Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Điền Kim Lân nguyên thần xuất

Phiên bản Dịch · 1663 chữ

Tháng chín, gió thu nhè nhẹ, man mát.

Bình minh, khi màn đêm đen và ban ngày giao thoa, trấn Đại Điền chìm trong sương mù vẫn đang say ngủ. Trừ mấy thợ săn chăm chỉ bắt đầu lên núi săn bắn, thi thoảng có vài tiếng gà gáy, chó sủa cũng không khuấy động giấc mơ yên tĩnh của trấn Đại Điền, rất nhanh mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng.

Dựa vào núi ăn núi, dựa vào nước ăn nước, trấn Đại Điền tựa lưng vào Tiểu Dữ Sơn, trong tên gọi mang theo mong ước tốt đẹp về canh tác cánh đồng, nhưng vì đất đai hiếm hoi và cằn cỗi nên đời đời phải dựa vào săn bắn mà sống.

Gà gáy ba hồi, trời dần sáng, trên đường phố lác đác xuất hiện bóng người, không lâu sau, tiếng “hây, hây” của những người luyện công vang vọng khắp không trung trấn Đại Điền.

Trong những tiếng hô luyện công này phần lớn còn mang nét trẻ con, chính là tiếng của các thiếu niên đang tập luyện buổi sáng. Bọn hắn nghiến răng, trong lòng ôm mục tiêu vượt qua Tần Hạo Hiên và Trương Cuồng, cố gắng khổ luyện.

Trong lòng các thiếu niên của trấn Đại Điền, ngoài mục tiêu vượt qua Tần Hạo Hiên và Trương Cuồng, còn có một giấc mộng như mơ như ảo, đó là được các thần tiên trên Tiểu Dữ Sơn thu làm đồ đệ, học được những bản lĩnh cao cường, bay nhảy giữa trời đất. Nếu không thể, ít nhất chúng cũng muốn trở thành một thợ săn xuất sắc.

Tại phía Tây trấn Đại Điền, trong một căn viện còn được xem là khí phái, mục tiêu mà bọn hắn muốn vượt qua - Tần Hạo Hiên - vẫn còn đang ngủ say trên giường.

Trong nhóm thiếu niên của trấn Đại Điền, Tần Hạo Hiên là người xuất sắc nhất. Hắn mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời lên cao, nhưng trong số những người đồng trang lứa, hắn không có đối thủ.

Ngoài kỹ năng săn bắn, hắn còn thường xuyên tìm được những loại dược thảo quý hiếm bán cho tiệm thuốc trong trấn, kiếm được không ít bạc để phụ giúp gia đình. Không chỉ được bạn bè đồng trang lứa ngưỡng mộ, ngay cả người lớn trong trấn cũng không tiếc lời khen ngợi, tự thấy không bằng.

Không ai chú ý đến một con rắn nhỏ hoa văn rực rỡ lặng lẽ bò vào phòng Tần Hạo Hiên. Nó vô cùng thành thạo trườn lên đầu giường, rồi nằm im không động đậy trước gối của hắn.

Con rắn này dài chừng nửa thước, toàn thân phủ một lớp da ngũ sắc rực rỡ. Trên da có rất nhiều chỗ lồi nhỏ li ti, sờ vào sần sùi, tựa như vảy nhưng lại không phải vảy. Đầu của nó không giống với những loài rắn thông thường, thay vì hình chóp nhọn, nó lại có dáng vuông vức, trông cực kỳ quái dị.

“Ưm…” Tần Hạo Hiên dụi mắt, ngồi bật dậy. Nhìn thấy con rắn hoa văn rực rỡ nằm bất động trên đầu giường, hắn không hề ngạc nhiên mà thuận tay lấy vật màu vàng trong miệng con rắn ra. Vật này to bằng móng tay út, phát ra hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu. Sau đó, hắn nhét con rắn nhỏ không động đậy vào trong ngực.

Vật màu vàng nhỏ bé đó chính là một khối Hoàng tinh quý giá. Bề ngoài nhìn như một viên đá màu vàng, tuy không bắt mắt, nhưng từ cảm giác mịn màng khi sờ vào và hương thơm dễ chịu tỏa ra, có thể thấy nó không hề tầm thường. Chẳng trách ông chủ tiệm thuốc Trần lão đầu đã nhắc đi nhắc lại suốt mấy năm qua, rằng nó chắc chắn sẽ bán được giá cao.

Tần Hạo Hiên thò tay vào ngực, sờ sờ con rắn nhỏ lạnh lẽo trong lòng, tâm trí trôi dạt, không khỏi nhớ lại những cảnh tượng vài năm trước.

Tổ tiên nhà hắn từng có người làm quan, nhưng sau khi tổ tiên chuyển nhà đến trấn Đại Điền, liền đặt ra quy định cho hậu nhân: phải đọc sách nhưng không được làm quan. Hiện tại, cha hắn chỉ làm chút việc đồng áng, kiếm được rất ít tiền, mẹ hắn làm công việc giặt giũ ở trấn để kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình.

Tần Hạo Hiên từ nhỏ đã đọc sách, từ trong sách ngộ ra rằng đọc sách là để hiểu lý lẽ chứ không phải để thi đỗ công danh. Vì vậy, hắn trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng tuổi, từ năm tám tuổi đã theo người lớn lên núi săn bắn, trong hiểm nguy và chém giết mà rèn luyện được một thân bản lĩnh. Không cam lòng với việc phần lớn chiến lợi phẩm săn bắn bị người lớn chia hết, năm hắn mười tuổi đã tự lên núi săn bắn một mình.

Dù thường xuyên gặp nguy hiểm, nhưng Tần Hạo Hiên luôn thoát khỏi hiểm cảnh. Chỉ có một lần duy nhất hắn bị thương, đó là năm mười hai tuổi, khi bị một con rắn nhỏ kỳ lạ cắn một phát. Chỉ một nhát cắn đó đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời hắn.

Đó là một buổi sáng mùa hè. Sau bốn ngày mưa lớn liên miên, đường núi lầy lội khó đi, chướng khí sinh sôi. Trong nhà không còn chút gạo để nấu, Tần Hạo Hiên buộc phải lên núi lúc trời vừa tảng sáng để tìm kiếm con mồi.

Tuy nhiên, vùng núi gần đó đã bị săn bắt gần như cạn kiệt. Tần Hạo Hiên quanh quẩn cả buổi sáng vẫn không thu hoạch được gì. Lúc hắn đang lo lắng không biết phải làm sao thì một con hoẵng lao vút qua. Tần Hạo Hiên không nói một lời, lập tức đuổi theo.

Con hoẵng đó cực kỳ xảo quyệt, nó luồn lách qua những bụi cây khiến Tần Hạo Hiên bắn liền mấy mũi tên mà không trúng. Hơn nữa, nó còn dẫn hắn đi sâu vào trong Tiểu Dữ Sơn.

Trấn Đại Điền vốn dựa vào săn bắn mà sống, nhưng chỉ săn quanh vùng ngoài núi. Dù ngày nay số lượng con mồi ngày càng ít, cũng không ai dám vào sâu trong Tiểu Dữ Sơn. Từng có những thợ săn gan dạ tiến sâu vào trong núi, nhưng sau đó không bao giờ thấy họ quay trở lại.

Người ta đồn rằng trong Tiểu Dữ Sơn không chỉ có thần tiên cư ngụ, mà còn có rất nhiều yêu ma quỷ quái hung ác.

Tần Hạo Hiên nửa tin nửa ngờ trước những truyền thuyết về yêu ma quỷ quái trong rừng sâu, nhưng hắn biết chắc trong rừng sâu đầy rẫy khí độc và có vô số thú dữ nguy hiểm. Vì vậy, hắn chưa bao giờ dám vào sâu trong Tiểu Dữ Sơn để săn bắn. Nhưng lúc này, nếu không mang được con mồi về nhà, cả cha mẹ và hắn đều phải nhịn đói.

Tần Hạo Hiên cắn răng đuổi theo, kiên trì đuổi thật xa, cuối cùng cũng hạ gục được con hoẵng xảo quyệt đó. Lúc này, hắn đã đi sâu vào trong Tiểu Dữ Sơn. Nơi đây hiếm có dấu chân người, những cây đại thụ to bằng hai người ôm che kín cả bầu trời, bụi rậm mọc đầy. Mặt đất ẩm ướt phủ kín một lớp lá mục dày, hắn chỉ có thể dựa vào trí nhớ để tìm đường quay về trấn Đại Điền.

Lạc lối hồi lâu, Tần Hạo Hiên không tìm được đường về, mà lại đến một sơn cốc nhỏ.

So với những cây cổ thụ cao chọc trời bên ngoài, sơn cốc này chỉ toàn hoa đỏ cỏ xanh, phong cảnh yên tĩnh đẹp đẽ, chim hót hoa thơm.

Tần Hạo Hiên từng học cách nhận biết thảo dược từ Trần lão đầu ở tiệm thuốc, hắn liếc mắt đã nhận ra trong thung lũng này có rất nhiều loại thảo dược quý giá. Chỉ cần mang một ít về bán cho Trần lão đầu thì có thể đổi được lương thực đủ ăn trong một tháng, mẹ hắn cũng không cần vất vả như vậy.

Nghĩ là làm, Tần Hạo Hiên không màng đây là nơi sâu thẳm đầy rẫy hiểm nguy trong Tiểu Dữ Sơn, liền bắt đầu hái thảo dược một cách điên cuồng.

Trong lúc hắn đang vui vẻ hái thuốc, bỗng một con rắn nhỏ ngũ sắc từ trong bụi cỏ lao ra, cắn một phát vào gan bàn tay phải của hắn.

Tần Hạo Hiên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã phịch xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Cũng không biết đã qua bao lâu, vốn cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, Tần Hạo Hiên tỉnh lại từ cơn hôn mê, phát hiện những bụi cỏ xanh xung quanh giờ đây đều cao lớn như những cây cổ thụ chọc trời. Cái sơn cốc nhỏ vốn dĩ không lớn bỗng trở nên rộng rãi hơn rất nhiều trong mắt hắn.

Cử động thân thể một chút, hắn nhận ra cơ thể mình linh hoạt chưa từng thấy, bèn luồn lách qua những bụi cỏ giờ như những cây đại thụ chọc trời.

Không đúng, tại sao ta không phải đi bằng chân mà lại nằm sát mặt đất bò trườn?

Đến bên một hồ nước trong, Tần Hạo Hiên nhìn thấy cơ thể mình không còn hình dáng con người quen thuộc nữa, mà đã trở thành một con rắn đầy màu sắc sặc sỡ. Cách đó không xa, thân thể hắn đang nằm ngửa trong bụi cỏ, không còn nhịp tim hay hơi thở.

Bạn đang đọc Thái Sơ - Dịch của Cao Lâu Đại Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.