Phó Cảnh Hữu rất đẹp trai
“Phó Cảnh Hữu? Phó Cảnh Hữu?”
Gọi hai tiếng, Phó Cảnh Hữu không có chút phản ứng nào, Lục Diểu hoàn toàn không còn gì để nói.
Nghĩ đến áp lực của Phó Cảnh Hữu, bình thường sống cũng rất khó khăn, khó có khi Lục Diểu lại chu đáo một lần, không lên tiếng quấy rầy anh.
Động tác của Lục Diểu rất nhẹ nhàng, cô thu dọn phòng bếp sơ qua, thịt ba ba trong bát cũng không còn mấy miếng, cô sợ để như thế sẽ thu hút ruồi, cô bén tìm một bát nhỏ cho vào rồi lấy cái bát sạch to hơn úp lên phía trên.
Bát đũa và bát to đã dùng bị bám rất nhiều dầu mỡ, cô không biết rửa như thế nào, bèn cho hết vào trong chậu, dùng nước ngâm đó rồi chờ Phó Cảnh Hữu tự xử lý.
Làm xong mấy việc này, Lục Diểu lại cầm vòng hoa kim ngân đã hơi héo xuống trên bàn, lúc chuẩn bị đi về ký túc xá thanh niên trí thức, một chân vừa bước qua ngưỡng cửa phòng bếp thì cô lại nghĩ đến gì đó, cô lại xoay người quay lại.
“Phó Cảnh Hữu, là anh không phối hợp với tôi trước, vậy thì không thể trách tôi không chơi đẹp được.”
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh Phó Cảnh Hữu, bàn tay trắng nõn mềm mại của Lục Diểu vươn ra, nhẹ nhàng cẩn thận đẩy mái tóc mái bù xù của anh rồi, chờ đến lúc nhìn thấy khuôn mặt của anh rõ ràng, hàng lông mi dài của cô run run, con ngươi đen nhánh linh động chợt có chút sững sờ.
Có thể là được tác giả ưu ái, Phó Cảnh Hữu có một ngoại hình tuyệt vời.
Khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng, quai hàm sắc sảo, chiếc mũi cao thẳng.
Nhìn lên phía trên thì đôi mắt sâu, lông mày kiếm sắc bén, nhìn xuống là đôi môi mỏng gợi cảm, cho dù lúc này đang ở trong điều kiện thiếu thốn thì hô hấp của anh vẫn dài dài đều đều, ngủ rất say.
Chỉ là có vẻ như bị cô quấy rầy mộng đẹp, trên khuôn mặt đẹp trai và quyến rũ của anh, giữa hai hàng mày kiếm sắc sảo nhíu lại, như đang lộ ra một thái độ hung hãn.
Đẹp thì có đẹp, ngầu thì có ngầu, nhưng quan sát tỉ mỉ thì Lục Diểu cảm thấy anh có chút hung dữ, có chút không dễ chọc vào…
Nhìn hai hàng mai dài và rậm của Phó Cảnh Hữu, cùng với khóe mắt vì đang nhắm mà có cảm giác dài hơn, Lục Diểu bỗng nhiên cảm thấy khá là đáng tiếc.
Cô vẫn chưa thể nhìn thấy đôi mắt hoa đào sáng chói kia…
Gió nhẹ thổi lọn tóc anh bay bay, Phó Cảnh Hữu chợt nhíu mày sâu hơn, Lục Diểu sợ anh đột ngột mở mắt ra, cô vội vàng thu tay về, cầm lấy đồ đạc rồi nhẹ chân đi ra khỏi sân, không quên cài cửa sau nhà họ Phó lại.
Trên đường trở về, Lục Diểu bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Lúc đó đang ăn cơm, Phó Cảnh Hữu bỗng nhiên nhắc đến Trần Diệu Diệu, sau đó anh lại đi lấy bánh cao lương, sau đó nữa cô lại quên hỏi.
Lúc đó Phó Cảnh Hữu muốn nói cái gì nhỉ?
Nghĩ không ra manh mối, Lục Diểu có chút cảm giác muốn quay lại hỏi một chút, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy thôi đi, chờ lần sau rồi nói.
Lúc một hai giờ chiều là thời điểm nắng gắt nhất, Lục Diểu híp mắt kéo vành mũ xuống, chạy chậm về ký túc xá thanh niên trí thức.
Lục Diểu không trông cậy vào mấy công điểm sẽ nuôi sống mình, cho nên cô dứt khoát bỏ đi suy nghĩ buổi chiều sẽ đến đội sản xuất nhận thêm việc, ở nhà nghỉ ngơi.
Múc nước rửa đi mồ hôi trên người, Lục Diểu tiện gội đầu luôn, sau đó cô pha một cốc sữa mạch tinh rồi uống từ từ, bắt đầu hưởng thụ buổi chiều khó có được này.
Một bên khác, nhà họ Phó.
Phó Cảnh Hữu tỉnh lại từ trong giấc ngủ trưa, chỉ cảm thấy giấc ngủ này rất dễ chịu, thoải mái đến mức xương cốt như rụng rời, nhưng lúc anh đứng dậy duỗi người, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh lập tức đứng thẳng lên: “Thanh niên trí thức Lục?”
Đằng sau phòng bếp, bụi trúc rậm rạp đang đung đưa trong gió vang lên âm thanh lao xao, tiếng chim tước kêu to chói tai lạ thường, mà trong nhà trừ anh ra thì chỉ có một đống bát đũa đang chờ được rửa, lại không nhìn thấy người thứ hai.
Nếu như không phải những thứ trong phòng bếp chứng minh cô gái đó đã từng tới thì suýt nữa Phó Cảnh Hữu đã cho rằng những chuyện xảy ra buổi trưa đều chỉ là giấc mơ của anh.
Phó Cảnh Hữu chậm rãi xoay người lại, anh lại ngồi ở ngưỡng cửa, lần này là xoay mặt ra ngoài.
Đầu anh hơi dựa bên khung cửa, ánh mắt hư vô nhìn bầu trời phía trước mặt.
Trong nhà cơ bản là không có người, đã từ rất lâu rồi không náo nhiệt như vậy.
Mặc dù chỉ là mấy phút… nhưng bây giờ, một mình anh ngồi trong sân, vậy mà lại cảm thấy cô đơn.
Một lúc lâu sau Phó Cảnh Hữu mới hoàn hồn lại, anh nghĩ, Lục Diểu nói rất đúng.
Anh phải làm một số thay đổi.
Phó Cảnh Hữu nhanh chóng thu dọn phòng bếp một chút, sau đó lấy một con dao chặt củi từ trong phòng khách ra, buổi chiều hôm đó, lần đầu tiên anh không đi làm việc mà vác theo dao chặt củi đi trên con đường trong rừng trúc về hướng Bắc, đi về phía núi xa xa.
==
Lục Diểu không ra khỏi cửa nên cũng không cần lo lắng người trong thôn nhìn thấy sẽ nghị luận cái gì, sau khi tóc khô cô không thắt bím như bình thường mà chỉ chải qua loa rồi buộc tóc đuôi ngựa đơn giản sau gáy.
Chạng vạng tối, nhóm thanh niên trí thức đi làm về thấy kiểu tóc mà cô tiện tay buộc thì lại gào to, trong đó giọng to nhất là của Cảnh Tiểu Vân.
“Ôi giời Lục Diểu, cậu xem cậu buộc kiểu tóc này kìa, cậu buộc như thế nào vậy? Sao cách ăn mặc của cậu lại đẹp vậy nhỉ, nếu đổi lại người khác thì trông không đẹp được như vậy.”
Lục Diểu buộc tóc đuôi ngựa cao, đuôi tóc dài rủ sau đầu làm tôn lên cái cổ thon dài trắng nõn, không những xinh đẹp mà còn sắc sảo.
Lời khen của Cảnh Tiểu Vân không tồi, nhưng Lục Diểu lại khoát khoát tay, hờ hững ngắt lời cô ấy: “Được rồi, khen hay lắm, lần sau đừng khen nữa.”
“Khen hay thì tại sao lại không cho tôi khen nữa? Sao, chê tôi khen không thật lòng à?”
“Là tôi thẹn thùng, được chưa?”
Cảnh Tiểu Vân vui vẻ, nhìn Nhâm Băng Tâm trêu chọc: “He he, cậu xem cậu ấy đi, bây giờ cũng biết thẹn thùng rồi!”
Nhâm Băng Tâm rót một cốc nước mát uống ừng ực, cười nói: “Được rồi, cậu đừng chọc đuôi mèo, một hồi tức giận lại cào cho cậu vài cái bây giờ.”
Cảnh Tiểu Vân vui vẻ đáp : “Ha ha, tôi cũng chỉ đợi đến lúc này, ngày nào cũng vui đầu vào làm việc chán lắm, trêu cậu ấy vui mà.”
Khóe miệng Lục Diểu giật giật, thật là cạn lời.
Cho dù thích trêu chọc cô thì cũng đừng trực tiếp nói ra vậy được không? Cô cũng không phải là mèo con, chó con thật, cô không cần mặt mũi sao?
Trong phòng cười đùa vui vẻ, ngoài cửa vang lên tiếng thả cuốc, một lát sau, mấy người Cố Oánh, Trần Diệu Diệu đi vào nhà.
“Ồ, các cậu đều ở đây cả à.”
Ánh mắt Trần Diệu Diệu dừng lại trên người Lục Diểu trong giây lát, sau đó dời sang chỗ khác, cười ha ha nói: “Vừa hay tôi có chuyện muốn nói với các cậu!”
“Chuyện gì?”
Cảnh Tiểu Vân và Nhâm Băng Tâm dừng việc cười đùa nhau, cùng nhìn về phía cô ta.
Cố Oánh bật cười lắc đầu, không lên tiếng, rất rõ ràng là cô ấy cũng biết chuyện Trần Diệu Diệu muốn nói.
Lục Diểu thấy thế thì không khỏi tập trung một chút, cũng nghiêm túc nghe xem.
Trần Diệu Diệu dịu giọng nói: “Mấy ngày trước đều là mấy cậu Cảnh Tiểu Vân nấu cơm, tôi nghĩ cũng để tôi làm một lần đi! Mọi người nếm thử tay nghề nấu ăn của tôi, vừa hay tôi cũng muốn để cho mọi người nếm thử khẩu vị ở quê tôi.”
Trần Diệu Diệu nói rất hay, về tình về lý, tất cả mọi người đều không tiện từ chối cô ta.
Lục Diểu là người đầu tiên nêu ý kiến: “Tôi sao cũng được.”
Có người tranh việc làm còn không tốt hơn à? Dù sao người mệt cũng không phải là cô.
Nhâm Băng Tâm cũng theo cô, cho nên cũng không có ý kiến.
Cảnh Tiểu Vân thẳng thắn nhiệt tình, càng không có ý kiến gì.
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |