Bắc Trấn Phủ Ti, Kỷ Cửu Lang
Chương 1: Bắc Trấn Phủ Ti, Kỷ Cửu Lang
Cảnh triều, Đại Thống năm thứ 64.
Đêm khuya, đèn đuốc trong thành Thiên Kinh đã leo lét.
Tiếng sấm ầm ì từ xa vọng lại, nghiền nát màn đêm.
Một tia chớp trắng xóa xé toạc bóng tối, chiếu sáng một tòa trạch viện đổ nát trong ngõ Nam Môn.
Cùng lúc đó, trên chiếc giường lạnh lẽo cứng rắn trong phòng chính, Kỷ Uyên mở mắt.
Hắn bật dậy thật mạnh như là bị bóng đè.
Một lát sau, Kỷ Uyên như bừng tỉnh khỏi cơn mê, thầm nghĩ:
“Cảnh Triều... Thiên Kinh... Lưu dân Liêu Đông... Kỷ Cửu Lang... Hắc Long Đài!?”
Hắn theo bản năng đưa tay sờ ngực, không thấy vết đạn.
Chết, nhưng chưa chết hẳn?
“Không ngờ bao năm nằm vùng lại kết thúc như thế này...”
Kỷ Uyên cảm thấy cay đắng, ký ức tiền kiếp như làn khói thoảng qua: tốt nghiệp trường cảnh sát, nằm vùng, nước ngoài, giao dịch, thu lưới, bị hại...
“Cũng tốt, những ngày tháng sống trên lưỡi dao mệt mỏi quá rồi...”
Hắn cúi đầu cười nhạt, nhanh chóng chấp nhận hiện thực.
Dù sao bản thân cũng là kẻ cô đơn, không còn cha mẹ trên đời.
Điều duy nhất tiếc nuối, có lẽ là không thể nhận huân chương khi còn sống.
“Ực!”
Đang miên man suy nghĩ, Kỷ Uyên bỗng ôm đầu, hít một hơi lạnh.
Cảm giác như có một thanh sắt nung đỏ xuyên qua đầu.
Nóng!
Nóng quá!
Đau quá!
Vô số hình ảnh rời rạc ùa vào tâm trí, hỗn loạn như ma.
“Thì ra ta cũng tên là Kỷ Uyên? Cùng tên cùng họ, xem ra đây cũng là xuyên không truyền thống.”
Khóe miệng Kỷ Uyên giật giật, cảm thấy buồn cười.
Thân thể lảo đảo, hắn cố gắng chịu đựng cơn đau nhức ở thái dương, chìm vào mớ ký ức hỗn độn.
Kỷ Cửu Lang này, nguyên là người Liêu Đông, sinh ra ở Cửu Biên Quân Trấn.
Phụ thân là tiểu kỳ quan của Hắc Long Đài Bắc Trấn Phủ Ti, Cảnh triều.
Sau được cấp trên phái đến Liêu Đông, trà trộn vào cửa hàng Đức Long làm nội gián, điều tra vụ án buôn lậu muối sắt ở phủ Tây Sơn.
Nằm vùng nhiều năm, thu thập được không ít bằng chứng, nhưng không ngờ khi báo cáo lại bị lộ thân phận.
Cả nhà bị diệt khẩu, chỉ còn Kỷ Uyên may mắn sống sót, được nhị thúc Kỷ Thành Tông ở Nam Trấn Phủ Ti đưa về Thiên Kinh nuôi dưỡng.
Năm nay vừa đến tuổi đội mũ, mới nhậm chức Đề Kỵ...
Những mảnh ký ức rời rạc đan xen với quá khứ, như một thước phim tua nhanh, lướt qua trước mắt Kỷ Uyên.
Liêu Đông, tám năm hạn hán, tiếp đó là tám năm tuyết lớn.
Thiên tai triền miên, dân chúng lầm than, đến mức phải bán vợ đợ con.
Nhất là những thôn xóm quanh quân trấn, càng thêm nguy hiểm.
Bên trong có quân lính giết dân lành để lập công, bên ngoài có giặc cỏ cướp bóc.
Chưa kể đến địa chủ hào cường, sĩ thân thế tộc.
Những tầng lớp quan hệ chằng chịt ấy khiến người ta không có nơi dung thân.
Sống lương thiện, không muốn làm nô lệ cho giặc cướp, ngay cả con đường sống cũng khó tìm.
Hoặc là bán mình làm nô bộc, hoặc là tụ tập ở núi rừng làm giặc cỏ.
“Người không ra người, ma không ra ma... Cảnh triều bình định thiên hạ được 60 năm, đang lúc thịnh thế dầu thiêu lửa cháy, dệt hoa bằng gấm cơ mà! Sao lại ra nông nỗi này!?”
Những ký ức quá đỗi chân thực, như chính mình đã chứng kiến, trải qua, khiến sắc mặt Kỷ Uyên trở nên nặng nề, trong mắt ánh lên vẻ bi phẫn và nghi hoặc.
Chưa kịp suy nghĩ tiếp, thì một cơn đau nhức dữ dội truyền đến từ lồng ngực, như lửa đốt, lại lạnh lẽo như băng.
Hai cảm giác đan xen khiến hắn đau đớn đến tột cùng.
“Đây là... Mình bị thương lúc nào?”
Kỷ Uyên cởi áo, cúi đầu nhìn, trên ngực xuất hiện một dấu bàn tay đen ngòm, u ám như trúng độc.
“Vừa xuyên qua đã sắp chết rồi sao?”
Kỷ Uyên giật mình, tìm kiếm manh mối trong thức hải.
Một lúc sau, hắn cuối cùng cũng nhớ ra nguyên nhân, ánh mắt lóe lên hàn quang.
Mọi chuyện bắt nguồn từ việc cha hắn tận trung báo quốc, bỏ mình khi làm nhiệm vụ, để lại chức quan trống.
Theo luật Cảnh triều, quan viên có ba loại ân điển.
Một là thế thưởng, quan văn từ thất phẩm trở lên, có thể cho con trai hưởng bổng lộc triều đình. Nếu lập được công lao, còn có thể được vào thẳng Quốc Tử Giám làm giám sinh.
Hai là thế tập, cha truyền con nối, đa số võ tướng thế gia ở Cửu Biên Quân Trấn đều nhờ vậy mà có được địa vị.
Ba là ấm bổ, nếu cha là quan nhất phẩm, con cháu có thể được tiến cử thẳng lên chức quan ngũ phẩm.
Cứ như vậy mà suy ra, cho dù là tiểu quan thất phẩm, cũng có thể làm điển sử, dịch thừa.
Phụ thân Kỷ Uyên là tiểu kỳ quan Bắc Trấn Phủ Ti, vừa vặn là thất phẩm.
Sau đó, nhờ có công giúp phá án buôn lậu muối sắt ở phủ Tây Sơn, tuy đã chết, nhưng vẫn được Hắc Long Đài truy phong lên chính lục phẩm, được ban thưởng phi ngư phục và tú xuân đao.
Nếu không có gì thay đổi, theo lẽ thường, Kỷ Uyên sẽ được bổ nhiệm vào vị trí của phụ thân, trở thành Bách Hộ đại nhân trẻ tuổi nhất Bắc Trấn Phủ Ti.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 129 |