Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không giết cho thống khoái, quyết không bỏ qua.

Phiên bản Dịch · 1620 chữ

Dưới ánh kiếm sáng chói, hơn vạn người đều khó có thể tin mà ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt rung động.

“Đây... Đây là cái gì?”

Ánh mắt của bọn họ, trong phút chốc trở nên kinh hãi.

Khí tức thật là khủng khiếp!

“Thiên địa dị tượng?”

Thu Tịch thấy thế, không khỏi kinh hô.

Nghe đồn những siêu cấp thiên tài kia, ở thời điểm linh khí đạt tới cực hạn, lúc đột phá cảnh giới đều sẽ xuất hiện thiên địa dị tượng.

Thiên địa dị tượng căn cứ vào thể chất của từng cá nhân, phương thức hiện ra cũng không giống nhau.

Có là Côn Bằng phá cửu thiên, cự mãng nuốt nhật nguyệt, Chân Long trấn sơn hà, còn có một vài thiên kiêu, càng có thể dẫn tới bão táp linh khí điên cuồng, phần thiên chử hải, gào thét không ngớt, kéo dài không tan.

Rất hiển nhiên, kiếm quang hùng hậu như núi này thuộc về một loại dị tượng thiên địa!

Nói đùa gì vậy...!

Diệp Trần lại có thể dẫn tới thiên địa dị tượng?

Sẽ không phải là, là đang nằm mơ chứ?

“Tiền bối, đây là thiên địa dị tượng mà ta đưa tới sao?”

Diệp Trần ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn kiếm quang to lớn trên đỉnh đầu.

“Thân là Đế thể, Đế mạch, chỉ là dị tượng thiên địa, cần gì phải ngạc nhiên.”

Nữ tử đối với điều này, rất khinh thường.

“Trời phù hộ Diệp gia ta!”

Diệp Trọng Sơn hét lớn một tiếng, kích động lão lệ tung hoành, thật lâu khó có thể bình tĩnh.

Trong lịch sử toàn bộ Khánh quốc, duy chỉ có vị Kiếm Thánh kia lúc đột phá mới có thể dẫn tới thiên địa dị tượng, trừ hắn ra, dù là Tô Ngạo Tuyết có được Long Tước huyền thể cũng không thể làm được điểm này.

Điều này cũng đủ để chứng minh, làm được điều này là không dễ cỡ nào.

Tất cả con cháu Diệp gia, cũng đều đồng loạt hoan hô.

Cái loại cảm giác vinh quang một lần nữa nhặt lên kia, là không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung đấy!

Trái lại Hà Hổ, Trần Vạn Long, Phương Uyên, sắc mặt bọn họ xanh mét, hai tay hơi run rẩy, đúng là một câu cũng nói không nên lời.

Diệp Trần không chỉ có nhẹ nhõm leo lên điểm cao nhất của vách đá, hơn nữa còn đột phá đến Địa Linh cảnh.

Càng khoa trương hơn chính là, hắn đột phá, còn đưa tới thiên địa dị tượng!

Một loạt những cái tát này hung hăng đánh lên mặt bọn họ.

Đau rát!

Sắc mặt Thu Tịch tái nhợt, bờ môi run rẩy.

Nàng là đệ tử Thiên Tuyền Tông, tự nhiên biết rõ thiên tài dẫn tới thiên địa dị tượng, đến tột cùng khoa trương tới trình độ nào.

Toàn bộ bách quốc, nhìn chung lịch sử mấy ngàn năm, trừ Mặc Dục Kiếm Thánh ra, không còn ai khác.

Mà Mặc Dục Kiếm Thánh, là tồn tại mạnh nhất đi ra từ trong bách quốc chi địa.

Nghe nói bây giờ hắn đã đứng ở đỉnh của Thanh Liên giới!

Về phần Diệp Trần, hắn là người thứ hai!

Đừng nói Thiên Tuyền Tông, tất cả tông môn ở bách quốc đều sẽ vì hắn mà tranh nhau vỡ đầu mẻ trán!

Điều này cũng làm cho trong lòng Thu Tịch kiên định một niềm tin - Diệp Trần, phải chết!

Nếu như Diệp Trần không chết, dựa vào thiên phú của hắn, trong tương lai mấy năm, toàn bộ bách quốc chi địa sẽ không còn ai có thể tranh phong với hắn.

Dù là trưởng công chúa thức tỉnh Long Tước huyền thể, cũng không có tư cách đánh đồng với hắn.

Thu Tịch bỗng nhiên ném một ánh mắt âm tàn về phía Phương Nham.

Ý là bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng.

Phương Nham rất nhanh lấy lại tinh thần từ trong chấn động.

Hắn chỉ cảm thấy, huyết mạch trong cơ thể đang điên cuồng ngưng tụ, sát ý hừng hực.

Ngoại trừ Phương Nham ra, trong mắt gia chủ ba tộc khác cũng đều hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Nếu như Diệp Trần không chết, tương lai hắn tất nhiên sẽ trở thành siêu cấp thiên kiêu thứ hai dương danh thiên hạ.

Đợi đến lúc đó, đừng nói là ba đại gia tộc, cho dù là Khánh quốc, cho dù là Thiên Tuyền Tông, cho dù là đất đai của trăm nước này, đối với hắn mà nói, cũng chỉ là con kiến hôi tiện tay có thể diệt!

Quá kinh khủng!

Nhất định phải bóp chết kẻ này!

Thiên địa dị tượng, kéo dài ước chừng một nén nhang.

Rốt cuộc, kiếm khí đứng ngang trời, đâm thủng bầu trời kia cũng tiêu tán đi.

Diệp Trần từ trên vách đá ba trăm trượng nhảy xuống, vững vàng rơi xuống đất.

Ánh mắt của hắn đảo qua toàn trường, cuối cùng rơi vào trên người Thu Tịch.

“Ta có phải cảm tạ tiện nhân Tô Ngạo Tuyết kia ban ân hay không?”

Khóe miệng Diệp Trần hiện lên một tia châm chọc: “Dù sao, tất cả những thứ này đều là phúc phận của ta.”

Ý đùa cợt, rõ ràng dễ thấy.

Phốc!

Thu Tịch phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt một hồi xanh, một hồi đỏ.

Chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Thế này làm sao là vả mặt?

Rõ ràng chính là đem mặt của nàng, đè xuống đất chà xát!

“Thật mãi là thật, giả vĩnh viễn là giả, ngươi cho rằng ngươi biến ảo thuật, bắt chước ra động tĩnh thiên địa dị tượng, là có thể lừa gạt tất cả chúng ta sao, vòng tộc tiếp theo, ta sẽ đánh ngươi trở về nguyên hình!”

Trong ánh mắt Phương Nham lóe ra sát ý lạnh thấu xương.

Những lời này, không khác gì là đang tuyên chiến!

Vòng so tài thứ hai, giữa hai bên có thể chọn lựa đối thủ.

Chỉ cần song phương đều đồng ý, sẽ lên đài quyết đấu!

Theo Phương Nham, bản thân nhất định là chiếm được ưu thế.

Diệp Trần vừa mới đột phá, cảnh giới khẳng định không vững chắc, huống hồ trong nạp giới của mình còn có một thanh linh phẩm pháp kiếm.

Một khi tế ra, tất nhiên giết hắn trở tay không kịp!

“Trần nhi, tộc bỉ lần này đã không cần thiết tiếp tục tiến hành a.”

Diệp Trọng Sơn thu hồi vẻ nóng rực trong mắt, vẻ mặt ngưng trọng.

Tuy rằng thực lực của Diệp Trần mạnh mẽ, nhưng đối với Phương Nham, rất khó nói ai thắng ai thua.

Hơn nữa đối phương khẳng định trong lòng còn có sát ý, có lưu lại hậu thủ.

“Tộc bỉ chỉ mới diễn ra được một nửa đã muốn rời khỏi?”

“Không thể nào, cho tới bây giờ đều chưa từng có tiền lệ như vậy!”

Ba vị gia chủ khác đồng thanh quát lớn.

Hiển nhiên, bọn họ sẽ không cho phép Diệp Trần nửa đường rời đi.

Nhưng cùng lúc đó, đáy lòng bọn họ cũng âm thầm hưng phấn.

Nếu như Diệp Trọng Sơn kiên trì muốn đi, vừa vặn cho bọn họ lý do xuất thủ.

Đến lúc đó trong hỗn chiến chém giết Diệp Trần là chuyện đương nhiên!

Chờ sau khi giết chết, lại tùy tiện cho một cái lý do, nói về dị tượng trời đất này của Diệp Trần, chỉ là một chút xiếc vặt.

Dần dà, sợ là cũng không có người sẽ để ý chuyện này.

“Đại bá, yên tâm, đáy lòng ta có tính toán.”

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, đồng dạng không muốn nửa đường rời đi.

Tam đại gia tộc các ngươi liên thủ ức hiếp Diệp gia ta.

Không giết cho sảng khoái, quyết không bỏ qua!

“Được, vậy ta tuyên bố, vòng thứ hai bắt đầu!”

Sau khi Thu Tịch nói xong, trong lòng xẹt qua một tia khoái ý có tính trả thù.

Diệp Trần, ngươi thật sự là tự tin quá mức!

Ngươi cho rằng, ngươi tấn thăng đến Địa Linh cảnh, liền vô địch rồi hả?

Trong tay Phương Nham có một thanh pháp kiếm Linh phẩm.

Dưới cảnh giới ngang nhau, pháp khí sẽ là nhân tố mang tính quyết định!

“Diệp Trần, ta muốn khiêu chiến ngươi! Lên Sinh Tử đài, nhất quyết sinh tử!”

Phương Nham gần như là người đầu tiên nhảy ra ngoài.

Trong ánh mắt hắn ta lóe ra hung quang dữ tợn, chỉ hận không thể lập tức ra tay, chém giết Diệp Trần.

“Ta, không ứng chiến.”

Diệp Trần khẽ lắc đầu.

“Thế nào, ngươi sợ? Ha ha ha, cái gì chó má thiên địa dị tượng, đều là giả! Ngươi ngay cả khiêu chiến của ta cũng không dám đáp ứng, ngay cả đài sinh tử cũng không dám lên, đúng là rác rưởi, rác rưởi!”

Phương Nham nghe xong, không nhịn được cười như điên.

“Không, ngươi sai rồi.”

Khóe miệng Diệp Trần, mang theo một tia lãnh ý: “Chỉ một mình ngươi khiêu chiến, đối với ta thì không có tính khiêu chiến, quá nhàm chán, Trần Huy, Hà Thắng Hoan, ba người các ngươi cùng tiến lên, có lẽ ta có thể nhấc lên chút hứng thú.”

“Ba người chúng ta cùng đi?”

Trần Huy và Hà Thắng Hoan liếc mắt nhìn nhau.

Tên này, điên rồi?

Bạn đang đọc Thần Đạo Đan Đế. của Mặc Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VanTrinhTuan97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 4068

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.