng loạt hét lớn rồi vỗ mạnh vào trán, từng người đều phun ra một ngụm máu lên chiếc la bàn trong tay, cây cờ ở bên hông cũng được cắm xuống ngay tại vị trí của bọn họ.
Trận pháp trấn áp tại Thủy Lưu trấn bỗng nhiên truyền ra một tiếng rung động nhè nhẹ, mắt thấy như vậy lão Thủy cùng lão Tửu Mặc nhìn nhau, hai người không nói một lời bèn tiến đến dung hợp lại.
Quá trình dung hợp không tốn nhiều thời gian, hai người vốn là một thể, sau khi dung hợp, một cỗ khí tức mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước đó bỗng nhiên khuếch tán ra khiến cho hương rượu cũng như bị đè nén.
Bầu trời biến sắc, phong vân cuốn ngược ra tứ phương.
“Ngươi lại đạt đến trạng thái của bước thứ hai..”
Cảm nhận được uy thế này, lão bản của tửu phường thần sắc có chút ngưng trọng nhưng tay bấm pháp quyết vẫn đang không ngừng luân chuyển.
“Các ngươi nên chết rồi..”
Thủy Mặc Tử nhàn nhạt truyền ra lời nói, ánh mắt đỏ ngầu tựa như ma thần, đồng thời từ trong thân thể của y bỗng hiện ra một quyển trục, quyển trục lúc này mở ra ở phía sau lưng y rồi biến lớn che phủ cả bầu trời.
Trong đó bỗng xuất hiện hình ảnh của hai cái cánh cửa, từng cái đều có một đạo vòng xoáy mang theo khí thế kinh thiên đang cấp tốc xoay tròn.
Vừa xoay tròn, từ bên trong cánh cửa liên tục tạo ra một cỗ uy áp mang theo khí thế hủy diệt ầm ầm trấn áp xuống đám người phía bên dưới.
Dưới loại uy thế này, đám người cùng lão bản tửu phường không có mảy may biến sắc mà ngược lại trên mặt hiện ra một nụ cười quỷ dị tràn ngập vẻ điên cuồng.
Sau khi bị loại uy thế kia ập lên trên người, nhất thời cả mười người đều đồng loạt nổ tung.
Bọn họ chọn tự bạo, đem máu huyết của bản thân hiến tế và dung nhập vào trong cây cờ cùng với chiếc la bàn, tạo thành một nghịch trận có thể phá giải trận pháp phong ấn chủ nhân của mình.
Lão bản tửu phường cười lớn, sau khi chống đỡ từng đòn công kích của Thủy Mặc Tử, gã liền lùi lại, hai tay cũng cấp tốc bấm pháp quyết rồi cũng phun ra một ngụm máu rơi lên trên chiếc đồng hồ cát.
“Thiên, Địa, Đông, Tây, Nam, Bắc, Sinh, Tử, Quá Khứ, Tương Lai..”
Trong miệng của lão bản tửu phường lẩm bẩm, sau khi dứt lời, gã liền dang tay ra hai bên rồi chắp tay lại.
Tiếp theo đó, một tay gã chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đại địa rồi kéo một vòng cho đến khi hai tay một lần nữa chụm lại, lời nói từ trong miệng gã cũng theo đó mà ngừng.
Chiếc đồng hồ cát đột nhiên đảo ngược, mười chiếc la bàn cùng mười cây cờ cắm ở bên dưới cũng chậm rãi bay lên rồi biến lớn, sau khi biến lớn chúng nó tản ra mười hướng khác biệt, cuối cùng biến mất.
Trong cảm nhận của Thủy Mặc Tử, lúc này thiên địa đột nhiên bị đảo lộn, bầu trời trở thành mặt đất, mặt đất lại biến thành bầu trời, bốn phương cũng đang liên tục luân chuyển, giữa sinh và tử, giữa quá khứ và tương lai hết thảy quy tắc trong chớp mắt đều ngừng lại.
Thủy Mặc Tử bị định trụ tại chỗ không thể nhúc nhích, ánh mắt điên cuồng lúc này hiện ra vẻ khó tin, y cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng hương rượu ảnh hưởng đã dung nhập sâu vào trong tâm thần khiến cho tu vi cũng trở nên hỗn loạn.
Mà vùng thiên địa này, đã bị lực lượng trận pháp của lão bản tửu phường tách ra, đây chính là cách duy nhất để suy yếu đi một cái mắt xích liên kết với những nơi khác trong kế hoạch của y, khiến cho trận pháp phong ấn xuất hiện sự suy yếu.
“Thập Đô Nghịch Mệnh trận.. chi.. nhất pháp.. Lao Thiên Chước Địa..”
Làm xong hết thảy, lão bản tửu phường nhàn nhạt truyền ra âm thanh trầm thấp hòa quanh quẩn khắp vùng thiên địa này.
Sau khi nói xong, gã xòe bàn tay ra chộp về hướng của trận pháp phong ấn.
Bầu trời tuy rằng đã đổi thành mặt đất nhưng trận pháp phong ấn vẫn giữ nguyên vị trí của mình không bị luân chuyển mảy may, đây chính là điểm đặc biệt của nơi này.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |