Thập tông liên động!
Sáng sớm ngày hôm sau, khi tia sáng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào, Diệp Trần theo đó mở to mắt.
Hắn suốt cả đêm đều không ngủ, mà là ý thức tiến vào trong đỉnh, cùng quang ảnh Kiếm Hoàng đối chiến.
Một đêm chém giết, tiến bộ phi phàm.
Diệp Trần rốt cuộc có thể ở trong vòng mười chiêu đánh tan quang ảnh Kiếm Hoàng!
Hắn thư giãn một chút, cũng không có chút cảm giác mệt mỏi nào.
Huyết mạch của Man Hoang Tổ Long, kinh khủng không thể tưởng tượng được.
Khí huyết hùng hậu, tim đập trầm ổn.
Đừng nói một đêm, cho dù ba ngày ba đêm không ngủ, cũng có thể bảo trì tinh thần tuyệt hảo.
Sau khi đi ra chủ điện, bên ngoài đông đảo đệ tử mới lên đã tụ tập, chí ít trên dưới một trăm người.
Tuổi bọn họ đều khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tinh thần phấn chấn.
Bách quốc chi địa rộng lớn vô ngần, hàng năm đều sẽ có rất nhiều đệ tử mới tiến vào tông môn, nhưng mà cuối cùng có thể trở nên nổi bật, không tới một phần mười.
Trong nháy mắt khi Diệp Trần xuất hiện, toàn trường tất cả ánh mắt cùng nhau nhìn lại.
Những đệ tử mới tấn cấp kia, trong mắt càng nhiều hơn vẫn là kính sợ.
Hành động hôm qua của Diệp Trần sớm đã truyền khắp tông môn.
Một thân một mình, lực chiến đông đảo sư huynh trong tông, lông tóc không thương, quả thực... Kinh khủng.
Ký An chắp hai tay sau lưng, đứng trước mặt đông đảo đệ tử.
Thần sắc hắn lạnh nhạt: "Sau khi tiến vào Hỏa Diễm sâm lâm, không nên tham công liều lĩnh, phải tránh xảy ra việc xung đột quá sớm với những tông môn khác. Thi đấu săn bắn kéo dài bảy ngày, bảy ngày sau, đệ tử có thành tích xếp vào ba hạng đầu của tông môn sẽ có tư cách tiến vào tổ địa Thanh Huyền Tông ta thăm dò, từ trước đến nay có rất nhiều thiên tài thu hoạch được khá nhiều ở tổ địa, phải nắm chắc cơ hội thật tốt.”
Trong mắt đông đảo đệ tử mới tấn thăng đều lộ ra vẻ kích động.
Sau khi tiến vào tông môn, sẽ có rất nhiều cơ hội lột xác.
Chỉ cần nắm chặt một lần, con đường nhân sinh kế tiếp sẽ có sự khác biệt.
Diệp Trần đi lên phía trước, cười cười với Ký An.
Vốn hắn muốn chào hỏi, nhưng dù sao ở trước mặt nhiều đệ tử mới tấn thăng như vậy, lão nhân gọi là Ký lão đầu có chút không quá tôn trọng.
“Tiến vào tông môn, các ngươi phải đối mặt, vốn là một con đường không bằng phẳng, tu luyện nhất đạo, giống như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, người thành công chung quy vẫn là số ít.”
Ký An thở dài, không khỏi nhớ tới tình cảnh của mình.
Bách quốc chi địa, chỉ có thể có một tòa tông môn nhị đẳng.
Cho nên Phong Kiếm tông quyết không để tông môn của mình chuyên tâm phát triển.
Bây giờ tất cả hi vọng đều ở trên người Diệp Trần.
Mình vô luận như thế nào, cũng phải giúp hắn phát huy thiên phú!
Phát biểu xong, Ký An giơ tay lên, từ trong nạp giới tế ra một chiếc bảo thuyền.
Bảo thuyền này đứng sừng sững giữa trời, tản mát ra khí tức không tầm thường.
Bách quốc chi địa rất lớn, chỉ đơn thuần cưỡi ngựa, không biết ngày tháng năm nào mới có thể chạy tới Hỏa Diễm sâm lâm được.
Khi đi đường xa, khó tránh khỏi phải dùng đến bảo thuyền.
“Lần này, lão phu và các ngươi cùng nhau tiến về Hỏa Diễm Sâm Lâm, tự mình đốc chiến.”
Ký An đạp không mà lên, nhàn nhã đi vào trong bảo thuyền.
“Tông chủ tự mình đốc chiến?”
“Không thể nào, ta nhớ rõ trước kia thi đấu săn bắn, tông chủ chưa từng đi qua.”
Không ít đệ tử lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau khi bọn họ khiếp sợ ngắn ngủi, cũng đều ý thức được tầm quan trọng của sự việc.
Lần này, sở dĩ tông chủ coi trọng như vậy, nguyên nhân rất lớn là bởi vì... Diệp Trần!
Dù sao, hắn ngay cả chủ điện cũng nhường cho Diệp Trần tu luyện, đủ loại linh thạch, đan dược càng là liên tục không ngừng.
Rõ ràng là coi Diệp Trần trở thành hy vọng của tông môn.
Mấy chục đệ tử mới lên cấp lục tục leo lên bảo thuyền.
Ngay khi Diệp Trần muốn đi lên, một bàn tay ngọc bắt lấy góc áo của hắn.
Nhìn lại, không ngờ là Mộ Vô Song.
