Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

há hốc miệng

Phiên bản Dịch · 1042 chữ

Thẩm Khai Dương vừa trở về tông môn, liền không nhịn được hét thảm một tiếng.

Lúc này, kinh mạch của hắn đang xé rách dữ dội.

Da dẻ hắn cũng bắt đầu nứt toác ra!

Máu tươi thấm đẫm y phục.

Thẩm Khai Dương hoảng hồn, hồn phi phách tán.

Hắn vội vàng chạy đến tìm biểu ca của mình.

"Biểu ca, cứu ta!"

Nói xong, hắn lập tức ngất lịm.

……

……

Sáng sớm hôm sau.

Lưu Thuận Nghĩa nhìn thấy ba chữ "Thẩm Khai Dương" vẫn ảm đạm, cảm thấy có chút bùi ngùi.

Tuy nhiên, Lưu Thuận Nghĩa đã nghiên cứu cả ngày hôm qua.

Cũng đại khái đoán ra được ý tứ của độ sáng danh tự.

Danh tự sáng tỏ, nghĩa là người đó đang ở trạng thái toàn vẹn.

Danh tự ảm đạm, có lẽ là do người đó đang trong trạng thái tồi tệ.

Hôm qua danh tự Thẩm Khai Dương nhấp nháy liên tục, chắc là đang uống đan dược, phục hồi trạng thái.

Nhưng hiện tại rất đáng tiếc, trạng thái của Thẩm Khai Dương, vẫn chưa có phục hồi.

Trạng thái của Thẩm Khai Dương chưa hồi phục, Lưu Thuận Nghĩa cũng không dám làm việc quá sức.

Bởi vì bản Đại Đạo Kim Quyển kia, chỉ cần viết tên lên, mọi trạng thái bất lợi của mình, đều sẽ chuyển sang cho người đó.

Lưu Thuận Nghĩa thật sự sợ Thẩm Khai Dương đột tử mất.

"Ôi, nói ra ai mà tin chứ, ta vậy mà lại thật sự lo lắng cho địch nhân của mình!"

Lưu Thuận Nghĩa bất đắc dĩ.

Hắn chỉ có thể đến tìm quản sự tạp dịch xin nghỉ phép.

————

Cũng không lâu lắm, Lưu Thuận Nghĩa tới chỗ quản sự tạp dịch.

Quản sự ngồi ở đường quan, mặt phủ quyển sách, hai tay khoanh ở trước ngực.

Lưu Thuận Nghĩa khẽ hắng giọng một cái.

Cung kính hành lễ.

"Quản sự đại nhân, ta có chút việc, muốn xin nghỉ một ngày!"

Nghe tiếng.

Quản sự gạt quyển sách khỏi mặt.

Sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Thuận Nghĩa.

"Hừ, tới lâu thế rồi mà vẫn chưa biết quy củ sao?"

Lưu Thuận Nghĩa rất là bất đắc dĩ.

"Quản sự, có thể cho ta thiếu trước được không, ngài cũng biết đấy, hôm qua Thẩm sư huynh lại đến."

Quản sự lại đặt quyển sách lên mặt.

"Cút!"

"Được, được!"

Lưu Thuận Nghĩa không dám hó hé nửa lời, quay người đi ra ngoài.

Cho đến khi bước ra cửa, hắn mới âm thầm chửi thề.

Thấy quản sự nhìn mình một lần nữa, Lưu Thuận Nghĩa lại nở nụ cười giả tạo.

Sau đó, quay người bước nhanh rời đi.

……

……

Một lần nữa trở lại trong viện, Lưu Thuận Nghĩa lại bị người cầm đầu phòng tạp dịch gọi qua.

Sau đó, hắn kinh ngạc nhìn đống quần áo chất cao như núi.

"Trong ba ngày, phải giặt hết đống đồ đệ tử này."

Lưu Thuận Nghĩa há hốc miệng.

"Nhiều vậy sao? Một mình ta á?"

Người cầm đầu tạp dịch cười nhạt.

"Sao? Không nguyện ý à?"

Nói xong, lập tức phóng thích tu vi Luyện Khí tầng bốn!

Lưu Thuận Nghĩa vội vàng cười nói.

"Ai nha, sao có thể, ta rất sẵn lòng, rất sẵn lòng, cực kỳ sẵn lòng!"

Người cầm đầu tạp dịch hừ lạnh.

"Coi như ngươi thức thời!"

"Còn có, trong ba ngày phải giặt xong, không xong, ngươi biết hậu quả rồi đấy!"

Lưu Thuận Nghĩa vội vàng gật đầu.

"Minh bạch, minh bạch!"

Mặt hắn cười tươi rói, trong lòng thì thầm chửi thề!

‘Mẹ nó, cứ chờ đấy, sớm muộn gì ta cũng sẽ viết tên ngươi lên Đại Đạo Kim Quyển!’

Lưu Thuận Nghĩa vừa dứt lời, Đại Đạo Kim Quyển lại một lần nữa chấn động.

Trang sách lật mở.

Sau đó cây bút lông lại hạ xuống.

"Thôi Hạo!"

Lưu Thuận Nghĩa: "???"

Thứ này, đến cùng là làm sao phát động?

Khoan đã.

Lưu Thuận Nghĩa nhìn đống quần áo chất đống.

Ngay lập tức nghĩ ra một khả năng.

"Chỉ cần làm ra những sự tình uy hiếp đến tính mạng ta, thì mới thỏa mãn điều kiện viết tên lên quyển sách?"

"Hơn nữa phải mặc niệm trong lòng, viết xuống tên của đối phương?"

Lưu Thuận Nghĩa có chút không quá xác định.

Chẳng qua không sao.

Lão tử cuối cùng có người chịu đựng thay những điều bất lợi rồi.

Sau đó, Lưu Thuận Nghĩa lại bắt đầu hình thức điên cuồng.

Giờ thể lực của hắn cực kỳ tốt, cộng thêm tu vi Luyện Khí tầng hai.

Cộng thêm việc bất kể hậu quả mà đi giặt quần áo.

Hiệu quả đó là rất rõ ràng.

Quần áo trong ba ngày, hắn dám chắc một ngày một đêm là giặt xong hết.

Sau đó, Lưu Thuận Nghĩa phát hiện ra một điều.

Người cầm đầu tạp dịch này thể lực thật sự rất tốt.

Bản thân hắn đã lao động cật lực một ngày một đêm, mới có thể làm cho quang mang của danh tự Thôi Hạo kia tiêu hao gần như không còn.

So với tên Thẩm Khai Dương kia, thì Thẩm Khai Dương quả thật có chút giá áo túi cơm!

Cái thứ này còn có thể đo lường thể chất của người khác sao?

Còn nữa, bản thân không ngủ, mà tinh thần vẫn phấn chấn!

Khá lắm, cơn buồn ngủ cũng bị chuyển đi mất rồi, bàn tay vàng này mạnh như vậy sao!

Nhưng mà!

Mẹ nó, cơn đói khát lại không tính là trạng thái bất lợi!

"Mẹ nó, đói quá!"

Lưu Thuận Nghĩa vội vàng chạy tới nhà ăn để ăn cơm.

Chỉ là Lưu Thuận Nghĩa không biết!

Khi hắn vừa rời khỏi phòng tạp dịch.

Thôi Hạo tay nắm chặt khung cửa, với đôi mắt thâm quầng, vừa vịn eo, sắc mặt tái nhợt và ngơ ngác bước ra khỏi phòng mình.

"Ta, ta làm sao lại cảm thấy như mình không hề ngủ? Còn nữa, sao cơ thể ta lại mệt mỏi rã rời thế này?"

Bạn đang đọc Thành Tựu Tiên Đế, Toàn Bộ Nhờ Địch Nhân Nỗ Lực (Dịch) của Mộc Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi alo123l
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 254

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.