Thiên Đạo thức tỉnh
Tư Không chạy ở phía trước, lồng ngực của hắn truyền ra từng cơn đau nhức giống như bị một bàn tay vô hình đang không ngừng bóp chặt ở bên trong lá phổi khiến cho hô hấp của hắn khi thì thông thuận khi thì đau đớn.
Hắn cần phải chạy trốn, ba câu chú ngữ hắn đã hiểu, chỉ cần một điều, hắn cần sống sót mới có thể giúp ích được cho Thủy Mặc Tử.
Chỉ là suy nghĩ của hắn cùng với thực tế khốc liệt đương nhiên có sự tương phản, phía sau lưng chính là một kẻ có thực lực phải nói là cực kỳ khủng bố đối với một cái thiếu niên yếu ớt như hắn.
Kẻ này dường như chưa có muốn giết chết Tư Không mà lại giống như một kẻ đi săn, liên tục truy đuổi và trêu đùa mục tiêu khiến cho con mồi trong mắt của gã không ngừng vì vậy mà suy yếu, cuối cùng khuất nhục mà bỏ mạng.
Tư Không nhìn ra được, mặc dù trong lòng hắn có sự tức giận đối với hành động của kẻ địch phía sau nhưng hắn biết bản thân rất yếu ớt, hắn chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.
Chỉ là Tư Không hiểu được, có chạy trốn cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của tu sĩ, chưa kể đến kẻ phía sau còn đang khóa chặt lấy hắn, liên tục ra tay, liên tục trêu đùa.
“Tư Không, tiếp tục chạy nhanh, lão phu giúp ngươi kéo dài thời gian”
Trên bầu trời, Thủy Mặc Tử nhìn thấy hết thảy, y rống lớn một tiếng rồi điên cuồng đấm về phía trước một quyền, sau khi cây bút vào trong tay, Thủy Mặc Tử cầm lên rồi vạch một nét thật dài.
Một nét vừa ra, bầu trời ầm ầm chia ra thành bốn mảng lớn, phân tách cùng phá tan trận pháp mà đám người áo đen hợp lực vây khốn y.
Trận pháp vỡ tan, mười người phun ra một búng máu lớn, càng khoa trương hơn chính là trong đó có bốn người đột nhiên nổ tung rồi hóa thành một đám sương máu.
Tiếng hét thảm thiết chưa kịp phát ra, bốn người này đã hình thần câu diệt, trước ánh mắt mang theo sự hoảng sợ cùng không cách nào tin của sáu người còn lại, Thủy Mặc Tử nâng tay lên rồi ấn một cái về phía mặt đất.
Thủy Lưu trấn, không chỉ có một trận pháp ở giữa hồ, sâu trong lòng đất còn tồn tại rất nhiều cấm chế cũng như có thêm hai trận pháp vẫn còn tồn tại, chính vì điều này cho nên hiện tại người tự xưng là Cửu Đế Quân vẫn chưa thể thoát khốn ra ngoài.
Chỉ là cỗ ý chí cùng loại ánh mắt như ngưng thực ở bên dưới đáy hồ lại đem đến cho Thủy Mặc Tử một cỗ áp lực rất lớn, nếu không thể trấn áp toàn bộ trở lại ắt sẽ có đại nạn xảy ra.
Tình huống thật sự không khả quan.
Một cái ấn xuống dưới, tên áo đen đang định ra tay với Tư Không một lần nữa bất ngờ đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt của gã trừng lớn rồi gắt gao nhìn lên trên không trung.
Tư Không vừa bị trúng một đòn, trong sự đau đớn như muốn chết đi sống lại, hắn vẫn cố gắng lết từng bước một về hướng xa xa, trong miệng liên tục thì thào, trên gương mặt lúc này càng là lạnh xuống, tròng mắt của hắn cũng đã đỏ hoe.
“Tiền bối, Tư Không nhất định sẽ giúp được người.. tu đạo.. ta sẽ tu, không vì điều gì.. chỉ vì muốn bản thân có thể giúp được những người chân quý của mình khi họ cần.. đây chính là vấn tâm của ta..”
Hắn cảm thấy rất bất lực, Tư Không đã từng gặp qua tiên nhân, trong trí nhớ của mình hẳn đều là những người có phong thái của riêng mình, sẽ không đụng đến thế nhân.
Nhưng sau chuyện này, Tư Không đã ý thức được, suy nghĩ trước đó của bản thân hiển nhiên là rất ngây thơ, tiên thật ra chỉ coi phàm nhân là một con kiến, thích thì một ngón tay dí chết, không thích thì cũng vậy.
Giờ khắc này vừa chạy trốn, trong miệng hắn liên tục rỉ ra máu tươi nhưng ý chí kiên định vẫn không ngừng thiêu đốt ở trong lòng, hắn vẫn cố gắng lết nhanh về một hướng.