“Tiểu sư tỷ, ngươi cố ý tới tiễn đưa ta sao?”
Diệp Trần dở khóc dở cười.
Trước mặt nhiều người như vậy, tuyệt đối không kiêng dè.
Tiểu sư tỷ, ngươi thật sự là không rõ ràng mị lực của mình lớn bao nhiêu.
Để cho những người theo đuổi ngươi nhìn thấy, còn phải lột da ta trong lòng!
“Ít nói nhảm.”
Mộ Vô Song trừng mắt: "Sư đệ, ta có một vị hảo hữu chí giao bái nhập Chân Vũ Tông, thực lực rất mạnh, mà lại bằng hữu rất nhiều, ta đã nhờ nàng giúp ta chiếu cố ngươi, chờ sau khi tiến vào Hỏa Diễm Sâm Lâm, ngươi liền cùng nàng đồng hành.”
Diệp Trần bất đắc dĩ cười một tiếng: "Đa tạ ý tốt của tiểu sư tỷ, nhưng hình như ta không cần.”
“Cửu tông còn lại đều hận không thể đem ngươi xử trí cho thống khoái, cho dù ngươi cả người là sắt lại có thể đánh mấy cái đinh? Nghe ta, giấu diếm thân phận, đồng hành cùng nàng, có thể tránh né đệ tử tông môn khác truy sát ở mức độ rất lớn!”
Lời nói của Mộ Vô Song có chút bức thiết.
“Được, nghe lời ngươi.”
Diệp Trần đáp ứng, nhưng rõ ràng không thèm để ý chút nào.
Mộ Vô Song tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi cho rằng ta nguyện ý quản ngươi à, nếu như không phải bởi vì ông ngoại ký thác kỳ vọng cao đối với ngươi, ngươi... Ngươi chết sống có quan hệ gì với ta? Thật sự là không biết tốt xấu, hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú!”
Sau khi nói xong, thở phì phì rời đi.
“Nữ nhân, thật sự là không hiểu thấu.”
Diệp Trần sờ sờ mũi, đi lên bảo thuyền.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mộ Vô Song suy tính quả thật chu đáo.
Giai đoạn trước ở trong rừng rậm lửa, hoàn toàn chính xác hẳn là nên giấu diếm thân phận.
Bằng không, đệ tử chín tông khác liên tục không ngừng hướng mình ra tay, chỉ là phiền cũng có thể phiền chết.
Bản thân hắn cũng không có nhiều thời gian như vậy, đi chơi với bọn họ.
Mục đích của lần thí luyện này, cuối cùng chỉ có một, đó chính là chém giết Tô Ngạo Tuyết!
Về phần cái khác, đều có thể không quan tâm.
Sau khi bảo thuyền cất cánh, lúc này Diệp Trần mới ý thức được --- tiểu sư tỷ, sao ngươi còn chưa nói xong đã đi rồi, vị hảo hữu chí giao kia của ngươi, rốt cuộc là ai a?
Cùng lúc đó, Mộ Vô Song tức giận cũng đột nhiên phát hiện, chính mình quên nói cho Diệp Trần biết tên của người bạn tốt kia.
“Sao ta lại ngốc như vậy, loại chuyện này thế mà cũng quên mất!”
Mộ Vô Song đột nhiên vỗ đầu một cái, khóc không ra nước mắt.
Tiểu sư đệ, ngươi tự cầu phúc đi!
Đi qua nửa ngày phi hành, bảo thuyền rốt cục vào giữa trưa, chạy tới bên ngoài Hỏa Diễm Sâm Lâm.
Đưa mắt nhìn lại, đều là đại thụ che trời, căn bản không có phần cuối.
Những cây đại thụ này to lớn, cao vút, hiện ra màu đỏ sậm yêu dị.
Sâu trong rừng, có từng luồng khí tức Yêu thú tràn ngập, bốc lên nhàn nhạt.
Oanh!
Bảo thuyền hạ xuống một khoảng đất trống khổng lồ.
“Thanh Huyền Tông đến rồi!”
Có mấy tông môn đã tới trước, sau khi nhìn thấy bảo thuyền của Thanh Huyền Tông, trong mắt bọn họ đều bùng nổ tinh quang.
Có một số đệ tử tự xưng là thiên tài mới nổi, xoa tay nóng lòng muốn thử.
bách quốc chi địa, mọi người đều biết, Thanh Huyền Tông thu nhận một vị kiếm tu dẫn đến thiên địa dị tượng.
Tất cả mọi người rất muốn kiến thức một chút, vị kiếm tu này, đến cùng chỗ nào không giống người thường.
Nhưng mà, bảo thuyền im ắng, không có người đi xuống.
Đây là mệnh lệnh của Ký An, hắn không muốn để cho Diệp Trần bại lộ thân phận quá sớm.
“Tông môn xếp hạng thứ hai ở đất Bách Quốc, vậy mà không dám bước ra khỏi bảo thuyền một bước?”
Trưởng lão Khổng Hiện của Phong Kiếm tông chắp hai tay sau lưng, khẽ vuốt cằm.
Sát ý trong đáy lòng hắn đang ngưng tụ.
Bất kể là Phong Kiếm tông hay là bách quốc đều không cho phép thiên tài mạnh mẽ như vậy xuất hiện.
Chỉ cần Diệp Trần dám tiến vào Hỏa Diễm sâm lâm, chờ đợi hắn chính là thiên la địa võng.
Đúng là... đuổi giết không ngừng nghỉ!
Đăng bởi | VanTrinhTuan97 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 17250 |