Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 3

Tiểu thuyết gốc · 1625 chữ

Lần này thật sự là không có cách khác, dù sao người ta cũng là cửu vĩ hồ, đúng hơn thì từng là cửu vĩ hồ, hắn căn bản không thể dựa theo các chứng bệnh thông thường để chẩn đoán bốc thuốc, lỡ như sai xót chỗ nào, Hồ Yết bị hắn làm chết luôn thì tốt, sống dở chết dở mới đáng sợ.

Hồ Yết cảm nhận được khí tức này không có nguy hiểm mới thả lỏng. Bây giờ hắn cực kỳ suy yếu, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ ép buộc thần thức thanh tỉnh một chút, nói thật ra nếu bây giờ Trường Thanh thật sự có sát ý thì hắn cũng không có cách nào chống trả.

“Được rồi, đuôi của ngươi thì ta không có cách, dù sao ta cũng không có yêu đan cửu vĩ. Nhưng vết thương trên người ngươi thì chờ ta đi một vòng núi tìm kiếm cái đã, ba cái thứ như nhân sâm ngàn năm không dễ gặp đâu, chịu khó chờ chút đi.”

Trường Thanh nhìn xong, lập tức nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được sự đau nhức rất lâu rồi mới xuất hiện lại này. Cũng may mà nhìn ra, nếu không nhìn ra được cần thuốc gì hắn cũng chỉ có thể để mặc tên Hồ Yết này chém giết.

Mấy ngày sau đó Trường Thanh rong ruổi khắp núi. Trên lưng đeo giỏ tre đan, bên trong có đựng một con hồ ly. Bằng vào kinh nghiệm hái thuốc phong phú từ nhỏ đến lớn của mình, hắn cũng phải mất gần một tháng mới gom đủ đống thảo dược để chữa trị cho hồ ly.

“Haiz, ngươi nói xem không biết là ngươi may mắn hay xui xẻo. Rõ là xui xẻo bị đánh sắp chết lại may mắn gặp được người có y thuật cao minh như ta.”

Trường Thanh lầm bầm một mình, từ sau một tháng trước khi chẩn bệnh xong, Hồ Yết liền hôn mê hoàn toàn, thậm chí cả thần thức cũng không còn truyền âm cho hắn nữa. Nói thật trong khoảng thời gian này nếu hắn vứt tên hồ ly tám đuôi này xuống khe núi rồi chạy chắc cũng không vấn đề gì. Nhưng cuộc sống nhàm chán đã lâu, hắn cảm thấy có thêm một thứ vướng bận bên người cũng không có vấn đề gì, dù là Yêu vương quỷ quái gì đi nữa hắn cũng thấy không có gì to tát.

Cũng có lẽ nhìn dáng vẻ như cún con ngủ say của Hồ Yết làm Trường Thanh động lòng trắc ẩn. Thật sự là không cưỡng lại nổi mấy động vật nhỏ bé mềm mềm.

Vài tháng sau đó, Trường Thanh trú tạm trong một động đá nhỏ, hàng ngày cặm cụi giã thuốc sắc thuốc cho Hồ Yết kia.

Thực ra bình thường hắn vẫn luôn sống cô đơn như vậy, nhưng lần này có khác một chút là hắn có thứ để cho hắn phải để tâm, chăm sóc.

“Cảm giác như đang nuôi thú cưng vậy.”

Trường Thanh vừa giã thuốc vừa cười khổ lắc đầu.

“Ai là thú cưng của ngươi.”

Một giọng nói thanh niên trầm khàn vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của Trường Thanh. Hắn ngạc nhiên quay đầu lại, trước mắt hắn là một thanh niên dáng người cao to, khôi ngô vô cùng. Quần áo toàn thân trắng toát, đôi mắt hồ ly lạnh lẽo, sóng mũi cao thẳng, thật sự là khác với những tên hồ yêu biến hình bình thường, bởi vì dòng tộc hồ ly trời sinh có năng lực mê hoặc tâm trí người khác, khi biến hình thường có dáng vẻ hơi tà mị, nhưng tên trước mặt lại chính trực vô cùng, trông rất rắn rỏi, cảm giác là một nam nhân khí khái cương mãnh. Không hổ là cửu vĩ hồ ly, biến hình thành người trông cũng khác bình thường.

“Tỉnh rồi sao?”

“Hừm.”

Hồ Yết hừ một tiếng, tiến lên đứng sau lưng Trường Thanh. Trường Thanh không nao núng sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng nói.

“Nếu đã tỉnh thì tốt, bỏ đi trận pháp huyễn cảnh ngoài kia, ta xuống núi cũng sẽ không nhắc đến chuyện của ngươi.”

Hồ Yết trầm mặc, cũng không biết hắn nghĩ gì trong đầu, Trường Thanh chỉ có thể im lặng chờ đợi.

“Không bỏ được.”

Trường Thanh nhướn mày. Hắn mắc kẹt trên núi lâu như vậy, hẳn người dưới núi đều đã đồn đại hắn bị dã thú ăn thịt chết. Có điều chuyện đó cũng không sao, nhưng xung quanh trăm dặm này chỉ có trên ngọn núi này là có thể hái thuốc.

Nơi đây có rất nhiều núi non, nhưng không hiểu sao trên những ngọn núi khác chỉ có cây cối cỏ dại bình thường, chỉ có trên đỉnh Kim Long này mới có thuốc quý, cứ như thể đám thảo dược lựa chọn xách mông chạy hết lên núi này vậy.

Vì thế dù cho núi Kim Long này khó đi nhất, dễ lạc nhất nhưng lúc nào cũng sẽ có người chịu khó bỏ qua nguy hiểm lên đây hái thuốc. Bây giờ hắn biết bản thân ở trong tâm trận thì không sao, đã biết trước nên sẽ không đi loạn, nhưng những người dưới núi thì không chắc. Nếu chẳng may đi vào quá sâu, bị lạc vào trận pháp này, cứ bất chấp đi tiếp hẳn sẽ gặp phải hậu quả không mấy tốt đẹp.

“Đã nói nếu cứu được ngươi thì ngươi nợ ta một mạng, bây giờ nợ ta cũng không cần tính toán, chỉ cần phá bỏ trận pháp này, coi như duyên phận giữa hai chúng ta đến đây là đứt.”

Hồ Yết trầm mặt, thở dài.

“Không phải không muốn, là không thể.”

Hắn quay lưng lại đi vào trong động, ngồi xuống một tảng đá.

“Bây giờ ta bị thương quá nặng, số thuốc của ngươi cho ta uống mấy tháng qua cũng chỉ đủ để giúp ta tỉnh dậy, tất cả yêu thuật của ta hiện tại đều không thể dùng, huống gì trận pháp này là thứ ta đã dùng toàn bộ sức lực cuối cùng bố trí ra trong lúc dầu sôi lửa bỏng, há là thứ có thể dễ dàng phá bỏ.”

“Nếu như ngươi muốn xuống núi thì cũng có cách, đưa ta theo, mặc dù không thể phá bỏ, nhưng bản thân là người lập trận, đương nhiên có thể biết đường ra.”

Trường Thanh trầm mặc, không biết được lời nói của tên này là thật hay giả. Ở trong động này chỉ có một mình hắn, dù bị giết thì cũng không liên lụy đến ai, nhưng nếu đưa tên này xuống núi, ai biết được hắn có thật sự mất hết yêu lực không, nếu hắn nói dối rồi đột nhiên nổi lên ý định giết người, làm liên lụy những người trong thôn, vậy tất cả tội lỗi này hắn gánh chịu không nổi.

“Làm sao ta tin được ngươi, dù sao ta với ngươi không quen chẳng thân, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn có lấy cái mạng của ta cũng đền không được.”

“Hừ, thật lắm chuyện.”

Bỗng nhiên Hồ Yết đưa tay ra, trong tay hắn lơ lửng một giọt máu đỏ tươi, giọt máu tỏa ra ánh sáng nóng bỏng, như thể nó không phải máu mà là dung nham vậy.

“Đây là một giọt yêu huyết đầu tim của ta, thứ này trăm năm ta mới tinh luyện ra một giọt ngàn năm cũng chỉ vỏn vẹn mười giọt, chỉ có thể ngộ không thể cầu, là thứ người trong thiên hạ này thèm muốn nhỏ dãi cũng không bao giờ có được.”

“Có thứ này, dù ngươi không có pháp thuật cũng có năng lực bảo vệ bản thân. Nhóc con, khỏi phải nói lần này ngươi đúng là gặp may, nếu không phải còn cần ngươi chữa trị, ta tiện tay một cái đã giết chết ngươi rồi, việc gì cần cho ngươi thứ quý giá này.”

Hồ Yết liếc mắt nhìn Trường Thanh, thứ hắn thật sự coi trọng đương nhiên không phải là do Trường Thanh tốt đẹp bao nhiêu, mà là đôi mắt có thể nhìn thấu bệnh tật thương thế hiếm có trên đời kia, hắn sống mấy ngàn năm, chưa từng nhìn thấy người nào có năng lực nghịch thiên như vậy.

Là người được trải nghiệm qua, hắn rõ ràng hơn ai hết sự ghê gớm của đôi mắt đó. Nếu đổi lại là người khác, muốn trong vài tháng giúp hắn tỉnh dậy là chuyện không thể nào. Cho dù là hắn nằm ở trong cung hồ tộc được chữa trị bằng linh đan diệu dược cao cấp nhất cũng không thể. Bởi vì lần này hắn không chỉ mất đuôi, mà còn tổn thương cả trong lẫn ngoài, yêu đan mặc dù không bị đánh nát nhưng cũng đã có vết nứt vỡ, thần thức hao hụt, tu vi tổn hại nặng nề, nếu không được chữa kịp thời nói không chừng hắn còn bị đánh trở về nguyên hình mất đi linh trí, thành một con hồ ly bình thường.

Mặc dù hắn tỏ ra cường thế, nhưng hắn biết người trước mặt có ơn với hắn, hơn nữa hắn cảm thấy, tên này thật sự có khả năng giúp hắn khôi phục lại tổn thương. Ít nhất là cho tới lúc hắn khôi phục được năng lực tự bảo vệ mình, hắn vẫn cần Trường Thanh.

Bạn đang đọc Thần y sáng tác bởi Quach_ngan25
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quach_ngan25
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.