Một kiếm chẳng ra gì cả.
Bàn Long sơn mạch, nằm ở nơi hoang dã bên ngoài thành trì.
Diệp Trần cõng kiếm gãy, giục ngựa lao nhanh.
Rốt cục trước khi mặt trời lặn, chạy tới nơi này.
Trong Bàn Long sơn mạch có rất nhiều dược liệu, rất nhiều gia tộc hoặc là người mạo hiểm đều sẽ đến nơi này hái thuốc.
Bằng vào trí nhớ, Diệp Trần rõ ràng, cái gọi là bảo dược trăm năm kia, ở chỗ sâu nhất trong dãy núi, xung quanh có một con cự viên sắp bước vào Thiên Linh cảnh thủ hộ.
Cự viên kia là Thú Vương của Bàn Long sơn mạch này, xảo trá thô bạo, không biết bao nhiêu người chết trên tay hắn.
Đến bên ngoài sơn mạch, Diệp Trần bỏ ngựa đi bộ vào sâu trong sơn mạch.
Vừa mới đi vào trong đó không bao lâu, bên tai liền truyền đến tiếng yêu thú hung ác gào thét.
“Hô!”
Trong rừng phía trước, một con báo săn hung ác bỗng lao ra.
Tiếng bước đi của nó rất nhỏ, mãi đến một khắc cuối cùng mới mạnh mẽ lao ra, khó lòng phòng bị.
Thế như cuồng phong, khuôn mặt dữ tợn, mở ra cái miệng to như chậu máu cắn xé tới.
Yêu thú Nhân Linh cảnh, Hoa Ban Tấn Báo.
Nổi danh với tốc độ đáng sợ, năng lực cắn xé.
Ầm!
Diệp Trần lười rút kiếm, đưa tay đánh ra một quyền, trúng mặt của Hoa Ban Tấn Báo.
Hoa Ban Tấn Báo bị nện ngã nhào trên mặt đất, đau đến rống giận, run rẩy.
Sức mạnh của một quyền này, không thể coi thường!
Hoa Ban Tấn Báo nửa tấm xương gò má cũng sụp xuống, máu tươi không ngừng từ trong hốc mắt tuôn ra.
Thân thể Diệp Trần vững như núi cao, hắn tiến lên trước mấy bước, một chưởng chém xuống.
Lực lượng đáng sợ ẩn chứa bên trong, thoáng cái đã chặt đứt cổ của Hoa Ban Tấn Báo!
Xương sắc bén đâm ra làn da, máu tươi đầm đìa.
Đế mạch, Đế thể trong người, thực lực của Diệp Trần bây giờ, tuyệt đối có thể đối chiến với cao thủ Địa Linh cảnh!
Nhị trưởng lão của Phương gia ở tiền phương chính là ví dụ sống sờ sờ.
Nhưng, đối với Cự Viên Thiên Linh cảnh, còn không dám nói.
Sau khi chém giết Tấn Báo Hoa Ban, Diệp Trần tiếp tục thâm nhập sâu hơn.
Thương thế của Diệp Mãnh, đã trì hoãn bốn ngày.
Nếu như không thể nhanh chóng cầm Tố Cốt Đan mà nói, một khi chuyển biến xấu, sẽ trở nên càng thêm khó giải quyết.
Đêm khuya, Diệp Trần rốt cuộc cũng tiếp cận được mục đích.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, bởi vì yêu thú bình thường căn bản không dám bước vào lãnh địa của cự viên.
Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên nở rộ tử quang, trong đêm tối lại có vẻ cực kỳ chói mắt.
Diệp Trần rùng mình, vội vàng bay vút về phía trước.
Chỉ thấy ở giữa sườn núi phương xa, một gốc bảo dược màu tím đang nở rộ hào quang, mùi thơm nồng đậm xông vào mũi, hiển nhiên sắp thành thục!
Mà bên cạnh bảo dược, một con cự viên khổng lồ canh giữ.
Nó hiển nhiên có chút hưng phấn, sau đó khua chân múa tay, lại một phát bắt lấy bảo dược, chuẩn bị ném vào trong miệng.
“Nguy rồi, con súc sinh này muốn nuốt bảo dược vào rồi!”
Diệp Trần thấy thế, trong con mắt hiện lên một tia giận dữ.
Không chút nghĩ ngợi, đánh về phía cự viên.
Vô luận như thế nào, đều phải cướp được bảo dược này!
Giữa không trung, Diệp Trần rút kiếm gãy ra, giận dữ đánh xuống!
Huyết khí hùng hậu ầm ầm bộc phát.
Cự Viên vừa mới ăn bảo dược, còn chưa kịp luyện hóa thì nhìn thấy bóng dáng của Diệp Trần.
Trong lúc nhất thời, nó trở nên nổi giận, con ngươi đỏ tươi.
Oanh!
Cái tát to bằng quạt hương bồ của nó lăng không chụp xuống.
Sóng khí nở rộ, cực độ điên cuồng, dù là cường giả Thiên Linh cảnh nhiều chưa hẳn ngăn được.
Ầm!
Sóng khí do kiếm gãy bổ ra bị một bàn tay của cự viên đập tan.
Diệp Trần không lùi mà tiến tới, dựa vào thể phách ngang ngược của mình, thoáng cái đụng vào trên người Cự Viên.
“Ngao!”
Cự viên lùi lại mấy mét, trước người lưu lại mấy vết chân rạn nứt.
Hiển nhiên nó rất kinh ngạc.
Tên tiểu tử trước mặt này, sao lại có được lực lượng kinh khủng như vậy?
Diệp Trần hưng phấn quát lớn một tiếng, khí lực như man thú, nở rộ ra huyết khí vô tận, hai tay nắm chặt đoạn kiếm, đem thân kiếm dày rộng kia vung vẩy.
Ầm!
Đoạn kiếm hung hăng quét vào trên đùi cự viên.
Sức mạnh tuôn trào ra chừng vạn tấn, quét ngang thiên địa!
Xương bắp chân của cự viên bị quét gãy một cái.
Nó đau đến nhe răng nhếch miệng, cái đuôi tấn mãnh như roi quất bay Diệp Trần ra ngoài.
“Ngao ô!”
Cự Viên lùi lại hai bước, từ trong miệng phun ra một đạo hào quang màu tím.
Thần sắc đúng là cực kỳ thống khổ.
Nó đang chiến đấu, không rảnh đi luyện hóa bảo dược, chỉ có thể chịu đựng hiệu quả cắn trả.
“Ha ha ha, chút lực lượng ấy là muốn gãi ngứa cho ta sao!”
Diệp Trần bò dậy, cười to một cách ngông cuồng.
Nữ tử trong đỉnh kia nhìn hết thảy ở trong mắt, thở dài thật sâu.
Đây nào phải kiếm tu, đây quả thực là mọi rợ cầm kiếm!
Có được thiên phú được trời ưu ái như thế, lại cố chấp đi lên một con đường như vậy.
Đến tột cùng là đúng hay sai?
Nữ tử muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn thu về.
Bỏ đi, bỏ đi.
Tất cả những điều này đều là lựa chọn của chính hắn.
“Rống!”
Cự Viên bị chọc giận triệt để, bộc phát ra dã tính nguyên thủy, nhảy lên cao, đánh về phía Diệp Trần.
Nắm đấm của hắn, lớn chừng cái thớt, đồng thời nện xuống!
Oanh!
Quanh thân Diệp Trần huyết khí hùng hậu, trong mắt có long ảnh xẹt qua.
Mỗi một đạo khí tức đều vô cùng nặng nề.
Trong lúc tuôn trào, càng là đè ép thiên địa linh khí rung động xùy xùy.
Trong lúc này, đúng là tránh cũng không tránh, hai tay huy động kiếm gãy, nghênh đón cự viên.
Rầm!
Kiếm gãy và song quyền va chạm với nhau.
Không khí phụ cận đều bị chấn bạo, mắt trần có thể thấy khí lãng cuồn cuộn tản ra.
Hai chân Diệp Trần từ dưới chân đã bị cự lực nện vào trong lòng đất.
Hổ khẩu nứt toác, máu tươi chảy xuống dọc theo chuôi kiếm.
Cự Viên cũng không chịu nổi, song quyền bị kiếm khí bộc phát ra chấn vỡ nát xương cốt, đau đến khuôn mặt vặn vẹo.
Ánh mắt Diệp Trần sắc bén: “Súc sinh, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Trong mắt Cự Viên hiện lên một tia oán độc.
Lập tức, không lãng phí thời gian nữa, xoay người chạy lên trên sườn núi.
Bốn chân chạm đất, tốc độ cực nhanh.
Hiển nhiên là muốn chờ sau khi luyện hóa xong bảo dược thì lại trở về giết Diệp Trần!
“Muốn chạy?”
Diệp Trần đột nhiên quát lớn, hai tay cầm kiếm gãy hung hăng nắm chặt.
Một luồng sát ý cuồng nộ bốc lên trong lồng ngực!
Kiếm khí rất nhỏ trên người, vào giờ phút này đan vào một chỗ, cùng ngưng tụ ra khí tức đáng sợ.
Man hoang, mạnh mẽ.
Ý cảnh, đúng là mãnh liệt như thế!
Giờ khắc này, trong mắt Diệp Trần chỉ còn lại có thân ảnh cự viên chạy trốn kia.
Hai chân đại ca, vì ta mà bị phế.
Vô luận như thế nào, ta đều phải chữa khỏi cho hắn.
Mà bảo dược này, là hi vọng duy nhất đổi lấy Tố Cốt Đan.
Tuyệt đối không thể để cho nó chạy thoát!
“Giết!”
Diệp Trần không biết nên phát tiết cảm xúc lúc này như thế nào, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một chữ.
Kiếm gãy trong tay chợt bộc phát ra kiếm quang mãnh liệt chói mắt.
Ánh kiếm này nặng nề và hùng hậu, nó vượt qua hư không rồi vung mạnh lên trên lưng của con vượn khổng lồ, mạnh mẽ trấn áp nó xuống mặt đất.
Sức mạnh, nghiền ép!
Răng rắc!
Mặt đất rạn nứt, vết nứt lan tràn.
“Ngao!”
Cự Viên kêu thảm một tiếng, đúng là bị kiếm khí nặng như núi này đè chết!
“Hô, hô.”
Trước mắt Diệp Trần biến thành màu đen, thở hổn hển.
Một kiếm vừa rồi kia, đã tiêu hao hết tất cả linh khí trong cơ thể hắn.
Nhưng loại ý cảnh huyền diệu kia vẫn làm cho Diệp Trần rơi vào trong đó thật sâu, không cách nào tự kềm chế.
“Kiếm ý!”
Trong đầu truyền ra tiếng kinh hô của nữ tử: “Thật không ngờ, ngươi lại lấy phương thức này để lĩnh ngộ kiếm ý!”
Cái gọi là kiếm ý, chính là chỉ ý cảnh của kiếm đạo.
Thân là kiếm tu, tự nhiên phải thẳng tiến không lùi.
Dù là trải qua ngăn trở, vạn nan, một khỏa hướng kiếm chi tâm, vĩnh viễn không mông trần.
Đây là một loại ý cảnh, là một loại cảm ngộ, càng là một loại phương thức làm người xử sự!
Chỉ có lĩnh ngộ kiếm ý mới gọi là kiếm tu!
Cái gọi là kiếm đạo của Diệp Trần, là như vậy... Không hợp thói thường, từ xưa đến nay chưa từng nghe nói qua!
Nhưng hắn lại lĩnh ngộ kiếm ý!
“Đây, chính là kiếm ý?”
Diệp Trần ngạc nhiên, hồi tưởng lại một kiếm mà chính mình bổ ra lúc trước.
Một kiếm kia, thật trầm, thật nặng, giống như là một ngọn núi ngang nhiên đè xuống!
Chính mình thông qua một kiếm chẳng ra cái gì này, ngộ được kiếm ý?
Đăng bởi | VanTrinhTuan97 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 8 |
Lượt đọc | 7033 |