Cơ hội tới rồi?
Sau đó, Ký An lại bàn giao một vài thứ.
Không có yêu cầu, cũng không có bất kỳ quy củ.
Bất kể ở đâu, đối với thiên tài đều là khoan dung!
Sau khi hai người rời đi, toàn bộ đại điện đều trở thành nơi ở của Diệp Trần.
Nơi này tuy rằng trống rỗng nhưng cũng đủ yên tĩnh, bình thường cũng sẽ không có người tới quấy rầy, thích hợp tĩnh tu.
Vèo!
Ý niệm của Diệp Trần tiến vào trong đỉnh.
Hắn hỏi dò: "Tiền bối, ngươi có thể cảm nhận được phương vị của đạo tắc không?”
“Rất gần, ngay phía sau tòa đại điện này.”
Nữ tử hiển nhiên cảm nhận được khí tức của đạo tắc. “Nhưng lại bị một cỗ khí tức cấm chế che giấu đi, rất là yếu ớt.”
“Phía sau đại điện? Đó không phải là tổ địa của Thanh Huyền Tông sao?”
Diệp Trần ngơ ngác một chút, nhớ rõ lúc trước Ký An cố ý dặn dò chính mình, toàn bộ Thanh Huyền Tông bất kỳ địa phương nào chính mình cũng có thể thông suốt, vô luận là bảo khố, hay là Công Pháp Điện, muốn đi nơi nào đều có thể.
Nhưng tổ địa Thanh Huyền Tông, là cấm địa duy nhất mình không thể đặt chân vào!
Tổ địa nằm ngay phía sau tòa đại điện này, có khắc rất nhiều trận pháp bảo vệ.
Bởi vì linh khí bên trong trận pháp khô kiệt, một năm chỉ có thể mở ra một lần.
Chỉ có đạt được xếp hạng trước ba trong cuộc thi săn bắn dành cho đệ tử mới trong tông môn, mới có tư cách tiến vào trong đó.
Từ lúc trước Thanh Huyền Tông, ngọn núi này cũng từng có mấy tông môn đứng sừng sững, chẳng qua cuối cùng bị mài mòn trong dòng chảy thời gian.
Vào trăm năm trước, Ký An và thê tử đã đến đây khai tông lập phái, sáng lập Thanh Huyền Tông.
Mà ở phía sau ngọn núi này, có một mảnh tổ địa, ngay cả Ký An cũng không biết tổ địa này đến tột cùng là từ thời đại nào lưu truyền tới nay, sau khi trải qua nhiều năm tìm tòi, rốt cục thăm dò rõ ràng, bên trong tổ địa là một mảnh di tích cổ, có rất nhiều kỳ ngộ không tầm thường.
Để khích lệ nhiệt tình tu luyện của đệ tử mới, Ký An liệt tổ địa này vào ba hạng đầu trong mỗi năm mới có thể tiến vào trong đó thăm dò.
Qua nhiều năm như vậy, phàm là đệ tử tiến vào nơi đây đều có thể tăng lên không ít.
Chỉ là theo trận pháp càng ngày càng yếu, đã không cách nào so sánh với trước kia, hàng năm tổ địa chỉ có thể mở ra một lần, ở thời điểm còn lại đều là cấm địa, không cho phép bất luận đệ tử nào tới gần.
“Tổ địa thì như thế nào, nơi ta muốn đi, nơi nào không đi được?”
Nữ tử ngang ngược đáp lại, thái độ kiêu căng.
Diệp Trần sờ lên mũi, cười khổ nói: "Tiền bối, như vậy kỳ thật không tốt lắm, lão đầu đào tim móc phổi đối tốt với ta như vậy, ta cũng không thể vụng trộm phá hư đại trận tiến vào tổ địa, hố hắn một cái a? Mặc dù đạo tắc quý giá, nhưng ta hoàn toàn có thể quang minh chính đại tiến vào trong đó.”
“Tùy ngươi, dù sao ngươi chỉ có thời gian không đến nửa tháng.”
Nữ tử ngược lại là không nói gì nữa, hết thảy đều lấy ý nguyện của Diệp Trần làm chủ.
Giống như là lúc trước tu luyện kiếm đạo, cũng là lựa chọn của bản thân Diệp Trần.
Thi đấu săn bắn đệ tử mới là quy định nhiều năm bách quốc chi địa mới có, cũng được gọi là "Mười tông liên động".
Thập đại tông môn đều sẽ phái ra đệ tử mới tiến vào Yêu Thú Sâm Lâm, là khu rừng rậm lớn nhất của bách quốc, tiến hành thí luyện trong vòng bảy ngày. Trong lúc đó sẽ căn cứ vào số lượng yêu thú chém giết được để bình phán thành tích.
Sau khi yêu thú đạt tới Thần Thông linh cảnh, trong cơ thể sẽ sinh ra thú hạch.
Thú hạch có thể dùng để luyện đan, luyện khí cùng với khắc trận pháp, vô cùng trân quý.
“Ký lão đầu cho ta rất nhiều linh thạch, ba ngày cuối cùng này, ta tăng thực lực của mình lên một chút.”
Khóe miệng Diệp Trần hiện lên một nụ cười.
Số lượng linh thạch nhiều như vậy, cộng thêm linh khí ngưng tụ trong đại điện, quả thực đạt đến mức không thể tưởng tượng được.
Diệp Trần vận khởi Man Hoang Tổ Long huyết mạch, điên cuồng hấp thu linh khí, giống như cá voi hút nước.
