Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xum xoe, còn chưa tới lượt cậu

Phiên bản Dịch · 1663 chữ

Lục Diểu ngồi bên bàn ở phòng khách ngẩng mặt lên, tùy ý để cho Nhâm Băng Tâm cầm khăn lau mặt giúp cô.

Nghe thấy lời này, cô lười nhắc mở ra một con mắt liếc nhìn Dương Tiểu Tịnh.

Lúc đầu Dương Tiểu Tịnh chỉ muốn nói vậy thôi, nhưng Lục Diểu liếc mắt nhìn qua, làm cho cô ấy có cảm giác bị coi thường, thế là cô ấy ngước mặt không vui nói: “Nước này cũng phải có người gánh về đấy!”

Nhâm Băng Tâm sững sờ một chút.

Trước đó thật sự không chú ý đến điều này, bây giờ biết rồi, dùng nước tiết kiệm hay không chưa nói, nhưng chuyện gánh nước này chắc chắn phải thay phiên gánh rồi.

Nhâm Băng Tâm thu khăn về rồi định nói gì đó, Lục Diểu lại mở miệng nhanh hơn cô ấy: “Không phải chỉ là chút nước thôi sao, cần thiết phải vậy không?”

Nhâm Băng Tâm kéo cô một cái: “Diểu Diểu!”

Về tình về lý, nước là do người ta gánh, các cô không nên dùng như thế, quả thực có chút không hợp lý.

Lục Diểu khoát tay Nhâm Băng Tâm ra. Phơi nắng từ sáng đến trưa, mặt cô bây giờ vẫn còn rát, trên tay phồng rộp vẫn chưa kịp xử lý, cô đã đủ phiền lắm rồi.

Không phải chỉ là dùng chút nước thôi sao?

Lúc đến cũng chẳng có ai nói về chuyện này.

Bây giờ cũng đã dùng rồi, không thể nói dễ nghe chút sao? Nhất định phải nói kiểu giống như là cô phạm vào lỗi tày đình vậy. Hai hàng lông mày cong cong của Lục Diểu nhíu lại, mất hứng truy hỏi Dương Tiểu Tịnh: “Hỏi cô ấy, có cần thiết vậy không?”Dương Tiểu Tịnh há hốc mồm, chưa từng thấy người sai lè ra mà còn mạnh miệng như vậy!

“Sao không cần thiết? Các cô cũng không gánh nước, còn dùng không biết tiết kiệm như thế, còn không cho người ta nói à?”

Lục Diểu vòng tay trước ngực, khẽ hỏi lại: “Hôm nay cô gánh nước à?”

Dương Tiểu Tịnh chần chừ một lúc rồi nói: “Không phải…”

Lục Diểu dừng lại một chút rồi ‘à’ một tiếng, nói tiếp: “Người ta cũng không nói gì, cô nhảy ra làm gì?”

Dương Tiểu Tịnh không phục Lục Diểu, nhưng lại không nói lại Lục Diểu, trong lúc nhất thời vẻ mặt hung dữ lên: “Cô!”

Dáng vẻ Dương Tiểu Tịnh như là muốn vọt lên, Nhâm Băng Tâm ở giữa hai người, sợ xảy ra xung đột, cô ấy lập tức đứng lên chặn trước mặt Lục Diểu.

Tốc độ của Trần Diệu Diệu càng nhanh hơn, vội vàng xông lên phía trước ngăn Dương Tiểu Tịnh lại: “Ôi chao, việc nhỏ! Đều là việc nhỏ thôi!”

Trần Diệu Diệu ước gì Lục Diểu bị mọi người ghét, thế nhưng mà bây giờ tạm thời cô ta vẫn chưa ve vãn được Phó Tiểu Lục, tạm thời chưa thể mất đi ‘kim chủ’ Lục Diểu này.

Thời cơ trước mắt này đến rất đúng lúc, trước đó cô ta còn phát sầu vì không có cơ hội thể hiện trước mặt Lục Diểu nữa chứ, phải thể hiện để chiếm cảm tình mới được.

Bây giờ cơ hội này đã đến rồi đây!

“Thanh niên trí thức Dương, Lục Diểu chỉ là nóng tính chút thôi, không có ý gì khác đâu. Số nước mà cậu ấy dùng tôi gánh về lại được không? Tôi bù lại thay cậu ấy.”

Trần Diệu Diệu đứng giữa đóng vai người tốt, nói xong còn không quên quay đầu lại nhìn về phía Lục Diểu, nụ cười trên mặt như là trấn an, thực ra là lấy lòng.

Lục Diểu chê cô ta: “Ở đây không có chuyện của cậu. Muốn xum xoe, còn chưa tới lượt cậu.”

Trần Diệu Diệu chợt sững sờ.

Thấy dáng vẻ ngạo mạn của Lục Diểu, cảm xúc vừa được Trần Diệu Diệu làm dịu xuống của Dương Tiểu Tịnh lại tăng xông một lần nữa, gạt Trần Diệu Diệu ra rồi định đi qua kéo Lục Diểu.

Trong phòng khách loạn hết cả lên, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tiếng tiếc cuốc rơi xuống đất, Cảnh Tiểu Vân trở về: “Ôi chà, thế này là thế nào? Các cậu đang làm loạn gì vậy?”

Lục Diểu nhỏ giọng ‘hừ’ một tiếng, hất bím tóc nhỏ về sau lưng, cô đứng lên tiến gần về phía bên cạnh Cảnh Tiểu Vân: “Cảnh Tiểu Vân!”

Cảnh Tiểu Vân nhìn cô: “Sao vậy?”

Lục Diểu bĩu môi, dáng vẻ nũng nà nũng nịu khác một trời một vực so với dáng vẻ ngạo mạn vừa rồi: “Ký túc xá thanh niên trí thức mỗi ngày phải thay phiên nhau gánh nước, tôi không gánh nổi, cậu có thể giúp tôi được không?”

Lục Diểu khinh thường việc lợi dụng người khác, từ trước đến giờ bên cạnh cô cũng không thiếu những người xum xoe nịnh nọt, nhưng bây giờ không giống như trước đây, hoàn cảnh thiếu thốn, ai cũng nghèo.

Nhờ ai giúp đỡ thì cô sẽ trả thù lao, so với việc cho người đáng ghét thì tại sao lại không cho người mà cô cảm thấy vui khi chơi cùng hoặc là người chân chính cần thiết?

Lục Diểu giơ ra hai ngón tay trắng nõn: “Không để cậu làm không công đâu, mỗi tháng tôi sẽ trả cho cậu hai hào.”

“Tiền bạc gì chứ, chẳng phải chỉ là gánh nước thôi sao? Tôi gánh cho cậu!”

Cảnh Tiểu Vân lập tức đồng ý, kiên quyết không lấy tiền.

Lục Diểu giậm chân, thật sự làm căng với cô ấy: “Không được, công việc này cậu làm thì phải lấy tiền, nếu không lấy tiền thì tôi tìm người khác làm!”

Nữ thanh niên trí thức có tất cả sáu người, một tháng cũng không đến lượt gánh mấy lần, mua một quả trứng gà chỉ cần bốn xu, hai hào chỉ nhiều chứ không ít.

Cảnh Tiểu Vân cảm thấy lấy tiền rất trái với lương tâm, nhưng không chịu nổi Lục Diểu cưỡng ép, chỉ có thể đồng ý: “Làm, làm, tôi làm được chưa?”

Khắp nơi đều đang nghiêm trị chủ nghĩa tư bản, loại hành vi này cũng không ra gì, nhưng trong thôn có rất nhiều chuyện tương tự, không ai nhiều chuyện đi quản chuyện này làm gì.

Dương Tiểu Tịnh cảm giác bị tức chết, nhưng mà chuyện này đã được giải quyết, cô ấy cũng không thể nói gì được nữa, chỉ có thể nén giận đi ra ngoài.

“Cảnh Tiểu Vân, cậu đã cuốc xong cỏ giúp tôi rồi sao?”

“Chỉ có chút éc đó thôi, yên tâm đi, đã làm sạch sẽ gọn gàng cho cậu rồi.”

“Cậu làm nhanh quá vậy! Buổi sáng tôi tốn hết sức lực, cánh tay mỏi như sắp gãy, cậu nhìn đi, trên tay nổi bọng nước còn chưa kịp xử lý đây này!”

“Ôi, suýt nữa thì quên mất, cậu nhanh ngồi xuống đi, tôi có mang theo kim châm, giờ tôi đi lấy!”

“ Nhâm Băng Tâm, cậu nhẹ chút thôi nha, tôi sợ đau!”

“...”

Trong phòng vui vẻ hòa thuận, một nhóm người đều vây quanh Lục Diểu.

Trần Diệu Diệu đứng bên cạnh, trong lòng đau như dao cắt vào thịt.

Hai hào! Mua một cân lương thực tinh vẫn còn thừa, có thể mua được mấy cân lương thực thô!

Người nhận hai hào này, vốn là mình!

Trần Diệu Diệu không cam tâm bị cô lập, cô ta hòa hoãn giọng điệu rồi mở miệng: “Lục Diểu…”

Nhâm Băng Tâm và Cảnh Tiểu Vân đều nghe ra trong giọng nói của cô ta có sự ấm ức, trong lúc nhất thời không nghĩ ra.

Tay phải của Lục Diểu để cho Nhâm Băng Tâm cầm lấy chọc bọng nước, tay trái vẫn còn rảnh rỗi, cô bèn trở tay chống cằm, nhìn qua Trần Diệu Diệu với vẻ mặt hờ hững.

Thực ra cô muốn nhìn một chút xem Trần Diệu Diệu định giả vờ như thế nào, định diễn cái gì.

Trần Diệu Diệu chờ một lúc lâu mà cũng không thấy cô nói gì, cô ta chỉ có thể chủ động mở miệng: “Lục Diểu, chỉ là tôi muốn làm bạn với cậu thôi.”

Lục Diểu gật gật đầu: “Ừ, rồi sao.”

Trần Diệu Diệu cắn môi, im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Tất cả mọi người đều là thanh niên trí thức, cũng là bạn bè, giúp đỡ nhau là việc nên làm, nhưng mà, nhưng mà lần nào cậu cũng đối xử với tôi…”

Lục Diểu thờ ơ nhíu mày : “Ý cậu là tôi cô lập cậu?”

Trần Diệu Diệu vội vàng lắc đầu: “Không phải, tôi không có ý này, tôi chỉ là, chỉ là…”

Chỉ là cái gì?

Trần Diệu Diệu nói không nên lời.

Nếu như nói không hiểu, vậy thì không phải là thừa nhận lời Lục Diểu vừa mới nói sao?

“Tôi không làm được để cho tất cả mọi người đều thích tôi, vì sao cậu lại cảm thấy là cậu có thể nhỉ?”

Lục Diểu đổi một tay khác đưa đến trước mặt Nhâm Băng Tâm, mở mắt ra liếc xéo Trần Diệu Diệu: “Hơn nữa tôi chưa nói à? Tôi ghét cậu.”

Trước đây Lục Diểu đã nói rõ với Trần Diệu Diệu rồi, cô ghét Trần Diệu Diệu.

Bây giờ Trần Diệu Diệu nói những lời này là có ý gì. Lục Diểu cũng rõ ràng, nhưng lại không thể hiểu nổi.

Vì một chút lợi ích, một chút xíu lợi nhỏ mà đã có thể mặt dày bán lòng tự tôn, bám dính đến mức này, cần thiết phải vậy không? Đáng vậy không?

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.