Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Tử Đối Chất, Mỗi Người Lãnh Đòn (1)

Phiên bản Dịch · 1081 chữ

Hư Vân Tử và các trưởng lão sau khi ngẩn người ra thì lập tức phản ứng lại. Sở Vân Tử nhằm vào Lý Tĩnh như vậy, nguyên do là một đoạn chuyện cũ của hắn.

Sở Vân Tử xuất thân từ một gia đình nghèo khó, đời đời làm nông. Năm hắn mười lăm tuổi, hắn gặp phải đại hạn hiếm thấy, mất mùa. Quan tham ô địa phương chẳng những tư túi tiền cứu tế, còn bắt dân chúng không có cái ăn phải nộp thuế má nhiều như mọi năm. Một thời gian, oán thán khắp nơi, tiếng than khóc dậy trời, thậm chí còn xuất hiện cả thảm kịch người ăn thịt người.

Cha mẹ và người thân của Sở Vân Tử đều chết đói trong trận thiên tai nhân họa đó. Hắn đói đến thoi thóp, dẫn đầu đi cướp kho lương của thành phố cấp huyện. Sau đó, hắn thất bại, bị bắt rồi bị tuyên án tử hình. Nếu không phải sư phụ hắn tình cờ đi qua cứu được hắn, thì Sở Vân Tử bây giờ đã sớm đầu lìa khỏi cổ, mất mạng nơi suối vàng.

Sau đó, Sở Vân Tử hận tất cả quan lại của triều đình Lý gia, lại càng không nói đến tam hoàng tử Lý Tĩnh xuất thân hoàng gia. Ai bảo trang phục của hắn quá bắt mắt, liếc mắt một cái là người ta nhận ra ngay.

Năm xưa, Sở Vân Tử học nghệ có chút thành tựu, liền quỳ trước cửa sư phụ ba ngày ba đêm, chỉ cầu được xuống núi báo thù. Cuối cùng, hắn được giáo phái chấp thuận, phát ra tiên điệp, lệnh hoàng triều giao ra toàn bộ quan lại liên quan năm đó, tất cả đều chém giết.

Nếu không phải giáo quy quản lý, Sở Vân Tử đã sớm xách kiếm xông vào hoàng cung, giết sạch cả nhà họ Lý rồi.

Tuy trong lòng không vui, nhưng Lý Tĩnh vẫn hướng về Sở Vân Tử khom người hành lễ nói: "Xin hỏi trưởng lão, đệ tử có chỗ nào nói sai?"

Sở Vân Tử hừ lạnh một tiếng, quát: "Dù Viên Sơn Hổ có kém cỏi đến đâu, cũng là Cảnh giới Tiên Miêu tam diệp, há có thể bị Tần Hạo Hiên mới tu luyện hai ngày đánh bại? Ta thấy chuyện này không đơn giản như vậy! Tần Hạo Hiên không chừng là gián điệp đến từ các tiên môn khác, không thì cũng là yêu quái biến thành."

Lời lẽ này của Sở Vân Tử vừa đưa ra, ngay cả các trưởng lão khác cũng thấy không đáng tin. Tần Hạo Hiên xuất thân núi Tiểu Dữ, thân thế trong sạch có thể tra xét. Sở Vân Tử cho dù có nhằm vào Lý Tĩnh, nhưng nói Tần Hạo Hiên là gián điệp thì cũng quá không đáng tin. Còn về yêu quái biến thành, nào có con yêu quái nào bất tài đến vậy, lại biến thành một đệ tử Nhược Chủng?

Mọi người đều cảm thấy Sở Vân Tử nói không có căn cứ, nhưng Trương Cuồng lại cho là phải. Hắn đứng ra làm chứng: "Tần Hạo Hiên và ta là đồng hương, ta quá hiểu hắn. Trước khi bái nhập Thái Sơ Giáo, hắn thường lên núi hái thuốc, vài ba hôm có thể lấy ra rất nhiều dược liệu trân quý. Nhiều người hái thuốc lâu năm cũng không bằng hắn, các ngươi cảm thấy một đứa con của thợ săn bình thường có thể có bản lĩnh này sao? Ít nhất ta là không làm được."

"Đó là vì ngươi không bằng ta." Tần Hạo Hiên đang im lặng đột nhiên mở miệng. Trong tiếng cười của hắn mang theo vài phần trào phúng: "Ta chẳng những có thể hái được thuốc mà ngươi không hái được, còn có thể lúc muốn đánh ngươi thì đánh cho ngươi ngay cả chó cũng không bằng."

Lý Tĩnh nghe được liền vỗ tay cười không ngừng: "Trương sư đệ, ngươi nghe Tần sư đệ nói gì chưa? Ta thấy hắn nói rất đúng đó. Lời ngươi nói, chẳng qua là chứng minh Tần sư đệ giỏi giang hơn thôi. Ngươi không làm được lẽ nào cũng bắt người khác không làm được?"

"Lý sư đệ! Ngươi..." Sắc mặt Trương Cuồng cứng đờ, muốn nói, nhưng nhất thời không biết nên nói thế nào.

Lúc này, Sở Vân Tử lại mở miệng giải vây cho Trương Cuồng. Từng chữ của hắn nhắm vào Lý Tĩnh: "Lý Tĩnh! Tần Hạo Hiên! Nơi này là Chấp Pháp Đường! Sao dung cho các ngươi tùy ý nói chuyện như vậy? Trương Cuồng chẳng qua là dẫn chứng để chứng minh sự khác thường của Tần Hạo Hiên, ngươi xuyên tạc ý tứ, là có ý gì?"

Nói rồi, hai mắt hắn bốc hỏa, vẻ mặt chỉ hận không thể đem Lý Tĩnh băm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro.

Nếu là đệ tử khác bị chấp pháp trưởng lão gây khó dễ như vậy, đã sớm sợ hãi không dám hé răng, nhưng Lý Tĩnh lại cứ như không có chuyện gì, chắp tay nói: "Sư huynh ta chỉ bàn sự luận sự thôi, Trương sư đệ hà tất phải nhạy cảm như vậy."

Hai người xưng hô đối phương là sư đệ, tự xưng sư huynh, lời đối đáp ẩn chứa mùi thuốc súng ngày càng nồng. Để tránh mâu thuẫn tiếp tục leo thang, Hư Vân Tử vội vàng cắt ngang nói: "Để ta và các vị trưởng lão thương nghị một lát, sẽ tuyên phán sau." Nói xong, ông một tay vung lên, một màn sáng màu vàng nhạt cách âm bao trùm bốn người bọn họ bên trong. Chỉ thấy môi bọn họ động đậy, nhưng lại không nghe được bọn họ nói gì.

"Hư Vân sư huynh, chuyện này còn có gì mà phải thương nghị? Cứ trực tiếp tuyên phán theo phán quyết đã thương nghị trước đó là được rồi!" Sở Vân Tử vẻ mặt không vui.

Hư Vân Tử không để ý đến Sở Vân Tử đang bị thù hận làm mờ mắt. Ông nói với hai vị trưởng lão khác: "Hiện giờ, Tần Hạo Hiên một bên có hai đệ tử Tử Chủng đứng về phía hắn. Chúng ta vẫn nên cân nhắc lại lợi hại đi."

"Có gì mà phải cân nhắc!

Bạn đang đọc Thái Sơ [Dịch] của Cao Lâu Đại Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huuminh12345
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.