Oanh!
Giờ phút này, trong ngọn núi to lớn như vậy, trống rỗng nổi lên một trận cuồng phong, hình thành vòng xoáy.
Đầu nguồn của vòng xoáy chính là phía trên đại điện!
Cả ngọn núi, tính cả vài ngọn núi chung quanh, thoáng cái bị rút sạch linh khí!
Đây quả thực là cướp đoạt bá đạo!
Lúc này, Ký An đang ở trước một căn nhà trúc ở phía trước tổ địa phía sau núi, ngồi uống trà.
Bỗng nhiên, hắn nheo mắt, đột nhiên ngẩng đầu.
Mấy hơi thở sau, Ký An hưng phấn mà vỗ tay: "Thật không hổ là thiên tài có thể dẫn tới thiên địa dị tượng, ngay cả tu luyện cũng có thể náo ra động tĩnh lớn như vậy, không tầm thường, quả nhiên không tầm thường!”
Cùng lúc đó, trong một biệt viện trên ngọn chủ phong.
“Lần này đột phá Thiên Linh cảnh, trong thi đấu săn bắn sắp tới, Tô Dương ta tất nhiên có thể giành được vị trí đệ nhất tông môn!”
Một thiếu niên thần sắc ngạo nghễ đang ngồi trên nóc nhà, trong ánh mắt xen lẫn vẻ kiêu ngạo. “Còn có phế vật gọi là Diệp Trần kia, lại dám nhục nhã Hồng Ngọc sư tỷ, chờ ta tiến vào Thiên Linh cảnh, nhất định phải thiên đao vạn quả hắn!”
Nói xong, khóe miệng hắn dương lên đường cong đắc ý, nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
Nhưng đúng lúc này, trong thiên địa, cuồng phong kinh khủng quét qua.
Chỉ trong nháy mắt, linh khí trong biệt viện toàn bộ bị rút đi sạch sẽ, thật sự không lưu lại chút nào!
“Chuyện gì xảy ra, linh khí của ta!”
Tô Dương mở choàng mắt, giận dữ hét lên với vẻ không thể tin được: "Là ai, ai đang cướp đoạt linh khí của ta?”
Hắn vội vàng vận chuyển công pháp, muốn ngăn cản linh khí rời đi.
Nhưng mà dựa vào sức một mình hắn, làm sao đối kháng đại thế?
“Không!”
Tô Dương phát ra một tiếng rống giận không cam lòng, chỉ đành trơ mắt nhìn linh khí bay về phía chân trời.
Phốc!
Tô Dương phun ra một ngụm máu tươi, như bị thương nặng, khuôn mặt tái nhợt.
“Cơ hội đột phá của ta, bị sinh sinh cắt đứt!”
“Đáng chết, thật đáng chết! Rốt cuộc là ai, là ai làm?”
Tô Dương lau khô máu tươi nơi khóe miệng, khóe mắt như muốn nứt ra, tức giận phóng ra ngoài.
Đi theo ngọn nguồn linh khí, hắn một đường chạy như điên, chỉ hận không thể lập tức tìm ra kẻ khởi xướng, bầm thây vạn đoạn!
Dùng cái này, mới có thể giải mối hận trong lòng.
Trên đường chạy như điên, đáy lòng Tô Dương càng thêm khiếp sợ.
Chuyện gì đã xảy ra?
Hình như, là đường đi tới chủ điện?
Quả nhiên, khi hắn đi tới trước chủ điện, lập tức dừng bước.
Trong mắt Tô Dương hiện lên một tia kiêng kị, phẫn nộ vọt tới bên miệng mạnh mẽ nuốt trở về.
Chủ điện, là nơi tông chủ ở lại.
Rất hiển nhiên, những linh khí này là bị tông chủ cướp đoạt đi!
Người câm này thiệt thòi, khiến sắc mặt Tô Dương xanh mét, khó chịu không nói ra được.
“Ngươi có nghe nói không, tông chủ lại nhường chủ điện ra.”
“Đúng, ta thấy được, hình như là nhường cho một đệ tử mới tấn cấp, gọi là Diệp Trần.”
“Hắn lại có thể vào ở chủ điện, dựa vào cái gì?”
“Còn có thể dựa vào cái gì, nghe nói là tông chủ coi trọng thiên phú của hắn.”
“Tụ Linh trận trong chủ điện này quá kinh khủng, hút hết linh khí của nửa ngọn núi chính.”
Xung quanh đứng đấy một ít đệ tử, bọn họ nhìn linh khí hội tụ ở đây, trong ánh mắt đều là vẻ hâm mộ ghen ghét.
Nếu bọn họ cũng có thể hưởng thụ linh khí như vậy thì tốt biết bao?
Đáng tiếc, loại đãi ngộ đặc thù này, không phải ai cũng có thể có!
“Bây giờ người ở bên trong là Diệp Trần?”
Tô Dương bỗng nhiên dừng bước, trong ánh mắt chợt hiện lên sát ý nồng đậm.
Trước đó Hồng Ngọc sư tỷ đã nói với mình, có một đệ tử mới tên là Diệp Trần vô cùng kiêu ngạo, thế mà ra tay đánh nàng!
Tô Dương ái mộ Nguyễn Hồng Ngọc đã lâu, sau khi nghe nói cũng lòng đầy căm phẫn, muốn giúp sư tỷ trút cơn giận này.
Hiện tại, cơ hội đã tới!
Đăng bởi | VanTrinhTuan97 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 10237 |