Khác biệt giữa gà và 🐔
Chương 149
Buổi trưa dừng xe nghỉ ngơi.
Cao Thâm tìm cách hâm nóng nồi cháo. Tất cả mọi người ăn chút cháo, Xương Đông kiểm tra xe một chút, cảm thấy tình hình khá đáng ngại: Dù sao lốp xe cũng bị hỏng, tối hôm qua lại tông xe nữa, xem ra đêm nay phải nhanh chóng tìm chỗ ngủ trọ, sửa chữa xe một chút.
Lý Kim Ngao thoải mái ngồi trên nóc xe, bảo ông ta xuống xe tản bộ ông cũng không chịu, xua tay liên tục xua: "Không sao, không sao, ngồi trên này ngắm cảnh cũng được, phong cảnh nhìn từ trên này rất đẹp”.
Đinh Liễu bưng bát cháo ngẩng đầu nhìn ông: "Chú Ngao à, con gà kia của chú, chú không cởi trói cho nó hoạt động sao?".
Lý Kim Ngao mặt lộ vẻ khó xử: "Không được, con gà này tính tình còn hoang dã lắm…”.
Còn chưa dứt lời, Trấn Tứ Hải nhảy mạnh lên, Lý Kim Ngao âm thầm lo lắng: Bị trói như thế này còn bung người lên như cá chép, thật đúng là thua xa ......
Ông liếc trộm Trấn Sơn Hà bên cạnh.
Trấn Sơn Hà ngoan ngoãn nằm im, mắt nhìn thẳng, nằm úp sấp đón gió, cho dù trên cổ còn bị buộc hai tấm nẹp, cũng không mất đi vẻ điềm đạm.
Sự khác biệt giữa gà và gà mà sao quá lớn.
Đường Mập thì tranh thủ thời gian thỉnh giáo chiêu thức múa dao của Diệp Lưu Tây: "Chị Tây, chị dạy em vài chiêu được không, em không thế cứ khua dao loạn xạ như thế này được”.
Diệp Lưu Tây dạy cậu ta cầm dao, áp sát ngón cái và ngón trỏ vào sống cán dao, kiêng kị nhất là nắm quá chặt sẽ dễ bị căng cơ: "Thấy không, năm ngón tay của tôi, hai ngón sau dùng sức, ba ngón đầu thả lỏng, cầm cho thoải mái”.
"Đừng dùng lực trên cổ tay, phải dùng lực bả vai, lấy vai làm trục. Người xưa có câu dài một tấc mạnh một tấc, cậu nghĩ xem, nếu lấy cổ tay làm trục, thứ nhất cổ tay yếu sẽ dễ bị trật gãy, vung dao mất sức, thứ hai bán kính tấn công chỉ dài bằng chiều dài thân dao. Nhưng lấy vai làm trục, toàn bộ bả vai của cậu đều gắn với thân dao, vung vẩy như vậy, bán kính tấn công kéo dài được bao nhiêu nữa?".
Đường Mập hai mắt tỏa sáng: "Chị Tây, nghe chị giảng giải, em cảm thấy mình nắm giữ được tinh túy của đao pháp rồi đấy”.
Xương Đông ở bên cạnh nghe được thật muốn vỗ trán thở dài.
Diệp Lưu Tây lại dạy Đường Mập mấy động tác cơ bản của dao pháp: bổ, chém, đẩy, chắn, đâm, quét.
Đường Mập vẫn chưa thỏa mãn: "Chị Tây, có tuyệt chiêu nào hay không? Giống như Hàng Long Thập Bát Chưởng ý?”.
Diệp Lưu Tây liếc hắn một cái: "Võ công trong thiên hạ này có chiêu nào mà không phá được chứ?".
Đường Mập hiển nhiên xem không ít phim võ hiệp, đáp âm vang hữu lực: "Duy chỉ nhanh là không phá được”.
“Chuẩn, tuyệt chiêu chính là 'Nhanh', cậu xem Anh Đông của cậu, tốc độ có kém gì xác sống không? Hiển nhiên là không rồi, vì anh Đông cậu nhanh hơn xác sống nên còn sống sờ sờ ra đấy thôi”.
"Lại nói về chạy, người nhanh đến cực hạn, chính là quán quân thế giới, nếu đã không thể chạy đường dài nhanh bằng người ta thì ít nhất trong phạm vi nhỏ cũng phải linh động, đã ngộ ra điểm khác biệt chưa?".
Đường Mập ra điều suy nghĩ: "Chị Tây, chị nói rất có lý”.
Diệp Lưu Tây nói: "Đương nhiên rồi, giờ cậu biết các chiêu rồi, chỉ cần luyện mỗi 'Nhanh' thôi, khi nhanh đến trình độ nhất định, cậu chính là Khoái Đao Đường Mập, đến lúc đó, muốn sáng tạo ra chiêu gì mà chẳng được, có khi còn tự lập ra môn phái riêng ấy chứ, hiểu không?".
Đường Mập cực kỳ kích động: "Em hiểu rồi ạ”.
Hiểu là tốt, có thể xuống núi rồi, đi thôi.
Xương Đông giơ tay nhìn đồng hồ theo thói quen, mới nhớ ra đồng hồ đã bán.
Nhưng không sao, anh có thể ước lượng được thời gian: cả quá trình tầm sư học đạo của Đường Mập cũng chưa đến mười phút. Trong mười phút ấy, Đường Mập chẳng những lĩnh ngộ tinh túy của đao thuật, còn có biệt danh hành tẩu giang hồ, ngay cả vấn đề tự lập môn phái cũng được lên kế hoạch.
Đúng là không có một sư phụ nào bịp bợm hơn cô cả.
Quãng đường tiếp theo khá thuận lợi, mặt trời vừa lặn, họ cũng đã tìm được nơi nghỉ chân.
Vẫn là quán trọ Cây Hoa đỏ, nhưng so với quán trọ lần trước náo nhiệt hơn rất nhiều, nó có quy mô cũng lớn hơn rất nhiều, tựa như một thành phố ngầm dưới lòng đất, phân chia thành khu dừng chân, khu chợ, khu ẩm thực, khu giải trí, Lý Kim Ngao phấn chấn hẳn lên, chân trước chân sau đã hỏi thăm được vị trí khu giải trí, liền mang theo hộp Rối bóng đi qua.
Trong quán trọ rất đông người, không ít người đều là dân Tiểu Dương Châu chạy đi lánh nạn, lại không muốn tìm nơi khác sinh sống nên ở đây chờ tin tức. Tuy nhiên, những tin tức mà họ có được vô cùng hỗn loạn, có người nói Mắt Bọ Cạp chạy trối chết, cũng có người nói Tiểu Dương Châu đã bị vây đến cạn lương thực. Tin nào tin ấy cũng đều khẳng định y như tận mắt chứng kiến vậy.
Xương Đông lái xe đến bãi đỗ xe, bãi đỗ xe có gần hai mươi chỗ đậu xe, đã đỗ ba bốn chiếc xe, không phải xe tải thì là xe Jeep, kiểu xe đều rất cũ - - nhưng có xe cho thấy điều kiện khá tốt, không chừng ở đây dễ dàng mua được xăng.
Quy định của Cây Hoa đỏ cũng vẫn như thế, mười một giờ tối cắt điện, tắm rửa tại nhà tắm công cộng, Xương Đông muốn một phòng riêng, sau bữa cơm tối, mọi người đều có hoạt động riêng: Đinh Liễu muốn đi dạo chợ, Cao Thâm đương nhiên đi cùng bảo vệ, Đường Mập luyện dao, Diệp Lưu Tây tắm rửa, Xương Đông đi sửa xe.
Trong bãi đỗ xe ánh đèn lờ mờ, cách khá xa những khu khác nên rất yên tĩnh.
Xương Đông cởi trói cho Trấn Sơn Hà xuống, đặt bát gạo bên cạnh, cổ Trấn Sơn Hà bị kẹp cứng, cúi đầu mổ gạo rất bất tiện, nhưng nó nhanh chóng tìm ra quy luật: Lúc Xương Đông sửa xe, nó tản bộ bên cạnh, lúc Xương Đông nghỉ tay, nó dựa vào, Xương Đông đút gạo cho nó ăn.
Lần này sửa xe mất rất nhiều thời gian, cũng phải đến 4,5 tiếng, có Trấn Sơn Hà lượn lờ ở bên cạnh cũng bớt nhàm chán
Thanh chống va đập đã bị cong, cái này thì anh chịu không có cách nào nắn thẳng lại được. Xe chạy cả ngày nhưng bảng điều khiển, đèn ....đều bình thường, Xương Đông kiểm tra dầu và độ rò rỉ, lại kiểm tra vị trí áp suất lốp, rửa sạch lớp đất các bám dưới xe, sau đó trải tấm lót chui xuống gầm xe, miệng ngậm đèn pin siết chặt từng con ốc vít.
Đang làm dở bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 421 |