Đơn giản chỉ là Tâm
Vấn đề có lẽ không lớn, nhưng nó lại làm cho Tư Không cảm thấy có phần vướng víu khó chịu.
“Chỉ có thể cảm ứng, không dể dẫn dắt sao..”
Một hồi lâu, sau khi tản ra cảm nhận của mình đối với không khí xung quanh rồi thu lại, Tư Không chậm rãi mở mắt, trầm mặc.
Hắn như có điều suy nghĩ liền khẽ thì thào.
“Pháp môn tu hành.. pháp môn.. không biết cái này có phải hay không?”
Vừa thì thào, bỗng Tư Không như nghĩ đến điều, ánh mắt của hắn khẽ lóe lên một cái, trong mắt xuất hiện tia sáng chờ mong.
“Nhất bút sơn thủy họa, Bút chi ư thư, Chí ư vi Xuân Thu, bút tắc bút, tước tắc tước..”
Không cần suy nghĩ nhiều, giờ khắc này hắn liền đọc lên ba câu chú ngữ mà mình nhớ rõ ở trong đầu, sau khi đọc xong, Tư Không lại bắt đầu nhắm mắt, một lần nữa cảm ứng.
Hắn muốn thử xem ba câu chú ngữ này có thể hay không giúp hắn dẫn dắt sự kỳ diệu không thể nắm bắt ở trong không khí xung quanh.
Nửa nén hương sau, Tư Không mở mắt ra nhìn ánh nến, hắn khẽ thở dài, trong mắt xuất hiện sự mê man cùng vẻ bất đắc dĩ.
“Ba câu này không có tác dụng.. sự kỳ diệu ở trong không khí mà ta cảm ứng được lại là cái gì..?”
Ngồi suy tư, Tư Không khẽ lẩm bẩm ở trong miệng, nhưng hắn suy nghĩ như thế nào cũng không thể biết được điểm đặc biệt ẩn trong không khí là gì.
Tư Không thở dài trong lòng, hắn có đọc sách rất nhiều nhưng những kiến thức về sự huyền diệu ẩn trong không khí xung quanh thì hắn chưa từng đọc qua.
“Ngày mai, sau khi học ở giáo đường ta sẽ đến Vạn Kinh Các tìm hiểu một chút, hy vọng sẽ có lời giải đáp về sự nghi vấn của ta”
Khẽ lắc đầu, Tư Không nhìn sắc trời một chút, hắn đang định thổi tắt ánh nến, định đi nghỉ ngơi thì đột nhiên trong đầu bỗng xuất hiện một đoạn ký ức.
Rất đột ngột, sau khi đoạn ký ức này xuất hiện, hai mắt của Tư Không khẽ trầm xuống, ẩn ẩn có một tia phiền muộn cùng trống rỗng hiện ra.
Hắn nhớ đến quyển sách ố vàng mà Lâm Tú từng đưa cho mình.
Chi là khi Tư Không tỉnh dậy, hắn từng tìm qua, tìm kiếm rất kỹ nhưng lại không tìm thấy.
Điều kỳ lạ này khiến cho Tư Không gần như đã tin tưởng hết thảy đều là bản thân đang nằm mộng.
Nghĩ đến quyển sách ố vàng, Tư Không càng trầm mặc hơn, sau khi nhẹ thở ra, hắn thổi tắt ánh nến đang cháy.
Căn phòng đã rơi vào trong màn đêm u tối cùng tĩnh mịch, Tư Không nằm ở trên giường, hắn chưa có nhắm mắt mà đặt tay sau gáy, nằm suy ngẫm.
Bên tai của Tư Không, ngoài âm thanh của côn trùng kêu trong đêm ra, hết thảy đều không có một tiếng động nào khác.
Loại tĩnh mịch này đổi lại là người khác có lẽ sẽ cảm thấy cô quạnh nhưng đối với Tư Không, hắn lại cảm thấy rất tốt.
Không biết vì điều gì, chỉ là trong cảm giác của hắn, khi ở trong màn đêm đen, Tư Không giống như không sợ bất kỳ điều gì, trong lòng càng tĩnh lặng và buông lỏng hơn.
“Nhất bút sơn thủy họa, Bút chi ư thư, Chí ư vi Xuân Thu, bút tắc bút, tước tắc tước…
Lão Thủy từng nói với ta, khi ta hiểu rõ được ba câu chú ngữ này liền có thể giúp ích đối với ta về sau này.. mà lão Tửu Mặc lại nói phải hiểu hết ba câu này mới có thể nắm được cây bút ở giữa hồ..”
“Có lẽ có liên quan, ta nhớ rõ ta đã hiểu nhưng càng đọc càng không thấu.. quyển sách ố vàng kia ta nhớ rõ chính mình từng điểm mực để viết vào nhưng dù có viết thế nào cũng không thể lưu lại được một chữ..
Lâm sư nói, người đưa ta đến chỗ lão Tửu Mặc để tìm cho mình một cây bút có thể viết được mọi thứ, mà cây bút ở giữa hồ Thủy Lưu trấn cùng với ba câu chú ngữ kia..”
“Có lẽ tất cả đều có liên quan, vốn cho rằng là mộng nhưng mộng sẽ không chân thực như vậy, mộng sẽ không có cái gì ước hẹn in sâu vào trong tâm trí, có chăng chỉ còn lại một chút hồi ức mơ hồ..”
Tư Không đặt tay sau gáy, vừa nằm đó nhìn màn đêm, vừa tự suy ngẫm hết thảy.
Trong đôi mắt hiện ra là một mảng hồi ức thêm vào sự suy diễn đang không ngừng chuyển động.
Sau khi thì thào một hồi, ánh mắt của hắn hiện ra một tia minh bạch nhưng chỉ thoáng qua liền biến thành lạnh lẽo.
Hắn lại nghĩ đến một màn khi trước, khi bản thân vừa hoàn thành lần đầu Vấn Tâm.
“Kẻ không biết, là ai đang trêu đùa vận mệnh của ta.. không được hắn đồng ý, ta không thể mở mắt sao..”
Tư Không thì thào, ánh mắt càng trở nên lạnh hơn, lòng hắn cũng vậy.
Sau một thoáng suy tư, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt lúc này liền tiêu tan, thay vào đó là sự mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.
Thở dài trong lòng, Tư Không muốn nhắm mắt ngủ một giấc.
Hắn cảm thấy bản thân quá nhỏ yếu, mà những chuyện hắn tao ngộ lại vượt quá sức lực của một cái thiếu niên như mình.
Loại bất lực này liên tục trở thành một sự mệt mỏi liên tục quanh quẩn trong lòng của Tư Không.
Chỉ là sự mệt mỏi này lại không vùi dập đi lý trí của hắn, Tư Không biết mình nhỏ bé.
Chính vì nhỏ bé nên hắn đã có sự ấp ủ, đó là mong ước đem đến sự cường đại cho mình.
“Tu đạo..”
Vừa nhắm mắt, Tư Không nhẹ giọng khẽ thì thào.
Chẳng biết hắn nghĩ đến điều gì, lúc này trên khóe miệng của Tư Không bỗng nhiên hiện ra một đường cong, dường như là đang vui vẻ.
“Cẩn Huyên.. nên thu xếp thời gian xuống thăm nàng..”
Trong trí óc của Tư Không hiện ra bóng dáng của thiếu nữ cùng gương mặt nhỏ nhắn cùng nụ cười khả ái kia.
Thiếu niên nở nụ cười, lòng của hắn lại yên bình hiếm thấy, sự yên bình này cuối cùng đã giúp hắn rất nhanh đã thiếp đi.
Một ngày không dài nhưng từng chuyện trải qua, từng giây, từng phút trôi qua lại khiến tâm tình của thiếu niên có rất nhiều biến hóa.
Một ngày của thiếu niên, sau một giấc ngủ, sau màn đêm bị ánh rạng đông soi sáng, đã kết thúc.
Một đêm này, Tư Không ngủ rất ngon, hắn không nằm mơ thấy điều gì, chỉ là một giấc ngủ rất đỗi bình thường như mọi khi.
Ngủ đủ giấc, sẽ đem lại cho người ta cảm giác thoải mái, tràn đầy năng lượng.
Thiếu niên đương nhiên cũng là như vậy, hắn đã dậy từ sớm, khi tia hừng đông vừa ánh lên tia sáng đầu ngày cũng là lúc Tư Không mở mắt.
Đây là thói quen của hắn, cho dù ngủ muộn hay ngủ sớm cũng đều như vậy.
Vẫn như thường nhật, sau khi tỉnh dậy, Tư Không bắt đầu rửa mặt giúp cho mình tỉnh táo hơn, sau khi vệ sinh cá nhân một chút, hắn lại cắp sách, một đường đi đến giáo đường.
“Lão sư..”
Vừa đến nơi, tại phía trước, Tư Không bỗng thấy được bóng dáng của một người nam tử trung niên đang đứng ở đó ôn hòa nhìn mình.
Thấy Lâm Tú, Tư Không nghiêm nghị, bước chân cũng nhanh hơn một chút, hắn tiến đến liền ôm quyền cúi đầu hành lễ.
“Không nhi, đi theo ta, ta có thứ này cho con..”
Lâm Tú ôn hòa mỉm cười gật đầu nói, nói xong y xoay người đi về một cái phương hướng.
Tư Không cũng theo sau, hắn vẫn theo thói quen kiệm lời của mình, đi ở phía sau không hỏi, không nói.
Hắn có suy nghĩ trong lòng, suy nghĩ này có liên quan đến Lâm Tú, nhưng Tư Không hiểu rõ, bản thân vẫn chưa thể hỏi.
Lâm Tú vẫn như thường, người không nói đương nhiên Tư Không cũng không hỏi.
“Không nhi, ta hỏi con một vấn đề”
Đi ở phía trước, Lâm Tú bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói ôn hòa.
“Xin người cứ nói..”
Tư Không đi ở phía sau cung kính đáp lời.
“Cho ta biết, cái gì là Tâm?”
Lâm Tú mỉm cười, sau khi suy nghĩ y liền hỏi ra một câu.
Tư Không trầm mặc, hắn nhìn bóng lưng của Lâm Tú, thật lâu sau hắn bèn lên tiếng đáp lời.
“Tâm, quá phức tạp.. Lão sư người hỏi là Tâm của con hay là Tâm của người khác?”
“Chỉ đơn giản là Tâm mà thôi..”
Lâm Tú vẫn như trước điềm nhiên, y khẽ đáp lời.
Tư Không trầm mặc suy tư, hắn có suy đoán ở trong lòng nhưng vì một câu nói của Lâm Tú khiến cho hắn phải thu lại suy nghĩ này.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Tư Không khẽ thở ra rồi nhìn Lâm Tú, hắn không trả lời nhưng trong lòng đã có đáp án.
“Con đã hiểu chưa?”
Lâm Tú bất chợt dừng lại, y xoay người nhìn Tư Không, giống như nhìn thấu được suy nghĩ của thiếu niên, vừa nhìn Lâm Tú vừa ôn hòa cười nói.
Tư Không ngạc nhiên nhìn, sau khi suy nghĩ hắn liền yên lặng cúi đầu, trong mắt hình như vì thấu hiểu cho nên có ánh sáng khẽ hiện ra.
“Con đã hiểu..”
“Hiểu như thế nào?”
Thấy thiếu niên như thế, Lâm Tú khẽ lắc đầu ôn hòa cười hỏi hắn.
Tư Không yên lặng, sau khi suy tư hắn liền nói ra suy đoán của mình.
“Phải giữ vững niềm tin, sự kiên định với chính kiến của mình, nếu vì người khác mà lay động thì chỉ có tin tưởng lẫn nhau, đây là Tâm..”
Nói xong, Tư Không nhìn Lâm Tú như đang chờ đợi y giải thích.
Hắn đã từng vấn Tâm, hắn cũng từng suy diễn rất nhiều cho nên mới cho ra một cái đáp án đối với câu hỏi của Lâm Tú.
Đáp án này là hắn tự ngộ ra, là hắn rút ra từ trong lần Vấn Tâm của mình, đối với câu trả lời này, Tư Không đương nhiên rất tự tin.
Chỉ là khi chú ý đến ánh mắt của Lâm Tú giống như không hài lòng, Tư Không nhẹ thở trong lòng, lại tiếp tục cúi đầu suy tư.
“Không nhi..”
Một hồi lâu sau, Lâm Tú nhẹ giọng lên tiếng.
Tư Không nhìn, yên lặng lắng nghe.
“Không cần suy nghĩ nhiều, con thử nghĩ xem, người đọc sách chưa hẳn đã hiểu rõ sách, Tâm đương nhiên không như vậy, nhưng hiểu rõ được thì lại không phải Tâm.
Khi đọc sách, cần mở từng trang, cần nghiền ngẫm mà đọc, có thể đọc đi đọc lại rất nhiều lần, nhưng Tâm làm gì có khái niệm lật từng trang, đọc từng chữ..”
“Người, vốn đều có một cái Tâm đơn thuần, trong quá trình trải qua bao nhiêu vết mực của nhân gian, mượn những chuyện này đem chia làm hai ngăn, một ngăn giấu ở trong lòng không ai biết, ngăn còn lại đưa ra bên ngoài..
Có trái sẽ có phải, ta nói đơn giản chỉ là Tâm hết thảy chỉ vì hai điều, ví như trắng đen đều là màu, chỉ là một màu ta thấy mà người không thấy, màu còn lại ta và người đều thấy, con hiểu ta nói không?”
Nhìn thiếu niên, Lâm Tú vẫn như trước ôn hòa và điềm đạm, y từ tốn nói, chậm rãi dạy bảo hắn.
Sau khi nói xong, từ trong ngực của mình, Lâm Tú lấy ra một quyển sách.
Tư Không cúi đầu yên lặng không nói, hắn vẫn đang suy tư câu nói của đối phương.
Lâm Tú rất ít khi giải thích cặn kẽ cho hắn, điều này từ lúc bắt đầu theo học tại Tự Thiên thư viện, khi nhận Lâm Tú làm sư, hắn đều hiểu rõ.
Đối phương không giải thích nhưng vẫn vạch ra cho hắn một nét, dẫn dắt chính mình tự đi tìm hiểu, tự trải nghiệm để rút ra bài học, tránh đi đường vòng.
Lúc này cũng là như thế, chỉ là trong lúc Tư Không suy tư, ánh mắt của hắn lại hiện ra sự ngạc nhiên cùng mờ mịt.
Nhìn quyển sách trong tay của Lâm Tú, Tư Không yên lặng nhận lấy, hắn vẫn như trước không hỏi nhưng trong lòng lại có suy nghĩ.
Lâm Tú đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Tư Không, sau khi thiếu niên cầm quyển sách vào trong tay, y khẽ vỗ vai của hắn.
Vừa vỗ vai, Lâm Tú thấp giọng nói ra một câu đầy thâm ý.
“Một năm bốn mùa, Xuân Thu tựa tuế nguyệt, Đông Hạ tựa hai ngăn, cái có nên có, không có vẫn tồn tại, vậy thôi..”
Tư Không nhìn Lâm Tú, sau khi suy tư hắn liền ôm quyền cúi đầu thật sâu, cung kính truyền ra lời nói.
“Đa tạ lão sư đã chỉ điểm..”
“Hiểu rõ rồi..?”
Lâm Tú nhìn thiếu niên, y cười hỏi.
“Đệ tử minh bạch..”
Tư Không nhẹ gật đầu, trong mắt lóe lên tia sáng thông suốt.
Lâm Tú cười lớn, y xoay người bước đi, tiếng cười vui vẻ nhưng ánh mắt lại hiện vẻ tang thương, ẩn chứa một chút bất đắc dĩ cùng thương cảm.
Tư Không nhẹ thở ra cũng theo sau, hắn đương nhiên không nhìn ra tâm tình của Lâm Tú, hoặc có thể sự chú ý của hắn lúc này đều tập trung vào một vật.
Cầm quyển sách Lâm Tú đưa cho mình, Tư Không khẽ thở dài trong lòng, hắn lại nhìn bóng lưng của đối phương.
Trong lòng Tư Không nhẹ mỉm cười cùng sự ấm áp.
Đối với người thầy này của mình, Tư Không luôn luôn tôn kính từ tận tâm.
Đối với chính mình, Tư Không cảm thấy Lâm Tú có rất nhiều bí mật, chỉ là hắn không muốn hỏi, hắn chọn tin tưởng.
“Một tháng nữa đến Nghê châu, con hãy chăm chỉ mài giũa thêm kiến thức, ta nghe nói chủ đề đã bị sửa đổi, vì thế thời gian này không cần đến lớp, cứ đi lên Vạn Kinh các mà học, ta đã thông tri cho bên đó nên con có thể tùy ý..”
Đi ở phía trước, Lâm Tú vẫn như trước thong dong, vừa đi vừa nói, giọng nói vẫn là sự điềm đạm và ôn hòa.
Tư Không theo sau, nghe Lâm Tú nói, hắn nhẹ giọng vâng dạ một tiếng.
Sự an bài của Lâm Tú đối với bản thân, Tư Không đương nhiên không có ý kiến, một lần tại Thủy Lưu trấn kia hắn đã sớm nhìn ra được dụng ý.
Đang đi, bỗng Tư Không lên tiếng, hắn nhìn bóng lưng của Lâm Tú lúc này hình như rộng lớn hơn rất nhiều.
“Lão sư, đệ tử có một nghi vấn..”
“Nói đi..”
Lâm Tú dừng bước chân rồi quay người, gật đầu đáp lời.
“Ta từng nghe một người nhắc tới danh hiệu Thánh Sư, lão sư người có biết cái này không?”
Tư Không nhìn Lâm Tú rồi nói, nói xong hắn khẽ gãi đầu một cái rồi cười cười.
Lâm Tú nhẹ gật gật đầu như đang suy tư rồi lại nhìn Tư Không, Lâm Tú cười hỏi.
“Thánh Sư sao.. cái danh hào này không tồi, con nghĩ như thế nào?”
“Là một vị Thánh hiền trong Thánh hiền của nho gia, được mọi người tôn kính cho nên tôn lên làm sư..”
Tư Không nói ra suy đoán của mình, nói xong hắn lại nhìn Lâm Tú.
“Đúng, nhưng cũng không đúng.. danh hiệu này ta có nghe qua một vài lần, không đơn giản như lời của con nói, ta chỉ biết đó là một sự chúc phúc, tồn tại nhân quả, vậy thôi”
Nghe lý giải của Tư Không, Lâm Tú cười cười rồi nói.
Sau khi giải thích, Lâm Tú tiếp tục xoay người bước đi, nét mặt vẫn như trước bình thản ôn hòa nhưng trong lòng lại không ngừng thở dài.
“Thánh Sư, ta vốn không cần cái danh hiệu này..”
Trong lòng Lâm Tú thở dài, bước chân không ngừng lại.
Tư Không vẫn theo sau, hắn nghe không hiểu lý giải của Lâm Tú nhưng cũng không hỏi thêm nữa.
Hắn nhìn ra được Lâm Tú giống như đang che dấu đi điều gì, điều này đương nhiên có liên quan, Tư Không cũng đã có câu trả lời trong lòng.
Nhưng vẫn như trước, người không nói thêm gì, hắn sẽ không hỏi thêm nữa, điều này từ lâu đã tạo thành sự tin tưởng ngầm giữa hai sư đồ cho nên Tư Không hiểu được.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |