Suy nghĩ xa rời thực tế
Phó Cảnh Hữu vừa vội vàng nhóm lửa, vội vàng xử lý con ba ba kia, thuận miệng trả lời: “Một người ở thì cần thu dọn sạch sẽ quá làm gì? Phòng ngủ sạch sẽ là được rồi.”
“Thế nhưng mà như anh thì cũng tùy tiện quá đấy!”
Nhìn ánh sáng xuyên thấu xuống qua lỗ thủng trên nóc nhà, Lục Diểu bĩu môi lẩm bẩm: “Cũng không cần thu dọn kỹ càng lắm, nhưng ít nhất thì cũng vá mấy cái lỗ thủng này chút chứ, nếu không đợi đến mùa mưa nước dột xuống, vậy xà nhà bị ẩm ướt mục nát thì sao?
“Vậy thì sao?” Phó Cảnh Hữu hờ hững: “Nếu như căn nhà này sập, vậy thì những người đó mới vui.”
Những người kia?
Ai cơ?
Thôi đi, dù sao cũng không quan trọng.
Lục Diểu hơi hất cằm, nghiêm mặt phê bình Phó Cảnh Hữu: “Đương nhiên là người ta vui rồi, bởi vì thứ hư hại là lợi ích của anh, không phải của bọn họ! Anh còn nói tư tưởng của tôi không tích cực, tôi thấy anh mới là không tích cực! Không tích cực với cuộc sống!”
Phó Cảnh Hữu trầm ngâm một lát, nhẹ giọng hỏi: “Cô biết nông dân nghèo trung lưu không?”
Lục Diểu tựa cằm vào thùng nước xách trên tay, đôi mắt trong trẻo uể oải liếc nhìn anh: “Càng nghèo càng vinh quang đúng không?”
Phó Cảnh Hữu gật đầu, Lục Diểu nhẹ giọng quát: “Đừng lấy cái đó ra hù tôi. Tôi không phản đối tư tưởng có lòng thương người, nhưng tôi cũng biết người là sắt, cơm là thép, một ngày ba bữa không ăn thì đói hoảng. Thể lực dồi dào thì đầu óc mới làm việc linh hoạt được, mới có thể thật sự cống hiến!”
Phó Cảnh Hữu nhắc nhở cô: “Là không ăn một bữa thì đói hoảng.”
Khuôn mặt nhỏ của Lục Diểu tỏ vẻ giận dỗi, lườm anh một cái.
Phó Cảnh Hữu im lặng.
Lục Diểu đã đọc tiểu thuyết gốc, cô biết gia thế của anh trước đây, cũng biết đại khái tương lai của Phó Cảnh Hữu.
Vốn dĩ anh sẽ đi đến đỉnh cao của đời người nhờ sự động viên của nữ chính Cố Oánh, nhưng bởi vì có nữ trùng sinh - Trần Diệu Diệu can thiệp nên cuộc đời đầy cảm hứng, được nhiều người coi là hình mẫu của anh đã bị hủy hoại gián tiếp, thậm chí là trực tiếp.
Lục Diểu chưa từng nghĩ rằng muốn hỗ trợ và vực anh dậy thay cho phần diễn của Cố Oánh, nhưng cô tuyệt đối không muốn Phó Cảnh Hữu bị Trần Diệu Diệu hủy hoại.
Hai hàng lông mày cong cong khẽ nhíu lại, cánh môi của Lục Diểu nhếch lên, suy tư một lát rồi nói: “Phó Cảnh Hữu, tôi hy vọng anh có thể vui vẻ như tôi, nhưng anh có biết bí quyết vui vẻ của tôi là gì không?”
Phó Cảnh Hữu chần chừ một lát rồi lắc đầu.
Lục Diểu nói tiếp: “Mỗi một chuyện đều không có đúng có sai, nhưng chỉ cần không thẹn với lòng là được, từ trước đến giờ tôi chưa từng tìm vấn đề trên người mình.”
“Anh không cần luôn cảm thấy mình có lỗi, anh không sai, chí ít thì tôi cho rằng là như vậy.”
Lục Diểu có ngốc không?
Chắc chắn không.
Từ đầu đến cuối cô luôn cho rằng ‘bản thân’ quan trọng hơn ‘các mối quan hệ’, con người phải có nguyên tắc và chủ quyền của riêng mình. Không có gì sai khi tự cho mình là quan trọng, ích kỷ một chút cũng không có gì không ổn, bởi vì chỉ có như thế thì mới không dễ lo nghĩ và tổn thương.
Ai cũng có thể đối xử tốt với bạn, nhưng không có ai đối xử tốt với bạn bằng chính bạn.
Chỉ khi biết yêu biết tôn trọng bản thân mình thì người khác mới có thể chân chính nhìn bạn, tôn trọng bạn.
Nếu như ngay cả bản thân bạn cũng phủ nhận chính mình, vậy thì bạn được cho là gì trong mắt người khác chứ.
“Anh biết ‘bất dung nhiên hậu kiến quân tử’ có ý gì không? Nếu như thế giới không chấp nhận được anh, vậy đó không phải là vấn đề của anh, mà là vấn đề của thế giới.”
Sự thật cũng đúng là như thế, Phó Cảnh Hữu gặp bất hạnh chỉ bởi vì thời kỳ đặc thù này.
Anh bị liên lụy, chứ phải là vì anh phạm sai lầm.
“Đừng luôn để ý ý kiến của người khác về anh, nếu như anh để ý, vậy thì ánh mắt mà miệng lưỡi của bọn họ sẽ trở thành gông xiềng nô dịch anh. Bọn họ cũng không phải thật sự quan tâm anh, cứ coi như quan tâm thật thì sao? Làm anh không thoải mái, vậy thì bọn họ chính là rác rưởi, anh xem bọn họ như chó…”
Phó Cảnh Hữu bịt miệng cô lại: “Không được nói thô tục.”
Lòng bàn tay thô ráp chạm đến cánh môi mềm mại, Phó Cảnh Hữu sững sờ một chút, bên tai đỏ ửng, vội vàng rút tay về.
Lục Diểu không chú ý đến chi tiết nhỏ này, chỉ cảm thấy mình sắp bị Phó Cảnh Hữu làm tức chết: “Anh bắt trọng điểm như vậy hả?”
Cô nghiêm mắt kéo cánh tay Phó Cảnh Hữu lắc lắc, giọng điệu vừa nũng nịu vừa giận dỗi: “Tôi đang nói với anh đó, rốt cục là anh nghe hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Khó có khi Phó Cảnh Hữu lại nói một câu hai lần.
Thành phần gia đình anh khá nhạy cảm, dù trong thôn không ai nhắc đến, nhưng việc này vẫn như là một thanh đao sắc treo sau cổ anh.
Vì mình, vì ơn dưỡng dục anh của vợ chồng Hạ Hoành Tiến, anh chỉ có thể lựa chọn thận trọng từng tí một, không thể phạm vào bất cứ sai lầm nào.
Bởi vì anh không có hội được phạm sai lầm.
Chỉ có điều suy nghĩ của Lục Diểu đơn giản cũng hợp lý, cô có xuất thân tốt, điều kiện gia đình ổn, đây đều là nền tảng vững chắc của cô.
Hiện thực tàn khốc, cũng không thay đổi được dễ dàng như vậy, Phó Cảnh Hữu cũng không thích nhắc đến chuyện này, nhưng qua mấy lầm anh phát hiện thế giới trong mắt Lục Diểu hoàn toàn khác biệt thế giới trong mắt anh.
Điều này làm lòng anh sinh ra chút ngưỡng mộ, trong lòng có một cảm giác khó hiểu, còn muốn nghe được càng nhiều, trông thấy càng nhiều hơn trong lời cô nói và trong mắt cô.
Ngón tay thon dài còn đọng nước của Phó Cảnh Hữu nhẹ nhàng chạm vào mi tâm đang nhíu chặt của cô : “Đừng không vui, tôi hiểu ý cô.”
“Tôi không có không vui…”
“Ừm, không có không vui.”
Bởi vì khuôn mặt lúc cười lên của cô quá xinh đẹp và đáng yêu, cho nên lúc đôi mày cong cong đó nhíu lại, kiểu gì Phó Cảnh Hữu cũng vô thức lo lắng liệu có phải là cô đang không vui không.”
Anh nhẹ nhàng đưa cho Lục Diểu một củ tỏi rồi bật cười, giọng điệu mang theo chút cưng chiều mà chính anh cũng không phát hiện ra: “Bóc tỏi đi, muốn dùng bao nhiêu thì bóc bấy nhiêu.”
Quả nhiên đại tiểu thư chưa từng trải qua khó khăn của nhân gian, nhưng Phó Cảnh Hữu hiểu được tâm ý của cô.
Có đôi khi, Phó Cảnh Hữu cảm thấy rất hoang đường.
Bọn họ một người ở trên đám mây, một người ở dưới vũng bùn, là người không có khả năng gặp nhau bất kể là từ góc độ nào, nhưng không hề có điềm báo trước, cứ như vậy mà gặp nhau.
Phần tử xấu mà người người đều muốn xa lánh và trừng phạt và nữ thanh niên trí thức đến từ thành phố trở thành bạn bè.
Lúc trước đến nghĩ anh cũng không dám nghĩ, nhưng thế mà chuyện như thế lại xảy ra.
Chuyện không thể nào cũng đã xảy ra, vậy phương diện khác thì sao?
Có lẽ Lục Diểu nói đúng.
Lục Diểu nhận lấy củ tỏi một cách không tình nguyện lắm, vừa rồi nghịch nước, móng tay cô ngâm trong nước đến mức mềm ra, phần chóp củ tỏi cô bấm hai lần nhưng không bấm được, còn suýt nữa làm móng tay bị bật.
Cô bĩu môi, xị mặt không vùi, thế mà lúc định nổi cáu thì Phó Cảnh Hữu lại duỗi tay ra, cầm củ tỏi về.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh như trúc của anh thuần thục bóc mấy nhát đã lộ ra múi tỏi màu vàng nhạt. Anh còn trầm giọng nói một tiếng: “Yếu ớt.” Nhưng vẫn không quên giơ múi tỏi bóc xong trong tay lên cho Lục Diểu xem: “Chừng này có đủ không?”
“Còn cần thêm một chút nữa!”
Lục Diểu cùng không biết làm gia vị khác, Phó Cảnh Hữu tiếp tục bóc tỏi, những việc khác cũng không cho cô làm.
Nhân lúc đang đun nước trên nồi, Phó Cảnh Hữu nghe theo lời nhắc nhở của Lục Diểu, chuẩn bị kỹ càng theo thứ tự, ớt, hành, gừng, tỏi băm nhỏ, còn lấy lá nguyệt quế và hoa tiêu sẵn dùng.
Mấy thứ như hoa hồi, quê, tiểu hồi thì Phó Cảnh Hữu không lấy, chỉ có điều Lục Diểu cảm thấy cũng không quan trọng, làm con ba ba cũng không cần thiết dùng tới mấy thứ này.
Sở dĩ cô nhắc đến cũng chỉ là muốn việc khử tanh được làm sạch một chút, dù sao ở đây cũng không có rượu.
Làm công tác chuẩn bị xong, tiếp theo là xử lý con ba ba.
Mười ngón tay Lục Diểu không dính nước mùa xuân, cơ bản là chưa từng vào bếp, chỉ có điều ở tương lai truyền thông phát triển mạnh, cô thường xuyên lướt xem video nấu ăn, nhưng ngay cả như vậy thì cô cũng chưa từng giết con ba ba sống sờ sờ bao giờ, chớ đừng nói chi là tự tay xử lý.
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |