Thiếu nữ trộm cắp
Tổ đường Tự Thiên thư viện.
Lâm Tú trầm mặc ngồi trước bàn cờ đang đánh dở, ngồi đối diện đương nhiên là Tự Thiên Tử.
Cả hai nhìn như đang đánh cờ nhưng trong mắt của Lâm Tú đang không ngừng lóe lên quang mang suy diễn, không biết y đang nghĩ điều gì.
“Sao không hạ cờ xuống?”
Tự Thiên Tử cười cười nhìn Lâm Tú đang trầm tư rồi truyền ra lời nói.
“Hạ hay không cũng không có ý nghĩa, đều là đệ tử của ta..”
Lâm Tú lắc đầu, y khẽ nhắm mắt lại rồi đáp lời, nói xong Lâm Tú mở mắt ra rồi đặt quân cờ trong tay xuống bàn cờ.
Sau khi đặt quân cờ xuống, Lâm Tú lại nhìn ra phía bên ngoài như đang suy tư.
“Cũng không hiểu ngươi đang nghĩ gì a..”
Tự Thiên Tử lắc đầu, nói xong lão cũng đặt một quân cờ xuống.
“Sau biến cố lần đó, tiểu tử kia có lẽ sẽ có nhận thức, ta không tin hắn sẽ không nhận ra, chỉ là sớm hay muộn..”
Tự Thiên Tử lại tiếp tục truyền ra lời nói ẩn ý của mình, Lâm Tú đương nhiên hiểu rõ hàm nghĩa trong câu nói của đối phương, y lại nhìn bàn cờ một lát rồi trầm mặc.
Thật lâu sau, Lâm Tú khẽ thở dài rồi mỉm cười, sau khi đặt một quân cờ xuống, từ trong miệng của Lâm Tú lại truyền ra một câu nói đầy vẻ mệt mỏi cùng quả quyết.
“Để hắn tự quyết định là được..”
“Ngươi muốn rời đi ?”
Tự Thiên Tử nghe thấy lời nói của Lâm Tú liền có chút ngạc nhiên rồi nhìn đối phương.
“Sẽ đi, nhưng chưa phải bây giờ, ta còn có việc cần làm cho người đồ đệ hiện tại này của ta”
Lâm Tú lắc đầu cười cười trả lời.
Nói xong, trước ánh mắt đang có chút nghi hoặc của Tự Thiên Tử, Lâm Tú khẽ hạ một quân cờ trong tay xuống, thâm ý nhìn Tự Thiên Tử, tiếp tục nói ra một câu.
“Có một số chuyện, nên làm vẫn phải làm..”
Tự Thiên Tử khó hiểu nhìn nhìn bàn cờ rồi khẽ thở dài lắc đầu, lão cũng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, trong mắt cũng có một chút suy tư.
Thụy Tư thành.
Tư Không cùng Chu Phúc và Lã Minh đã sớm đi xuống dưới thành này, bóng dáng ba cái thiếu niên thong dong cất bước trên từng con phố, vừa đi vừa ngóng nhìn bốn phía.
Nhưng trong ba người, ngoại trừ Tư Không vẫn giữ im lặng như thói quen của mình thì ở một bên Chu Phúc và Lã Minh, hai người một trái một phải đang không ngừng đôi co qua lại với nhau.
Mỗi người một vẻ mặt khác nhau nhưng có thể thấy được biểu tình của Chu Phúc có phần đắc ý hơn rất nhiều, thi thoảng còn chỉ ngón tay cái của mình xuống đất, như đang ra hiệu gì đó với đối phương.
Còn về phía Lã Minh, mặt mày của thiếu niên này cũng coi như thanh tú và sáng lạn, mặt mày như thế nhưng lúc này lại có chút âm trầm, ánh mắt của hắn mang theo sự bực bội mà nhìn hằm hằm Chu Phúc.
“Chu Phúc, Lã Minh, các ngươi muốn mua gì thì đi mua đi, ta đi mua một ít đồ”
Thấy hai người đồng bạn của mình đang không ngừng đôi co, Tư Không đi ở phía trước cảm thấy có chút ồn ào liền xoay người lại rồi lên tiếng.
“Hôm nay chỉ muốn đi dạo một chút, lão Tư ngươi muốn mua gì?”
Nghe thấy lời nói của Tư Không, Chu Phúc hơi suy nghĩ rồi truyền ra lời nói, còn Lã Minh cũng yên lặng rồi nhìn Tư Không.
“Ta mua rượu”
Tư Không nhìn hai người, hắn như có điều suy nghĩ liền nói ra mục đích của mình, ánh mắt cũng không có nháy một cái, hình như điều này là lẽ thường tình mà hắn thường hay làm vậy.
“Rượu? Lão Tư ngươi làm sao vậy a?”
Chu Phúc kinh ngạc hỏi, Lã Minh cũng có chút bất ngờ mà đưa mắt nhìn nhưng cũng không nói.
“Không có gì, hôm nay coi như mở một bữa tiệc nhỏ trước ngày đi đến Nghê châu để thi tài, ba người chúng ta làm một mâm cơm”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chu Phúc và Lã Minh, Tư Không cũng không có giải thích nhiều mà lấy một cái lý do rất hợp lý ra để nói.
Nhưng thực tế, trong lòng của Tư Không lại đang có sự phiền muộn, mặc dù hắn đã đem giấc mộng kỳ lạ của mình giấu kỹ ở trong lòng nhưng có một số chuyện lại giống như thói quen, khiến cho hắn không ngừng thở dài.
Tỉ như hôm nay hắn xuống dưới Thụy Tư thành, mục đích là muốn mua một bầu rượu cùng một ít đồ để về nấu ăn, nấu những món mà hắn đã được nếm qua, được ăn ở trong giấc mộng.
Chu Phúc có chút hồ nghi nhìn Tư Không nhưng cũng không có thêm ý kiến nào, Lã Minh cũng đồng dạng như vậy, hai người bọn họ cảm thấy Tư Không lúc này hình như có chút không đúng.
“Được, ta biết có một quán rượu rất ngon, đi theo ta..”
Sau khi suy tư, Lã Minh ở một bên bất ngờ lên tiếng, thấy như thế Chu Phúc hơi nhướng mày nhưng cũng không nói thêm gì.
“Dẫn đường đi”
Tư Không gật đầu rồi mỉm cười, Lã Minh cười cười rồi xoay người đi về một con phố.
“Ở phố Tây có một cái tiệm rượu rất nổi tiếng, lúc trước ta đi ngang qua cũng nghe người ta bàn tán rất nhiều về cái tửu phường này, nghe nói bọn họ có ủ một loại rượu uống rất là thơm..”
Vừa đi, Lã Minh không ngừng lên tiếng giới thiệu, hình như gã rất có hiểu biết đối với cái tiệm rượu mà bọn họ sắp đến.
Nghe Lã Minh đang không ngừng giới thiệu, trừ Tư Không ra thì Chu Phúc cũng có chút hiếu kỳ đang không ngừng lắng nghe.
Phố Tây, một trong bốn con phố lớn ở Thụy Tư thành, đối với Tư Không mà nói thì hắn đã rất quen thuộc với từng ngõ ngách ở nơi đây.
Nhưng quen thuộc chỉ là con đường, quán xá cùng lầu các rất nhiều cho nên hắn cũng không thể chú ý hết được.
Mà thực tế, Tư Không cũng không cần để ý kỹ làm gì, đối với một cái thiếu niên như hắn mà nói, điều cần chú ý đương nhiên chính là sức khỏe cùng việc đèn sách của bản thân mới là trọng yếu, hắn xuống dưới thành thi thoảng cũng chỉ đi dạo.
Ba đứa thiếu niên nhỏ gầy năm đó gặp gỡ không biết đã đi đâu, bóng dáng của Tiểu Như sớm đã được hắn giấu ở trong lòng, mặc dù đôi khi vẫn ngóng chờ được gặp lại để có thể hỏi thăm nhưng vẫn như trước không thấy.
Thành không nhỏ nhưng dành thời gian ra để tìm đương nhiên sẽ thấy, đương nhiên sẽ gặp lại, chỉ là đối với những chuyện này, trong ký ức của Tư Không thì chuyện gặp lại chưa từng xảy ra.
Trong lúc Tư Không đang suy tư, ba người đã đi đến trước cửa một cái tiệm rượu.
Hương rượu nhẹ nhàng và quen thuộc ập vào mặt khiến cho Tư Không khẽ hít một hơi, cảm giác quen thuộc khi đi mua rượu cho lão Tửu Mặc lại một lần nữa dâng lên.
“Đợi một chút ta vào trong mua một bầu rượu rồi đi mua một chút đồ”
Sau khi thở nhẹ ra một hơi, Tư Không không có quay người lại nhưng vẫn truyền ra lời dặn dò với hai người bạn của mình, vừa nói hắn vừa bước vào bên trong cái tiệm rượu này.
“Lã Minh, ngươi thấy Tư Không có gì đó lạ lạ không?”
Chu Phúc một mặt hồ nghi nhìn bóng lưng của Tư Không đang đi vào tiệm rượu, hắn lại quay qua nhìn Lã Minh rồi nhẹ giọng hỏi dò.
“Không biết, cảm thấy hắn hình như có tâm sự..”
“Không lẽ là thất tình a.. không đúng, tiểu Tư Không từ trước tới nay đều ít khi ra ngoài làm sao biết được cái gì tình ái nhỉ?”
“Vậy thì ngươi hỏi hắn đi”
Lã Minh cùng Chu Phúc hiếm khi không giằng co mà nói chuyện với nhau, nghe thấy Lã Minh nói như thế Chu Phúc trừng mắt nhìn nhưng lại yên lặng không có nói thêm gì.
Ở trong tiệm rượu.
Khi Tư Không đi vào bên trong tiệm rượu, ánh mắt của hắn nhìn xung quanh một chút.
Nơi này, cách bày hàng và bố trí không gian có phần khác biệt với cái tiệm rượu mà hắn từng hay đến.
“Có lẽ lại là mộng..”
Nhìn một hồi lâu, Tư Không khẽ thì thào, mà trong lúc hắn đang ngóng nhìn, bỗng có một vị tiểu nhị liền chú ý đến hắn.
Thấy hắn là một cái thiếu niên, vị tiểu nhị này liền có chút ngạc nhiên, sau khi suy nghĩ, gã bèn tiến lại gần rồi truyền ra giọng nói khách khí.
“Tiểu huynh đệ đến mua rượu sao, là mua cho người lớn trong nhà hả?”
“Vị đại ca này, rượu của bản tiệm có những loại nào”
Thấy đối phương ra tiếp đón, Tư Không đương nhiên đáp lời, hắn theo thói quen trong mông lung của mình mà cười hỏi.
“Ồ, haha tiểu huynh đệ hỏi vậy chắc là người đã mua rượu nhiều lần rồi a..”
“Rượu của chúng ta có rất nhiều, tỉ như rượu Nếp Cẩm, rượu Táo Mão, rượu Nam Dương Sâm, rượu Nếp Đục.. rất nhiều loại.
Đặc biệt nhất chính là rượu Nếp Cái, hương vị đặc trưng của loại nếp đặc biệt cho nên rất thơm, so với rượu truyền thống có phần nặng hơn nhưng không mang lại cảm giác đau đầu mà ngược lại rất êm dịu nha, có thể khiến cho người khó ngủ nhất cũng phải đánh một giấc thật ngon a..”
Vị tiểu nhị nghe Tư Không hỏi cùng với vẻ mặt của hắn liền có chút kinh ngạc nhưng vẫn nhiệt tình giới thiệu.
Bán hàng đã lâu, khách nhân loại nào mà gã chẳng gặp qua, thiếu niên đến mua rượu là chuyện thường tình.
Về sự thông thạo khi đi mua rượu của Tư Không, người này cho rằng, hẳn là hắn đã đi mua rất nhiều lần cho nên đã tạo thành thói quen.
Hỏi loại rượu trước mới quyết định mua, cái này thật ra cũng không có điều gì bất ngờ nhưng đa phần đều là người lớn hay đi mua rồi quen thuộc mà hỏi,.
Còn thiếu niên trước mắt, ban đầu vị tiểu nhị này tưởng rằng hắn mới bắt đầu đi mua cho nên có chút hiểu lầm.
“Vậy xin để cho ta một bầu rượu Nếp Cái”
Nghe vị tiểu nhị này giới thiệu qua, Tư Không khẽ suy tư như đang cân nhắc, cuối cùng hắn quyết định chọn rượu Nếp Cái.
Thấy Tư Không đã đưa ra quyết định, vị tiểu nhị này có chút cao hứng mỉm cười, vừa cười gã lại hỏi thiếu niên.
“Tiểu huynh đệ, ngươi lấy bầu to hay bầu nhỏ?”
“Nhà ta có ba người nhưng cũng không uống nhiều, phiền huynh lấy cho ta bầu rượu cỡ trung là được”
Tư Không không do dự mà trả lời, thấy hắn nhanh chóng đưa ra đáp án như thế, vị tiểu nhị tiếp đón hắn liền khẽ gật đầu, trong mắt có chút thưởng thức nhưng lại không nói gì mà xoay người đi vào bên trong để lấy rượu.
Chờ đợi một hồi lâu, vị tiểu nhị kia đi ra bên ngoài, trên tay đang cầm một cái bầu rượu, kích thước không sai biệt lắm chính xác là cỡ trung.
“Được rồi, hai mươi văn tiền.”
Đưa bầu rượu vào tay Tư Không, trước quầy thanh toán, vị tiểu nhị khẽ bấm bấm bàn tính, sau khi tính xong gã liền nhìn Tư Không một chút rồi mỉm cười truyền ra lời nói.
Tư Không đương nhiên không có nói thêm gì, hắn thấy giá cả như thế này rất hợp lý.
“Haha, tiểu huynh đệ thong thả a, lần sau lại ghé qua ủng hộ nha”
Sau khi thanh toán, trước sự nhiệt tình tiễn khách của vị tiểu nhị này, Tư Không cầm theo bầu rượu rồi rời khỏi tiệm rượu.
Thời gian hắn mua rượu cũng không có lâu lắm, chỉ là khi vừa ra khỏi cửa tiệm, Tư Không chỉ nhìn thấy Lã Minh đang đứng chờ, còn về Chu Phúc không biết đã đi đâu.
“Chu Phúc đâu?”
Nhìn Lã Minh, Tư Không nhỏ giọng hỏi.
“Không biết, hắn chỉ nói là đi mua một ít đồ bên phố Nam”
Lã Minh trả lời, Tư Không có chút khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm gì.
“Vậy đi qua phố Nam một chuyến xem sao”
Sau khi trầm tư, Tư Không nhìn Lã Minh rồi truyền ra lời nói, Lã Minh khẽ thở dài nhưng cũng không từ chối.
Hai người đi xuyên qua một con phố nối liền giữa phố Tây và phố Nam với nhau, từng ngõ ngách, từng con đường vốn dĩ nối thông với nhau cho nên cũng không mất quá nhiều thời gian liền đã đến nơi.
Chỉ là khi vừa đến nơi, phía trước hình như có chút đông người, âm thanh ồn ào cũng từ chỗ đó mà truyền ra.
Lã Minh hơi tò mò ngóng nhìn, Tư Không đương nhiên cũng có chú ý.
“Tiểu nha đầu, mọi khi để cho ngươi may mắn chạy thoát, hôm nay coi như ngươi xui xẻo để lão tử túm được..”
“Này là tiểu nha đầu ở đâu, mặt mũi cũng không tồi nhưng lại là một kẻ trộm cướp a..”
“Gian hàng của ta cũng bị cái nha đầu này ăn trộm rất nhiều lần, thật đáng giận.. lão gia hỏa ngươi đem bắt nó vào thanh lâu đi..”
Trong đám đông, Tư Không nghe được một vài âm thanh huyên náo, mang theo vẻ bực bội truyền ra.
Sau khi đứng vào một chỗ trống, đập vào mắt của hắn là một cái thiếu nữ độ tuổi khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Gương mặt nhỏ nhắn nhưng lại rất xinh đẹp, hai mắt như hồ nước trong nhưng lại rất lạnh nhạt và vô hồn, cho người ta cảm giác được một loại mỹ miều cuốn hút cũng không thiếu sự đáng thương.
Dáng người có chút cao ráo nhưng vẫn hiện rõ được nét của một người con gái đã đến tuổi dậy thì, thêm vào làn da trắng mịn màng nhưng lại có từng vết bầm, hiển nhiên đã bị ăn thua thiệt không ít lần.
Xinh đẹp là vậy nhưng bộ trang phục mà nàng mặc lại không ăn khớp với gương mặt của thiếu nữ, một bộ áo vải cũ kỹ đã sớm ngả vàng, bộ tóc óng ả rối tung lúc này lại bị một vị tráng hán đang cầm ở trong tay.
Ánh mắt của thiếu nữ hiện ra sự tức giận cũng có chút hoảng sợ, nàng nhìn xung quanh, nghe tiếng chửi rủa của người khác, trong mắt càng hiện ra sự lạnh nhạt hơn.
Chỉ là khi nhìn thấy Tư Không đang nghi hoặc nhìn mình, nhìn thấy gương mặt cùng với ánh mắt kia, trong lòng của thiếu nữ không nói rõ lại sinh ra cảm giác lo lắng và xấu hổ.
“Sao thế, sao không nói gì, biểu cảm đắc ý của ngươi đâu?”
Vị tráng hán đang nắm tóc thiếu nữ kia thấy nàng im lặng liền cười gằn một tiếng.
Sau khi nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của Tư Không, vị này liền nâng tay lên vả một cái lên trên gương mặt nhỏ nhắn kia.
Tiếng bạt tai rất mạnh, thiếu nữ khẽ rên một tiếng, trong mắt vì đau đớn cho nên đã xuất hiện một chút hơi nước nhưng nàng vẫn cố cắn răng mà chịu đựng.
Tư Không nhíu mày nhìn thiếu nữ vừa ngã lăn ra đất, nhìn một bên má đỏ ửng của nàng cùng với vết máu trên khóe miệng, trong đầu hắn lại không tự chủ được lại hiện ra hình ảnh trong mộng.
Chính là khi hắn bị truy sát bởi một người áo đen, cảm giác đau nhức, yếu đuối và bất lực ấy lại trở thành một sự đồng cảm đối với tình hình hiện tại của thiếu nữ trước mặt.
Tư Không khẽ thở dài trong lòng, hắn nghe ra được một chút nguyên do mà đám người này vây quanh thiếu nữ.
Nàng hình như đã ăn trộm rất nhiều đồ vật trên gian hàng của bọn họ cho nên mới dẫn đến cơn tức giận của đám người.
Chỉ là vết bầm trên làn da trắng mịn của nàng lại để cho Tư Không có rất nhiều nghi hoặc, dù sao hắn cũng nghe được đây là lần đầu đám người bắt được thiếu nữ, mà vết bầm kia vì sao lại có.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |