Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tức giận

Phiên bản Dịch · 1583 chữ

Không biết có phải là ảo giác hay không, trong mơ hồ anh nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của cô gái ấy, trong lòng Phó Cảnh Hữu căng như dây đàn, vội vàng chạy về phía truyền tới âm thanh.

“Lục…”

Đứng dưới nắng gắt trên con đường nhỏ, Phó Cảnh Hữu thở hổn hển, cảnh tượng đập vào mắt làm anh bừng tỉnh, tên của Lục Diểu chỉ gọi được một nửa, không còn đoạn sau.

Không có người trên núi, càng không tồn tại trường hợp Lục Diểu bị người nào đó bắt về làm vợ…

Dòng nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh, giống như có vô số vì sao.

Cô gái ấy đưa tay tay kéo ống quần ngâm chân trong nước, giống như phát hiện cái gì đó rất quý giá, hai chân trắng nõn hưng phấn đập mạnh tạo nên bọt nước, khuôn mặt sáng bừng quay lại nhìn anh, bàn tay cũng vung lên rất kích động.

Cổ tay trắng nõn sáng chói mắt người ta.

“Phó Tiểu Lục, nhanh lên! Anh mau lại đây!”

Giọng nói giòn tan kéo suy nghĩ của Phó Cảnh Hữu trở về, anh lấy lại tinh thần từ trong mơ hồ, sự lo lắng lúc nãy đã không còn tồn tại, một sự tức giận khó hiểu lại đang dâng lên.

Phó Cảnh Hữu cất bước dọc theo con đường sườn dốc, không nói gì mà giữ chặt lấy cổ tay Lục Diểu, kéo cô lên bờ: “Cô có biết cô đang làm gì không?”

Lục Diểu lung lay, nhất thời không giữ chặt ống quần, làm ống quần rơi vào trong nước.

Bị kéo lên bờ, cô lảo đảo không nhìn thấy dưới chân, vô ý đạp trúng bùn nhão, dưới chân trơn trượt làm cô ngã phịch xuống.

Đầu gối tê rần đau nhức, lòng bàn tay thì bị đất cát thô ráp làm đau rát, Lục Diểu lập tức đỏ cả hốc mắt.

Cảm giác thoải mái lúc nãy tan biến, cơn giận của Lục Diểu dâng lên, đẩy Phó Cảnh Hữu ra: “Anh làm gì vậy!”

Phó Cảnh Hữu lập tức kéo cô từ dưới đất dậy, lạnh giọng chất vấn: “Ai bảo cô đột nhiên rời khỏi tầm mắt của tôi?”

“Mắc mớ gì đến anh!”

Lục Diểu giận, tay phải không thoát ra được, tay trái cuộn thành nắm đấm dùng sức nện lên người Phó Cảnh Hữu.

“Anh thả tôi ra! Tôi không cần anh lo!”

Nhìn Phó Cảnh Hữu có vẻ gầy gò, thực ra làm việc trong thời gian dài nên cơ bắp trên người anh vô cùng rắn chắc, mấy đấm đó có làm anh đau hay không thì Lục Diểu không biết, dù sao tay cô đau không chịu được.

Làm việc từ sáng, sau đó bị kiến đốt, vừa rồi lại bị ngã một phát, cộng thêm một màn trước mắt, Lục Diểu thật sự sắp bị tức chết rồi.

Cô kìm nén nước mắt thở ra hai cái, một giây sau không nhịn được nữa, vành mắt đỏ lên, bàn tay đang giãy dụa phản kháng chợt rũ xuống, đứng tại chỗ khóc ‘hu hu’.

Phó Cảnh Hữu chợt sững sờ, bàn tay đang nắm chặt cổ tay Lục Diểu như bị bỏng, lập tức rút tay về: “Cô, cô đừng khóc!”

Phó Cảnh Hữu luống cuống tay chân, vừa rồi anh nóng lòng để cô nhận sai, nhưng Lục Diểu vừa khóc đã khiến anh không biết nên làm sao.

Đôi môi mỏng của Phó Cảnh Hữu hơi hé ra, yên lặng nhặt tất cả giày của Lục Diểu ở bên kia về.

Vừa rồi anh không muốn dọa Lục Diểu, cho nên vừa rồi mới không nói thật chuyện người trên núi.

Nhưng có vẻ như bây giờ chỉ có ăn ngay nói thật thì mới có thể làm dịu sự giận dữ và ấm ức của cô gái này…

Đặt giày và tất gọn gàng trước mặt Lục Diểu xong, Phó Cảnh Hữu giải thích bằng chất giọng trầm trầm khàn khàn: “Nếu như gặp phải người trên núi… đường trên núi gập ghềnh nguy hiểm, cô không đi ra được.”

Khuôn mặt nhỏ của Lục Diểu lập tức sững sờ, đuôi mắt đọng nước mắt như sắp rơi, cô ngạc nhiên nhìn về phía Phó Cảnh Hữu, lắp ba lắp bắp như đầu lưỡi bị thắt nút: “Anh, anh nói là, người, người trên núi…!”

Lục Diểu nói không thành câu, cho dù Phó Cảnh Hữu nói rất ngắn gọn nhưng cô cũng hiểu được ý anh.

Mặc dù ở xã hội tương lai chuyện này bị nghiêm trị, nhưng thỉnh thoảng những tin tức liên quan đến trẻ em và phụ nữ mất tích sẽ được báo cho công chúng qua kênh truyền thông nào đó.

Rốt cục những đứa trẻ và phụ nữ đó đã đi về đâu?

Một loại khả năng là bị người ta lấy nội tạng, từ đó biến mất khỏi thế giới này.

Mà đổi một đáp án khác, giống như là bị bắt đến một nơi vùng núi sâu nào đó….

Chuyện mà tương lai cũng không thể hoàn toàn phòng tránh được, nếu như gặp phải ở niên đại này thì hậu quả sẽ ra sao, tưởng tượng thôi mà đã không chịu nổi rồi!

Lục Diểu cảm thấy lạnh sống lưng, bỗng nhiên cô hiểu vì sao lúc nãy Phó Cảnh Hữu lại tức giận như vậy.

Xua đuổi chuyển biến thành ỷ lại, Lục Diểu sợ hãi nắm chặt lấy vạt áo Phó Cảnh Hữu, vừa rồi cô không những dùng nắm đấm đánh Phó Cảnh Hữu mà còn cào mặt anh.

Nhìn thấy ba vết cào đỏ rõ ràng trên mặt anh, sau cảm giác ấm ức, trong lòng Lục Diểu lại sinh ra sự bối rối và áy náy: “Tôi, vừa rồi tôi không biết, anh nên nói cho tôi sớm hơn mới đúng.”

“Mau đi giày vào.” Phó Cảnh Hữu ngồi xổm xuống vỗ vỗ bắp chân cô, cuối cùng lại mềm giọng nói: “Trở về chăm chỉ làm việc, lát nữa tôi dẫn cô đến chỗ mát mẻ ăn cơm.”

Lục Diểu cắn cắn môi dưới, ngón chân thẹn thùng co vào.

Bàn tay trắng nõn của cô vịn trên vai Phó Cảnh Hữu, lảo đảo nâng một bàn chân lên giẫm trên đầu gối Phó Cảnh Hữu.

“...”

Phó Cảnh Hữu đơ người, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

Lục Diểu lảo đà lảo đảo đứng không vững, nắm chặt vạt áo trên vai anh mới không bị ngã sấp xuống: “Không phải là anh đi giày cho tôi sao?”

“...”

Phó Cảnh Hữu lại im lặng, nhưng khi im lặng qua đi, anh chậm rãi thở ra một hơi, phủi nhẹ bụi đất trên chân Lục Diểu, hỏi: “Còn muốn đi tất nữa không?”

“Đương nhiên là đi!”

Lục Diểu phồng miệng, cô đã thử đi giày vải không đi tất, một lát nữa mồ hôi ra trơn trượt rất không thoải mái, cô không thích cảm giác đó.

Phó Cảnh Hữu nghe lời, đi tất vào cho cô rồi lại đi giày vào.

Lúc đi cái thứ hai, Lục Diểu nhìn thấy xoáy tóc của Phó Cảnh Hữu, bỗng nhiên cô gọi.

“Phó Cảnh Hữu.”

“Ừm.”

Tiếp xúc mấy lần, Phó Cảnh Hữu cũng có ít nhiều hiểu cô hơn.

Bình thường cô đều gọi anh là Phó Tiểu Lục, dường như chỉ khi nghiêm túc nhấn mạnh và truy hỏi đáp án thì mới có thể gọi tên thật của anh.

Nói đến tên thật, anh thật sự có chút tò mò, đại tiểu thư lại nhấn mạnh là vì sao?

Hay là nói, có vấn đề gì vội vàng cần giải đáp?

Đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói trong veo của Lục Diểu, nghiêm túc mà hỏi: “Anh sẽ bảo vệ tôi chứ?”

Phó Cảnh Hữu không hề nghĩ ngợi mà trả lời: “Đương nhiên rồi.”

Dứt lời lại bổ sung thêm: “Tôi đưa cô đi khỏe mạnh nguyên vẹn thì lúc đưa về cũng phải vẹn nguyên mạnh khỏe.

Lục Diểu bĩu môi, không hài lòng lắm đối với câu trả lời này: “Vậy nếu như không phải là anh đưa tôi đi, mà tôi gặp phải người trên núi hoặc là gặp phải nguy hiểm thì anh sẽ mặc kệ tôi sao?”

“Đừng nói mấy lời điềm xấu này.”

Bàn chân của Lục Diểu lúc ẩn lúc hiện, không phối hợp để anh đi giày cho: “Không được, anh phải trả lời tôi trước!”

Phó Cảnh Hữu đập một cái không mạnh không nhẹ lên mu bàn chân cô, cưỡng ép cô đi tất đi giày vào, cuối cùng đứng dậy rời đi.

Lục Diểu đứng tại chỗ giậm chân, vừa yếu ớt vừa ngang ngược: “Phó Cảnh Hữu!”

Phó Cảnh Hữu thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn ngoài quay đầu lại nhìn cô, đáp: “Nếu như tôi nhìn thấy, tôi sẽ không mặc kệ cô.”

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Lục Diểu lộ ra nụ cười đắc ý: “Thật sao?”

Dường như là cảm thấy lời nói của mình không hợp lý lắm, Phó Cảnh Hữu quay mặt lại, bổ sung thêm một câu: “Loại chuyện này, bất kể là ai nhìn thấy thì cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn cả.”

Trong lòng Lục Diểu thầm nhủ: cũng chưa chắc nha.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.