Gặp lại Tần Cẩn Huyên.
Lặng lẽ bước đi, Tư Không dường như có điều suy nghĩ liền đưa mắt nhìn Chu Phúc như muốn hỏi.
Chú ý động thái của đối phương, Chu Phúc đang suy tư ở một bên liền nhướng mày cũng đưa mắt nhìn lại. Lát sau gã bày ra vẻ cảnh giác cùng hồ nghi, Chu Phúc lên tiếng hỏi.
-Tư Không, ngươi cứ nhìn ta như vậy làm gì..? Ta không phải cô nương kia a..
Thấy biểu cảm của Chu Phúc cùng lời của hắn, Tư Không khẽ nhăn mày rồi nói.
-Chu Phúc, một tháng qua có chuyện gì khác nữa không?
Chu Phúc vuốt cằm suy tư, trong giây lát gã liền nhẹ gật gật đầu rồi trầm ngâm đáp.
-Dường như cũng không có gì, ta cũng có chút chuyện riêng nên cũng không rõ ràng, chỉ nghe nói thi tài ở Nghê châu đã bị trì hoãn. Mà ngươi có chú ý đến biến hóa của bầu trời vào một tháng trước không..?
Nghe lời nói của đối phương, Tư Không như có điều suy nghĩ lại tiếp tục trầm mặc.
Hắn không chú ý đến cuộc thi tài ở Nghê châu đã bị trì hoãn, mà câu hỏi của Chu Phúc dường như đã mang cho hắn một ít suy đoán. Sau khi suy nghĩ, Tư Không nhìn Chu Phúc rồi hỏi.
-Ta không rõ, khi đó là tình huống gì..?
Chu Phúc gật đầu, trong mắt hiện ra vẻ khó hiểu rồi nói.
-Ừm, ta cũng không rõ, khi ta đang đi dạo dưới thành thì bầu trời đột nhiên tối sầm lại, lúc đó ta nhìn lên thì thấy một mảng mây đen rất lớn xuất hiện, hình như muốn phủ khắp Thụy châu nha.. Ta tưởng đâu là cơn giông mùa hạ như thông thường nhưng mảng mây đen tồn tại ba ngày lại không có một giọt nào rơi xuống, thật là khó hiểu a.. Thêm vào đó..
Không ngừng thao thao bất tuyệt, Chu Phúc bỗng bày ra vẻ vô cùng thần bí, lúc này hắn lại ngó trước ngó sau như đang cảnh giác xem có người nào nghe lén hay không.
Thấy biểu hiện của đối phương, Tư Không cảm thấy tên này lại bắt đầu giở trò nhưng điều mà đối phương đã nói cũng khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc và có nhiều nghi vấn.
-Thêm vào đó thế nào..?
Tư Không hỏi, Chu Phúc đang bày ra vẻ cảnh giác liền nhìn Tư Không rồi khẽ cười một cái vô cùng thần bí.
Tư Không nhướng mày, hắn nhìn Chu Phúc với ánh mắt thiếu kiên nhẫn.
Chu Phúc trừng mắt nhìn, sau đó gã tiến lại gần, ghé sát vào tai Tư Không, nhẹ giọng truyền ra lời nói.
-Lão Tư.. Nói ngươi không được nói ai biết nhé.. Ta.. ta thấy tiên nhân nha, từ trong thư viện bay ra đó, truyền thuyết nghe được hóa ra là thật a..
-Chỉ như vậy..?
Tư Không hồ nghi, có chút cổ quái nhìn Chu Phúc rồi hỏi. Hắn đương nhiên biết rõ trong thư viện có tiên nhân, mà biểu hiện của đối phương cho hắn cảm thấy hình như đây là lần đầu nhìn thấy tiên nhân vậy.
Thấy vẻ mặt của Tư Không, Chu Phúc khẽ phất ống tay áo, xoay người bày ra vẻ cao thâm, ngẩng đầu vô cùng ngạo nghễ và truyền ra lời nói.
-Ài.. huynh đệ ngươi không cần kinh ngạc như vậy. Chu mỗ đã xác định mục tiêu, sau này lão tử sẽ trở thành tiên nhân, khi đó chỉ cần ngươi gặp khó khăn gì cứ nói với lão tử một tiếng, đảm bảo kẻ nào dám gây bất lợi cho ngươi đều phải nhìn sắc mặt của ta..
Tư Không thở dài, hắn tiến lại gần vỗ vỗ vai Chu Phúc đồng thời miễn cưỡng ném cho gã một ánh mắt khích lệ.
Thấy ánh mắt của Tư Không, như cảm thấy đối phương đang nói mình đừng ảo tưởng, Chu Phúc trừng mắt nhướng mày nói.
-Tư Không, ngươi là có ý gì..? Không tin tưởng huynh đệ có thể trở thành tiên nhân sao..?
Tư Không bỏ qua, coi như không nghe thấy. Tuy thái độ bên ngoài là vậy nhưng ánh mắt khi nhìn Chu Phúc lại có một tia cảm kích hiện ra, trong lòng cũng dâng lên một chút ấm áp.
Hắn vẫn không ngừng đè nén sự bi ai trong lòng, mà cuộc trò chuyện giữa hai người thêm vào những lời của đối phương, bất giác đã làm dịu lại một ít mệt mỏi của hắn.
Dường như Chu Phúc rất biết an ủi người khác, không biết đối phương là cố ý hay vô tình mà nói ra những điều này nhưng Tư Không vẫn rất cảm kích. Con người ai cũng có mơ ước và mục tiêu của bản thân, Tư Không hiểu được, vì vậy mục tiêu của Chu Phúc nếu được cũng có thể, Tư Không đương nhiên cổ vũ.
Còn chuyện đối phương nói sẽ giúp mình, Tư Không không xác nhận và cũng không có kỳ vọng nào. Dù sao chuyện của bản thân, hắn cảm thấy không phải là một tu sĩ nhỏ yếu có thể giải quyết.
Điều mà bản thân hướng đến, trong cảm giác hình như hắn không cách nào có thể nói rõ.
“Chỉ có thể.. thật cường đại..” Tư Không tự nhủ trong lòng, hắn lại tiếp tục rơi vào trầm mặc một lần nữa.
Chu Phúc gãi đầu cười cười, hắn hiểu được ánh mắt của Tư Không đương nhiên là đang cảm kích mình. Khi thấy đối phương yên lặng, Chu Phúc cũng không nói gì nữa, ở một bên giữ an tĩnh.
Bóng dáng hai người chậm rãi di chuyển, thời gian từ ngọn đồi tre đến đại môn của Tự Thiên thư viện cũng không quá lâu. Rất nhanh trong tầm mắt của Tư Không nhìn đến, có hai bóng dáng đang chờ đợi tại nơi này.
Trước đại môn.
Lã Minh đứng ở một bên cánh, khoanh tay dựa vào bức tường sau lưng, ánh mắt nhìn về hướng xa xăm, thi thoảng cũng nhìn lên bầu trời, không biết đang nghĩ gì.
Cách Lã Minh khoảng mười bước chân là Tần Cẩn Huyên. Hôm nay nàng mặc một bộ đồ màu trắng, nhìn trang phục giống như là một người giúp việc, hiển nhiên một tháng qua Tần Cẩn Huyên đã tìm được công việc nào đó, có thể giúp nàng mưu sinh.
Bộ đồ có chút không tương xứng với thân hình. Tuy nhiên màu sắc của nó lại làm gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia có thêm vẻ hoạt bát cùng rạng rỡ hơn, đồng thời càng tôn thêm sự dịu dàng vốn có của nàng, hiện rõ trong từng ánh mắt ẩn chứa sự chờ mong cùng lo lắng khiến Tần Cẩn Huyên càng có vẻ thướt tha và yêu kiều hơn một chút.
Vì công việc không có nhiều thời gian rảnh rỗi nên số lần Tần Cẩn Huyên đến thư viện trong một tháng qua để tìm Tư Không cũng không vượt quá đầu ngón tay.
Nàng là người hiểu chuyện, biết Tư Không bận đèn sách nên sẽ khó mà gặp được, chỉ là không rõ vì điều gì, khi nghĩ đến thiếu niên, thiếu nữ lại có chút bất an không rõ. Vì điều này mà một tháng qua không đợi hắn xuống, chính nàng đã tự mình đến, muốn tìm gặp Tư Không để hỏi thăm.
Thân là nữ nhi, nàng không tiện vào trong để tìm người. Khi bản thân đang rơi vào tình huống khó xử thì bỗng gặp được Chu Phúc và Lã Minh đang từ dưới thành trở về.
Tần Cẩn Huyên đã nhờ hai người tìm Tư Không, nhưng một tháng qua hắn lại không rõ tung tích khiến sự lo lắng trong lòng nàng mỗi lúc một dâng cao. Biết bản thân không nên làm phiền hai người quá nhiều nhưng vì nỗi băn khoăn trong lòng nên Tần Cẩn Huyên không thể không tìm đến Chu Phúc và Lã Minh.
Hôm nay nàng lại đến, thời gian chờ đợi không sai biệt lắm đã trôi qua một khắc.
Đang ngóng nhìn vào bên trong Tự Thiên thư viện, bỗng ánh mắt của Tần Cẩn Huyên khẽ xuất hiện gợn sóng, nét mặt hiện ra vẻ mừng rỡ rồi cất giọng hô lớn một tiếng..
-Tư Không..
Theo ánh mắt của nàng nhìn đến, cách hơn mười trượng, bóng dáng của Tư Không cùng Chu Phúc đang chậm rãi đến gần.
Lã Minh cũng có chú ý, chỉ là khi nhìn thấy Chu Phúc hắn lại khẽ nhíu mày, ánh mắt hiện rõ vẻ bất thiện cùng u oán nhưng khi thấy Tư Không, Lã Minh liền nhẹ thở ra một hơi.
-Cuối cùng cũng tìm được tên này..
Lã Minh khẽ lắc đầu rồi nói, thần sắc có chút ủ rũ. Một tháng qua Tần Cẩn Huyên liên tục nhờ vả khiến Lã Minh vô cùng khó xử nhưng không thể không giúp.
Dẫu sao cũng là người quen, thêm vào bản thân và Tư Không vốn là bằng hữu, Lã Minh đương nhiên không cách nào cự tuyệt.
Nhưng trọng điểm vẫn nằm ở Chu Phúc, tên này cứ tự nhiên mà đáp ứng, cũng không quên kéo Lã Minh vào, không chỉ mình chuyện này mà còn rất nhiều chuyện khác.
Hai người chậm rãi bước đến, Tư Không nhẹ gật đầu chào hỏi với Lã Minh sau đó hắn nhìn thiếu nữ, nhìn bóng dáng yêu kiều quen thuộc, nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia, trong mắt hiện ra vẻ áy náy.
Tiến đến gần thiếu nữ, Tư Không cười gượng một cái rồi nhẹ giọng.
-Xin lỗi, để muội đợi lâu..
Một tháng qua đây là lần đầu hai người gặp lại.
Nhìn gương mặt quen thuộc trong trí nhớ, bất giác nỗi lo âu trong lòng thiếu nữ bỗng tiêu tan không còn.
Lúc này nghe đối phương nói lời xin lỗi, sắc mặt của Tần Cẩn Huyên liền hiện ra vẻ ủy khuất. Nàng không đáp mà nhìn Tư Không với vẻ mặt hằm hằm đồng thời ném cho hắn một ánh mắt tủi thân cùng hờn dỗi.
Liếc Tư Không, Tần Cẩn Huyên bỗng khoanh tay, xoay người khẽ hừ một tiếng khó chịu, dáng vẻ vô cùng bực bội. Dường như nỗi niềm cất giấu trong lòng suốt một tháng qua đều được nàng trút hết ra ngoài.
Nhưng ánh mắt của nàng lại có tia vui vẻ không ngừng hiện ra. Lúc này nàng cố gắng kiềm chế sự phấn khởi trong lòng, cứ đứng đó đưa bóng lưng giận hờn về phía Tư Không.
Chưa nói đến biểu cảm của Tư Không. Ở phía sau, Chu Phúc cùng Lã Minh vốn đang đưa mắt chăm chú nhìn hai người, trong giây lát như cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, lúc này đều không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Chu Phúc nhướng mày, hình như đã nhìn ra được vấn đề nào đó. Trước vẻ mặt khó chịu của Lã Minh, Chu Phúc liền khoác vai, ghé vào tai đối phương rồi khẽ thấp giọng.
-Tiểu Minh Minh, ta nói ngươi biết, biểu hiện của nữ nhân đa phần đều là cái dạng này, nhìn có vẻ hờn dỗi nhưng an ủi một chút thì lại đâu vào đấy a.. Ngươi phải chú ý đến điều này, ta chỉ nhắc ngươi thôi đó nha, còn tiểu tử kia thì kệ hắn..
Lã Minh nhíu mày, như muốn phản bác nhưng ngẫm ngẫm lại cảm thấy đối phương nói rất có đạo lý liền yên lặng không lên tiếng.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 4 |