“Nơi này.. không phải nơi các ngươi có thể làm càn..”
Thấy Tư Không chạy trốn đã được một khoảng cách, Thủy Mặc Tử chậm rãi truyền ra lời nói mang theo vẻ uy nghiêm cùng sự lạnh lẽo, tay y khẽ nâng lên rồi vung sang hai bên.
Hành động của Thủy Mặc Tử rơi vào trong mắt của lão bản tửu phường, sau khi hừ lạnh một tiếng, gã chỉ tay lên trên chiếc đồng hồ cát đang lơ lửng ở trên đầu rồi cầm lấy nó ấn xuống dưới đáy hồ.
“Chủ nhân, không thoát ra còn chờ đến khi nào..”
Lão bản tửu phường hét lớn một tiếng, toàn bộ Thủy Lưu trấn bỗng nhiên ầm ầm chấn động, một cỗ khí tức khủng bố từ dưới lòng đất bỗng nhiên truyền ra, sau khi cỗ khí tức này truyền ra, trong sát na bỗng có một bàn tay hư ảo từ bên dưới đáy hồ bất ngờ vươn ra rồi nện mạnh lên trên người của Thủy Mặc Tử.
Thiên địa biến sắc, thương khung bị xé ra một đạo khe hở tựa như một cái bậc thang nối liền giữa đất và trời, uy áp cũng theo đó mà bao phủ xuống.
Bàn tay khô héo nhưng khí tức của nó lại khiến cho thiên địa trở nên run rẩy không dám mảy may truyền ra bất kỳ chấn động nào, một cái ấn tay này rơi lên trên người Thủy Mặc Tử khiến cho y phun ra một ngụm khí, thân thể tựa như diều đứt dây bị bắn mạnh ra phía sau.
“Không thể…”
Thần sắc của Thủy Mặc Tử hiện ra vẻ không thể tin mà gắt gao nhìn xuống dưới đại địa, Thủy Lưu trấn lúc này ầm ầm rung chuyển, không chỉ như vậy mà cả một vực đều bắt đầu rung chuyển.
Tựa như chấn động của động đất, nước sông cuốn ngược, cỏ cây kịch liệt lay động, hết thảy sinh linh đều toàn bộ ngừng lại hành động mà trở nên thất thần ngơ ngẩn.
Mặt đất của Thủy Lưu trấn bỗng nhiên tách ra một đạo khe hở tạo thành một cái vực sâu tận cùng không thấy đáy, toàn bộ nhà cửa và kiến trúc ở Thủy Lưu trấn đều đồng loạt sụp đổ trong cơn phong bạo vừa xuất hiện này.
Tư Không bị cơn gió này ập mạnh vào người khiến cho hắn bắn mạnh ra phía sau rồi đập vào một gốc cây, cơn đau đớn đã không cách nào chịu nổi liền theo đó mà bắt đầu bạo phát, ý thức của hắn cũng dần trở nên mơ hồ.
Vùng thiên địa này tổng có tám cái đại vực lớn tạo thành một đại lục vô cùng khổng lồ, trên mảnh đại lục này không chỉ có một nơi như Thủy Lưu trấn đang trấn áp hung nhân mà ở chỗ khác đương nhiên cũng có.
Chẳng qua mỗi nơi đều sẽ có cách trấn áp khác nhau, có nơi thì cần người trấn giữ, có nơi sẽ không cần, vì thế những nơi có người trấn giữ đều giống như có cảm ứng mà nhìn về một hướng.
Không chỉ có những người áp trận chú ý, ngay cả đám người bị vây khốn ở nơi này cũng đồng dạng có cảm ứng, tiếng hít thở dồn dập mang theo vẻ khao khát tự do cũng ồ ạt truyền ra.
Ở Thác thôn cũng có một đôi mắt bình tĩnh ngóng nhìn Thủy Lưu trấn, đôi mắt này đương nhiên là của lão trưởng thôn, sau khi ngóng nhìn một hồi lâu lão khẽ thì thào.
“Không biết nên khen ngợi các ngươi hay là nói các ngươi ngu dốt, thôi thì đành vậy đi..”
Nói xong, lão trưởng thôn như có điều suy nghĩ rồi nhìn về hướng ngồi nhà của Tư Không trong thôn, trong mắt hiện lên một chút hứng thú cũng như vẻ hài hước, cuối cùng lão lắc đầu rồi đi vào bên trong nhà.
Mà trên đại lục này, ở một hơi xa xa không biết rõ, vị trung niên áo xám đang cầm trên tay một cái bình ngọc, lúc này y đang đứng ở bên trong một động đá.
Y cũng có cảm ứng liền nhìn về một hướng, một hồi lâu sau trong miệng người này truyền ra giọng nói tang thương, vừa thì thì thào, trong mắt xuất hiện một vệt mong chờ, ngôn ngữ lại có một chút lạ lẫm.
“Khôn tư quy a lạt, a đề ngô đích nhục, Quy Nguyên đàng quơ lai – Hồng trần mộng kiếp, giả thiên chân tâm, tuế nguyệt thâm sử, Quy Nguyên chi lộ đợi ngươi trở về..”
Trời sụp đất nứt, hết thảy thiên địa đều luân chuyển rồi trở về trạng thái như cũ, ở bên dưới vực sâu tại Thủy Lưu trấn có một đôi mắt đỏ như máu bỗng nhiên bừng tỉnh, đây chính là chân thân của Cửu Đế Quân, Cửu Khương..
Chỉ là ánh mắt vừa mở ra, Cửu Đế Quân như có điều cảm ứng bèn nhìn lên bầu trời, thần niệm quét ngang ra bát phương như đang dò xét, trong mắt có một chút âm u kì dị xuất hiện.
“Thánh Sư còn chưa ra tay, hắn đang đợi cái gì..”
Cảm nhận được uy áp truyền đến từ sâu trong vực tối, Thủy Mặc Tử bất đắc dĩ nhìn về một hướng, lúc này y đang giao thủ cùng với lão bản tửu phường cũng như đang thủ hộ Tư Không.
Ban nãy chấn động truyền ra, Thủy Mặc Tử đã nhanh chóng chạy lại ôm lấy thiếu niên đã hôn mê bất tỉnh, cảm nhận được khí thế đang dần dần trở nên biến lớn kia, trong mắt của Thủy Mặc Tử hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
Tự Thiên thư viện, trước tổ đường.
“Lần này ngươi tính toán, như thế nào ta nhìn không thấu?”
Tự Thiên Tử nhìn về phía bầu trời đằng xa, từ nơi này vọng lại có thể thấy được ở đó, không gian như là mặt nước đang không ngừng nhấp nhô, thi thoảng có từng tiếng tí tách truyền ra giống như muốn phá vỡ một tầng vách ngăn nào đó.
Lâm Tú yên lặng không nói hình như y đang suy nghĩ, nhưng tận sâu trong con ngươi của Lâm Tú cũng đang không ngừng lóe lên một tia chờ mong.
“Không có gì, thiên đạo nơi này sẽ không cho phép tình huống xấu xảy ra, chỉ là lão cửu..”
Một hồi lâu, Lâm Tú nhẹ giọng trả lời Tự Thiên Tử, nghe thấy như vậy Tự Thiên Tử khẽ chau mày lại, lão nghe ra được một chút gì đó ẩn chứa trong câu nói sau cùng của đối phương.
“Uy thế kia gần như bước thứ ba, dù cho vùng thiên địa này áp chế chỉ ở khoảng quá độ bước thứ nhất nhưng kẻ từng ở trên đỉnh phong của đạo tất nhiên sẽ có chỗ bất phàm, Thánh Sư ngươi có thể nói rõ không?”
Tự Thiên Tử có chút khó hiểu rồi hỏi thẳng ra vấn đề lão lo lắng nhất, nơi này một khi phá vỡ, tinh không sẽ chìm vào trong hắc ám, khi đó sẽ xuất hiện hạo kiếp như năm đó lão từng tham dự.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tự Thiên Tử bỗng trở nên lạnh lẽo, chỉ là đối với vẻ khẩn trương của Tự Thiên Tử, Lâm Tú ở một bên sau khi suy nghĩ, y sâu sắc nhìn đối phương rồi thâm ý nói ra một câu.
“Đợi hắn trở về..”
Tự Thiên Tử trầm mặc.
Thủy Lưu trấn.
Bầu trời chấn động, trong tiếng cười mang theo sự phấn khích của lão bản tửu phường cùng với vẻ kích động của sáu người áo đen, một cỗ ý chí càng lúc càng mạnh mẽ theo thời gian đã bắt đầu khuếch tán ra khắp nơi.
Bên dưới vực sâu, đôi đồng tử đỏ như máu ẩn chứa sự lạnh lùng cùng khuất nhục trong vô tận năm tháng cũng đang nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Thủy Mặc Tử.
“Sinh linh hạ đẳng, các ngươi nên chết rồi..”
Bên dưới truyền ra một âm thanh trầm thấp, tiếp theo đó tiếng xích sắt vang lên, một thân hình gầy gò cũng theo đó mà xuất hiện.
Cả người da bọc xương tựa như thây khô, trên người gã khoác một bộ đạo bào màu huyết sắc đã cũ nát không biết bao lâu khiến cho toàn thân của Cửu Đế Quân cho người ta cảm giác được một loại cổ xưa và vô cùng tang thương.
