Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta quên mất điều gì?

Tiểu thuyết gốc · 2968 chữ

Tự Thiên thư viện.

Sáu người ban nãy vốn đã rời đi, nhưng chỉ trong chốc lát, theo thiên địa linh khí của toàn thư viện đột ngột biến động, bóng dáng sáu người lại một lần nữa xuất hiện.

Vừa xuất hiện, cả sáu người đều nhìn lên trên bầu trời rồi lại nhìn xung quanh, ánh mắt mang theo sự ngạc nhiên cùng một chút thưởng thức.

Cả sáu người cứ đứng giữa không trung, lơ lửng xung quanh Vạn Kinh Các xem biến hóa của thư viện, trong mắt đều hiện ra tinh quang như đang suy tư.

Thật lâu sau, một vị nam tử trẻ tuổi có tướng mạo sáng lạn liền đưa ánh mắt khẽ đảo qua Vạn Kinh Các rồi trầm giọng lên tiếng.

-Người bên trong Vạn Kinh Các rốt cuộc là người như thế nào lại có thể ảnh hưởng đến toàn bộ linh khí của thư viện như vậy..?

Nhìn thì trẻ tuổi nhưng trong giọng nói lại nhiễm một chút khí tức năm tháng, giọng nói cũng có một chút khó tin.

-Hắn chưa ngưng kết tu vi mà chỉ lợi dụng linh khí để bổ trợ và rèn giũa hạo nhiên chính khí của bản thân, mới chỉ vậy mà đã.. hử..

Vị trung niên áo đen ở trong đám người cũng đồng dạng có cùng thắc mắc.

Vừa nói, ánh mắt vị trung niên này cũng đăm chiêu nhìn Vạn Kinh Các.

Nhưng vẫn như trước không nhìn ra được bất kỳ điều gì, mà lão chưa kịp nói xong, giống như cảm giác được điều gì đó liền kinh nghi nhìn lại.

Trước ánh mắt kinh ngạc của sáu người, Vạn Kinh Các vốn đang có từng cỗ khí tức thuần khiết và tường hòa tràn ngập ở bên trong, giờ khắc này đột nhiên trở nên đen như mực, khí tức cũng theo đó mà có sự biến đổi.

Một cỗ oán niệm mang theo vô tận sát ý và sự lạnh lẽo bỗng nhiên tràn ra, theo đỉnh tháp mà phóng thẳng lên trên bầu trời.

Tầng mây vốn đang có ánh sáng nhu hòa vô cùng ấm áp, giờ khắc này đều bị nhuộm một màu đen nghịt.

Mây mù cuồn cuộn, tầng mây đen xuất hiện mang theo một cỗ áp bách khiến cho người ta cảm thấy ở trong lồng ngực như có thứ gì đó đang không ngừng đè nén, làm cho trái tim cũng phải đập mạnh vì cỗ áp lực này.

Tầng mây đen biến lớn che phủ toàn bộ Tự Thiên thư viện, khí tức âm u cùng lạnh lẽo cũng vì thế càng mãnh liệt hơn, khiến cho bầu không khí của Tự Thiên thư viện không còn giữ vẻ thanh tịnh nữa.

Sự u ám che phủ cả ánh nắng mặt trời, tựa như một con quái vật khổng lồ đang há miệng, muốn thôn phệ cả một mảnh thiên địa.

Đám mây đen càng lúc càng mở rộng phạm vi, tầng mây đen cuốn động, lan ra cả bầu trời của Thụy Tư thành khiến cho nơi này cũng rơi vào trong màn đêm.

Biến hóa quá bất ngờ làm cho người dân sợ hãi, liên tục quỳ bái bầu trời.

Sắc mặt của sáu người đều đại biến, bọn họ cảm nhận được cỗ sát khí cùng ác niệm từ Vạn Kinh Các đang không ngừng lan tràn ra bên ngoài.

Mắt thấy như vậy, cả sáu người không hẹn mà đều tản ra sáu góc của Vạn Kinh Các, hai tay chuẩn bị bấm pháp quyết, thực hiện phương án phòng thủ.

-Lui trở về..

Trong lúc sáu người đang chuẩn bị phương án đối phó, bỗng nhiên bên tai của bọn họ nghe được một giọng nói uy nghiêm.

-Viện trưởng..?

Sáu người kinh nghi nhìn về hướng tổ đường, sau khi nhìn nhau một chút, đám người này liền trầm mặc rồi thu liễm lại toàn bộ khí tức.

Bóng dáng Tự Thiên Tử xuất hiện ở giữa không trung của Tự Thiên thư viện, vừa đến nơi, ngay lập tức lão liền quét mắt nhìn chằm chằm Vạn Kinh Các.

Nhìn một hồi, Tự Thiên Tử thu lại tầm mắt, gương mặt không có biểu cảm nào nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.

-Thánh Sư a..

Trong lòng thở dài, Tự Thiên Tử lại đưa mắt nhìn sáu người già trẻ đang đứng xung quanh rồi chậm rãi lên tiếng.

-Cho dù có biến hóa gì đi nữa cũng không nên nhúng tay vào, hậu quả các ngươi không chịu nổi, ta cũng không chịu nổi..

Nói xong, không để cho sáu người có phản hồi hay nghi vấn nào, thân ảnh của Tự Thiên Tử đã biến mất.

Sáu người nhìn nhau rồi trầm mặc.

Trầm mặc thật lâu, sáu người khẽ lắc lắc đầu rồi thở dài.

Ngóng nhìn thêm một chút, bóng dáng sáu người liền biến mất, bọn họ trở về nơi bế quan của mình, mặc cho Tự Thiên thư viện lúc này đang biến động.

Bên trong tầng chín Vạn Kinh Các, chỗ ngồi của Tư Không.

Sự xuất hiện của vị trung niên áo bào xám, ngoại trừ Lâm Tú ra không có một ai phát hiện, ngay cả nhị lão đang cật lực trấn áp ở nơi này cũng không.

Đến đột ngột, đi cũng nhanh chóng, trước sự kinh ngạc và hoảng hốt của Lâm Tú, sau khi bắn giọt máu màu vàng kim vào trong mi tâm của Tư Không, bóng dáng của vị trung niên áo bào xám đã theo đó mà biến mất.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt.

-Dạ.. cái tên này quả nhiên là người của năm tháng trước kia..

Lâm Tú nhíu mày nhìn về một phương thiên địa xa xa, sau khi thì thào y liền thu lại tầm mắt rồi trầm mặc nhìn Tư Không.

Nhìn thiếu niên, trong mắt Lâm Tú có do dự, phức tạp nhưng nhiều hơn là thương cảm.

Ban nãy y đã làm tốt chuẩn bị cho tình huống đang xảy ra ở trên người thiếu niên, chỉ là trong lúc đang định ra tay thì vị trung niên áo bào xám lại đột nhiên xuất hiện.

Giọt máu màu vàng kim kia, Lâm Tú đương nhiên biết rõ đó là cái gì.

Lúc này trầm mặc nhìn Tư Không, thật lâu sau Lâm Tú khẽ thở dài rồi khoanh chân ngồi ở hướng đối diện hắn.

Tay y khẽ điểm ra, ngón tay chạm vào mi tâm của Tư Không, một tay còn lại lúc này không ngừng bấm một loạt ấn quyết.

-Thân là sư tôn, ta lại không thể giúp được nhiều cho đệ tử của mình, thật đáng trách..

Trong lòng Lâm Tú có sự phiền muộn nhưng lúc này ánh mắt của y lại cực kỳ kiên quyết.

Ánh mắt thâm sâu tĩnh lặng nhìn Tư Không, nhìn hàng lông mày của thiếu niên đang không ngừng nhíu chặt, trong lòng Lâm Tú càng thương cảm hơn.

Khẽ thở nhẹ một chút, ánh mắt của Lâm Tú liền lóe lên một cái.

Giờ khắc này, trong đôi mắt của y bỗng xuất hiện vô số tinh quang, từng điểm từng điểm không ngừng vờn quanh đôi đồng tử.

Sau khi vờn quanh, từng điểm tinh quang liền ngưng tụ vào trong đôi đồng tử khiến cho ánh mắt của Lâm Tú càng thêm phần thâm ảo hơn, cuối cùng trong ánh mắt bỗng có một chút tia sáng nhàn nhạt xuất hiện.

Ánh sáng vừa ra liền tràn ngập toàn thân của Lâm Tú làm cho khí chất của y đột ngột biến đổi.

Vốn là điềm đạm, nho nhã nhưng lúc này lại cho người ta cảm giác có phần thần thánh, phiêu dật xuất trần, thêm vào vẻ thoát tục không ngừng tràn ra từ trên người y.

-Lâm.. Thiên cao minh, nhiên hậu năng chúc lâm vạn vật.. Vạn vật minh, lâm nguy bất loạn..

“Trời cao sáng, trời chiếu sáng muôn vật, vạn vật sáng, gặp nguy không loạn”

Trong miệng của Lâm Tú truyền ra một đoạn chú ngữ, nói xong, đôi đồng tử của y càng phát sáng hơn.

Từ trong mi tâm của Lâm Tú đột nhiên bay ra một chữ Lâm màu trắng, chữ Lâm bay ra, từng đạo ánh sáng thánh khiết cũng theo đó mà bùng lên.

Cả Vạn Kinh Các đều bị chiếu sáng, hắc vụ xung quanh hình như cũng bị ảnh hưởng mà không ngừng tản đi khiến cho bầu không khí cũng dễ chịu hơn vài phần.

Ánh mắt của Lâm Tú hiện ra sự quả quyết, y khẽ điểm hai ngón tay của mình lên trên chữ Lâm, kéo nó vào mi tâm của Tư Không, ấn một cái.

Làm xong, Lâm Tú liền nhắm mắt, yên lặng.

[..]

Mùa hạ, trời trong xanh, ánh nắng chiếu rọi, vẫn là vẻ nóng bức như vậy.

Vạn Kinh Các, tại tầng chín, ở nơi này, tại một góc trống trải, có một thiếu niên đang ngồi ngủ gật.

Thiếu niên gối đầu lên hai tay của mình, ngồi ngủ gật trên mặt án kỷ.

Xung quanh chỗ hắn ngồi, có những bức họa nằm ngổn ngang, phảng phất ở trong đó là những hình vẽ hay là những nét chữ miêu tả một vài điều.

Hình vẽ rất đẹp, cực kỳ sống động, những dòng chữ cũng đồng dạng như vậy, nét bút như lưu thủy, cực kỳ uyển chuyển, khi nhìn vào lại có cảm giác trôi chảy theo từng nét chữ, nét họa mà luân chuyển ở trong mắt.

Vốn thiếu niên đang ngủ, ngủ rất ngon, bỗng nhiên cả người hắn khẽ run lên một cái tựa như giật mình.

Một cái giật mình này đã làm hắn tỉnh giấc, thiếu niên khẽ mở mắt, ánh mắt có chút mông lung, hình như hắn chưa tỉnh, vẫn còn muốn ngủ.

-Ta đang làm gì..?

Cố gắng làm cho mình tỉnh táo trở lại, thiếu niên lấy tay khẽ dụi mắt rồi thì thào, trong đầu lại hơi mông lung.

Sau khi nhẹ hít vào một ngụm thanh khí, thiếu niên cảm giác toàn thân có chút vướng víu liền đứng lên khẽ vươn mình một cái.

-Cảm giác giống như ta vừa mộng một giấc..

Vừa vươn mình, thiếu niên cảm thấy đầu óc của mình có chút mê man, sau khi trầm ngâm suy tư hắn khẽ vuốt cằm rồi đăm chiêu.

Thiếu niên này chính là Tư Không.

-Vì sao ta cảm giác được mình đã quên đi điều gì..

Sau khi vuốt cằm đăm chiêu, Tư Không có chút mờ mịt rồi khẽ thì thào, ánh mắt càng mê man hơn.

Nghĩ nghĩ một hồi lâu, Tư Không cảm thấy không có điều gì bất thường liền nhẹ lắc đầu giúp cho mình tỉnh táo, cuối cùng hắn khẽ xoa mi tâm rồi thở nhẹ.

-Nửa tháng nữa sẽ đến Nghê châu thi tài, bảy ngày qua ta tự học ở Vạn Kinh Các hình như hơi quá sức thì phải...

Tư Không cười khổ trong lòng, hắn thì thào tự nhủ.

Sau khi hít vào thở ra vài hơi, như chú ý đến những bức họa nằm ngổn ngang ở dưới chân, hai mắt của Tư Không lại hiện ra sự ngạc nhiên.

-Đây là..?

Ngồi xuống xem xét những bức họa này, Tư Không hình như có điều chú ý, sau khi đưa mắt nhìn ở trên bàn, tại đó có một bức họa vẫn đang vẽ dở.

Sau khi nhìn đến, Tư Không khẽ nhíu mày rồi trầm mặc.

Bức họa đang vẽ dở ở trên bàn, ở đó vẽ một cái thiếu nữ tuổi trăng tròn, dáng người cao gầy thon thả, áo váy màu thủy lam nhạt, tóc buộc kiểu thùy quải kế.

Nhưng thiếu nữ này lại không có dung mạo.

Tuy dung mạo không có nhưng dáng người cùng làn da trắng mịn thanh khiết kia cũng có thể nhìn ra nhất định là một tuyệt sắc giai nhân.

-Cô nương này có chút quen mắt, hình như ta đã gặp được ở đâu.. thêm vào đó vì sao ta lại đến nơi này vẽ tranh..?

Trầm ngâm một hồi lâu, Tư Không càng cảm thấy mờ mịt trong lòng hơn.

Từ sâu trong tiềm thức của mình, Tư Không nhớ rõ cách đây bảy ngày về trước, Lâm Tú đã đưa hắn tới nơi này, đưa lên Vạn Kinh Các để tự chau dồi kiến thức cho hắn.

Bảy ngày không nhanh cũng không chậm, hắn nhớ mình đã đọc được rất nhiều, cũng học được rất nhiều.

Kiến thức là vô hạn, hôm nay là ngày thứ tám Tư Không đến Vạn Kinh Các, hắn nhớ rõ một canh giờ trước hình như mình có chút mệt nên đã chợp mắt một thoáng.

Chỉ là sau khi tỉnh dậy, Tư Không lại có sự mờ mịt không rõ.

-Ta rốt cuộc đã quên đi điều gì?

Hắn nhíu mày trầm tư, nhưng càng nghĩ càng không thông.

Tư Không ngước mắt nhìn ra phía bên ngoài, theo ô cửa sổ mà nhìn bầu trời xanh thẳm, nhìn đám mây trắng như tuyết đang không ngừng trôi nổi.

Ánh mắt của hắn nhìn bầu trời, nhìn đám mây, trong lòng lại không ngừng suy tư.

Tư Không cố gắng gợi lại toàn bộ ký ức của mình nhưng vẫn như cũ, vẫn không có phát hiện bất kỳ điểm khác thường nào.

-Nhớ không nổi, từ trước tới nay ta đều ở thư viện, nhưng vì sao lại có cảm giác có chuyện gì đó cực kỳ quan trọng ở trong lòng..

Cảm giác vẫn như trước, ký ức vẫn đầy đủ từ lúc hắn đến Tự Thiên thư viện cho đến hiện tại đang rèn luyện ở Vạn Kinh Các.

Nhưng trong lòng của hắn bây giờ, ở một vài chỗ lại cảm thấy có điều gì đó thiếu sót, tựa như một góc ở đó vốn dĩ nên tồn tại điều gì.

Cảm giác mất mát và trống rỗng này không ngừng khiến cho Tư Không trầm mặc, chỉ là hắn suy tư rất lâu, rất lâu cũng chẳng thể phát hiện ra điều gì lạ thường.

-Thiếu nữ này, còn cả những bức họa này nữa.. rốt cuộc vì sao ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy..

Tư Không nhắm mắt, trong lòng bỗng nhiên có chút mệt mỏi không rõ, hắn nhẹ đưa tay lên đặt vào nơi trái tim đang không ngừng đập.

-Không lẽ là do ta mộng.. ta từng mộng bản thân gặp nạn và được gặp tiên nhân nhưng lại không có cảm giác mất mát như bây giờ.. rốt cuộc là vì cái gì..?

Trong lòng thì thào, Tư Không càng nghĩ càng cảm thấy mê man.

-Không lẽ bảy ngày vừa qua ta đọc sách nhiều quá đến loạn rồi..

Sau khi nghĩ ngợi một hồi, Tư Không đột nhiên khẽ lẩm bẩm.

Nhưng vừa nói xong, hắn lại cảm thấy có chút cổ quái liền khẽ xoa xoa mi tâm của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại một lần nữa, sau khi xác định không có điều gì khác thường, Tư Không khẽ lắc đầu khẽ thở ra một hơi.

Nhìn những đống ngổn ngang xung quanh, Tư Không đương nhiên muốn dọn dẹp.

Nơi này có rất nhiều bức họa, Tư Không thu gọn từng cái và để gọn lại qua một bên, trong lúc thu dọn, ánh mắt của Tư Không lại hiện ra sự ngờ vực cùng hoảng hốt.

Trước mắt của hắn có một bức họa vẽ ba người.

-Lão nhân này vì sao lại quen thuộc như vậy..?

Cầm bức họa trong tay, Tư Không thì thào tự hỏi.

Nhìn ba người được vẽ ở bên trong, đặc biệt là lão nhân đang cầm trong tay cái tẩu thuốc, nhìn đến nét mặt ôn hòa của lão, nhìn bầu rượu ở bên hông, trong lòng Tư Không đột nhiên dâng lên sự thương cảm không rõ.

Chẳng biết từ khi nào, trong mắt của Tư Không lại xuất hiện hơi nước lan ran, sống mũi cũng có chút bồi hồi.

-Ta làm sao vậy? Người này lại là ai, vì sao khi nhìn đến ta lại có cảm giác như mình đã có giao ước gì đó..?

Buông bức họa trong tay xuống, sự mệt mỏi ở trong lòng của hắn lúc này lại dâng lên, càng lúc càng mãnh liệt.

Tư Không lại cố gắng nhớ lại, nhưng ngoài sự mất mát và trống rỗng vẫn luôn tồn tại kia, hết thảy đều không có bất kỳ điều gì khác thường.

-Không nhi, vài ngày qua có thu hoạch như thế nào rồi?

Trong lúc Tư Không đang không ngừng quẩn quanh bởi sự phiền muộn của bản thân, ở phía sau lưng của hắn bỗng có một giọng nói ôn hòa.

Tư Không có chút hoảng hốt rồi mở mắt, hắn xoay người nhìn về phía sau.

Người đến chính là Lâm Tú.

Thấy Lâm Tú, Tư Không liền cung kính đứng dậy hành lễ.

-Lão sư..

-Không nhi, con làm sao vậy?

Lâm Tú vẫn như trước điềm đạm nho nhã, thấy sắc mặt của thiếu niên không được tốt liền ôn hòa hỏi hắn.

Tư Không trầm mặc, hắn không biết nói như thế nào, sau khi suy nghĩ, Tư Không bỗng nghĩ tới điều gì liền lên tiếng.

-Lão sư, ta gặp một cái vấn đề rất khó hiểu, rốt cuộc cái gì là Luân hồi vãng?

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.