Đồng thời trên người gã cũng tràn ra một cỗ đạo ý không nói rõ được vờn quanh thân thể khiến cho khí chất của Cửu Đế Quân bỗng nhiên biến đổi, cổ lão nhưng cũng không thiếu phần uy nghiêm và cao thượng.
Vừa xuất hiện y liền mở miệng ra rồi hút một cái.
Một hút này chính là muốn rút đi toàn bộ thiên địa nguyên lực vào trong miệng giúp cho gã khôi phục tu vi, chỉ là sau khi vừa hút, ánh mắt của Cửu Đế Quân bỗng nhiên trừng lớn rồi gắt gao nhìn lên bầu trời.
Phía trên bầu trời, lúc này bỗng nhiên xuất hiện một đôi đồng tử lạnh lùng cùng với địch ý đối với Cửu Đế Quân, đôi mắt vừa mở ra, toàn bộ quy tắc cùng nguyên lực trong thiên địa xung quanh Thủy Lưu trấn bỗng nhiên biến mất.
Thay vào đó là một cỗ ý niệm mang theo sự căm thù mãnh liệt, sự căm thù này như muốn giết chết Cửu Đế Quân ngay tức khắc, giống như đây chính là trách nhiệm cũng như chấp niệm của thiên đạo nơi này đối với những kẻ đang bị giam giữ ở nơi đây.
“Thiên đạo sao..”
Cửu Đế Quân nhíu mày thì thào, gã biết cho dù thoát khỏi lồng giam nhưng vẫn còn cái lồng giam lớn hơn cần gã phá tan mới có thể rời đi.
Ánh mắt kia chính là thiên đạo thuộc về mảnh đại lục này, nó đã bị kinh động mà thức tỉnh.
Không nói một lời, chỉ lạnh lùng tỏa ra uy áp giáng xuống nhằm vào Cửu Đế Quân, đồng thời phía trên tầng mây mù xa xăm trên cao bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường mâu màu đen khổng lồ.
Hư vô vỡ nát như mặt gương, thanh trường mâu vừa hiện, sắc mặt của Cửu Đế Quân liền biến đổi, tu vi của gã năm xưa là thuộc về phạm trù đại năng cấp bậc nhưng vô số năm tháng bị trấn áp đương nhiên đã có suy giảm.
Giờ khắc này tuy thoát khỏi trói buộc, nhìn như mạnh mẽ nhưng thực tế chỉ là bản năng vốn có, tu vi hiện tại chỉ thuộc tầm trung của bước thứ hai mà thanh trường mâu kia lại tỏa ra uy thế gần như vô hạn bước thứ hai.
Cấp bậc đã không thể suy tính.
“Chết tiệt chuyện gì đã xảy ra, đã vậy lão phu thử xem ngươi có thể làm được gì ta..”
Mắt thấy thanh trường mâu ầm ầm phóng tới, Cửu Đế Quân hét lớn, từ trong thân thể liền bay ra một quả cầu to bằng nắm tay, vừa xuất hiện quả cầu này biến lớn tựa như một vầng mặt trời.
Bầu trời lúc này theo quả cầu của Cửu Đế Quân xuất hiện liền đột nhiên nổi lên một biển lửa vô tận mang theo nhiệt đột cực cao, vừa hiện ra biển lửa liền xông thẳng lên như muốn đối kháng thanh trường mâu kia.
Nhưng dưới khí thế của thanh trường mâu, Cửu Đế Quân liên tục bại lui, thần sắc hiện ra vẻ không cam lòng, không chịu khuất nhục, biển lửa cũng bị dập tắt hơn một nửa, cả người như diều đứt dây mà bắn ngược về phía sau.
Một kích ban nãy nếu đổi lại thành người khác có lẽ đã bỏ mạng mà vong, nhưng Cửu Đế Quân hiển nhiên có chỗ bất phàm cho nên chỉ bị trọng thương.
Chỉ là gã biết, với trạng thái hiện tại của mình rất khó để chịu thêm được những đòn như vậy nữa.
Sau khi thân thể đập mạnh xuống mặt đất, gã liền chú ý đến Thủy Mặc Tử đang giao thủ với lão bản tửu phường ở phía xa xa, ánh mắt của Cửu Đế Quân bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Đã vậy thì giết ngươi trước, sau khi hấp thụ ngươi lão phu có thể thoát vây..”
Vừa dứt lời, Cửu Đế Quân không quan tâm uy áp từ thanh trường mâu đang một lần nữa hạ xuống, gã liền bước ra một bước, không gian ầm ầm tách ra một đạo khe hở nối liền với Thủy Mặc Tử.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |