Tuyết cáp
Đó là tình thương, cũng là ơn.
Đối với người thương yêu mình thật lòng, Lục Diểu cũng sẽ thật lòng lại như vậy.
Đương nhiên, cô cũng hiểu được, phải làm như thế nào để làm cho người thương yêu cô yên tâm.
Cô viết lại chi tiết tình hình gần đây, ví dụ như không quen cuộc sống và ăn uống ở đây, ví dụ như lúc làm việc có chút luống cuống tay chân, mặc dù đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng Lục Diểu cũng chân thành đề cập đến, những bạn bè thanh niên trí thức gặp được ở đây đều là người hiền lành và hòa đồng.
Viết như thế là đủ rồi.
Viết xong cô gấp giấy lại rồi cho vào phong thư, sau đó cô lại nghĩ đến gì đó, cô rút giấy ra rồi lại bổ sung thêm một câu ở dưới.
Mặc dù Đường Mai lấy thân phận vợ sau để vào nhà họ Lục, nhưng không có quan hệ vợ chồng với Lục Viễn Chinh, thậm chí ngay cả giấy đăng ký kết hôn mà hai người cũng không có.
Những năm nay, Đường Mai vì nguyên thân mà đã hy sinh thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất của một người phụ nữ, Lục Diểu hy vọng bà có thể nghiêm túc suy nghĩ về hạnh phúc của bản thân mình một chút.
Dán tem lên, khép lại phong thư, mãi đến khi nhìn thấy nhân viên công tác của bưu điện dán hồ dán niêm phong lại thì Lục Diểu mới thở phào một hơi. Sau đó cô đi về phía mấy người Nhâm Băng Tâm đang chờ ở cổng: “Nhâm Băng Tâm hỏi: “Viết xong rồi à? Người nhà cậu không gửi đồ cho cậu sao?”
Trong số các nam nữ thanh niên trí thức, cơ bản đều nhận được đồ người nhà gửi lên.
Lục Diểu cười nhẹ, vỗ vỗ vào túi nói: “Không có, chỉ có điều có gửi một số tiền và tem phiếu, cái này tiện hơn chút, thiếu gì tôi có thể tự mua.”
Lục Diểu vừa chen vào các cô gái đi ở giữa, vừa hướng đầu về phía trước hỏi: “Các cậu thì sao? Nhận được cái gì người nhà gửi đến vậy?”
Cố Oánh nói: “Mẹ tôi may cho tôi một đôi giày vải mới.”
“Người nhà tôi may gửi cho tôi hai cân khoai lang khô, còn có...” Nhâm Băng Tâm bỗng nhiên hạ giọng, đỏ mặt nói: “Còn có hai tấm băng dùng khi đến tháng!”
Thời kỳ những năm 1970 thường dùng khăn kinh nguyệt.
Cố Oánh nghe vậy cũng đỏ mặt: “Thôi đừng nói nữa, để các nam đồng chí nghe thấy thì không hay lắm.”
Nhâm Băng Tâm lè lưỡi, cười ngây ngô.
Cảnh Tiểu Vân đằng sau nói theo: “Nhà tôi thì cũng không gửi đồ gì hay ho cả, chỉ gửi thị cóc khô đặc sản quê tôi thôi.”
Nhâm Băng Tâm kinh ngạc: “Cóc? Con cóc á? Gửi cái đó lên làm gì?”
Cảnh Tiểu Vân lắc đầu, giải thích: “Cái đó không phải là con cóc, mà là con cóc rừng chỗ tôi, lúc trời nóng nó chạy lên núi, đến khi trời lạnh nó xuống núi chui vào trong nước, hoặc là trốn dưới băng tuyết vụn ấy.”
“Cái này chỉ khi trời lạnh mới có thể bắt được thôi ấy.”
Mấy người Nhâm Băng Tâm không hiểu lắm, không hiểu vì sao mùa đông mà cóc không núp trong góc nào đó ngủ đông, còn chạy đến dưới vụn băng tuyết để làm gì?
Lục Diểu thì khác, cô nghĩ đến Cảnh Tiểu Vân là người Đông Bắc, cô ấy lại kể như thế, cô lập tức kịp phản ứng, đó cũng không phải là cóc gì cả, đó là tuyết cáp hảo hạng để dưỡng da rất tốt đây mà!
(*) Tuyết cáp: một loại ếch cỏ Bắc Á.
(*) Tuyết cáp: một loại ếch cỏ Bắc Á.
Hơn nữa, môi trường ở niên đại này còn chưa bị ô nhiễm, chắc chắn là chất lượng tuyết cáp còn tốt hơn!
Không chút suy nghĩ, Lục Diểu hỏi Cảnh Tiểu Vân với vẻ thăm dò: “Nhà cậu gửi cho cậu nhiều không?”
Cảnh Tiểu Vân nói: “Tôi thấy chắc khoảng một cân đó, sao vậy Lục Diểu, cậu thích món này à? Vậy tí nữa về tôi chia cho cậu một nửa nhé.”
“...”
Chia cho một nửa.
Lục Diểu cạn lời, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Nếu như cậu không cần món này lắm thì cậu có thể bán lại cho tôi, cậu ra giá đi.”
“Cái này… cái này còn bán lấy tiền được nữa à?” Cảnh Tiểu Vân gãi đầu, cảm thấy khó hiểu.
Không phải là Cảnh Tiểu Vân sợ mình thiệt, mà là cô ấy sợ Lục Diểu không biết món này, tiêu tiền bậy bạ lãng phí.
Đoán được suy nghĩ của Cảnh Tiểu Vân, Lục Diểu trực tiếp ghé sát lại bên cạnh cô ấy, kéo tay cô ấy đi về phía trước mấy bước, hai người bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.
Lúc Cảnh Tiểu Vân đi ra ngoài, cô ấy đeo cái sọt của ký túc xá thanh niên trí thức, cô ấy để cóc mà nhà gửi lên trong sọt đó, thấy Lục Diểu cần, cô ấy còn hạ sọt xuống mở ra cho Lục Diểu xem.
Cảnh Tiểu Vân nghĩ, nếu như Lục Diểu nhất định muốn lấy cóc khô này, cô ấy sẽ đổi một cân cóc này lấy phiếu lương nửa cân là được, không ngờ Lục Diểu lại không đồng ý.
Trải qua một hồi giằng co, cuối cùng Cảnh Tiểu Vân nhận một tệ và năm tấm phiếu lương hai cân rưỡi với vẻ mặt khó ở như mình vừa làm chuyện trái lương tâm.
Cảnh Tiểu Vân cũng không biết nên nói gì mới phải.
Lục Diểu vỗ vỗ vai cô ấy, an ủi: “Tôi thích cái này, với tôi mà nói nó đáng giá này. Sau này nếu tôi ăn hết, người nhà cậu lại gửi lên cho cậu, cậu cũng có thể bán lại cho tôi.”
“Chuyện này… được thôi.” Cảnh Tiểu Vân đành gãi đầu đồng ý, kéo Lục Diểu nhấn mạnh: “Lục Diểu à, cậu đừng làm tôi thấy khó xử, về sau tôi gánh nước cho cậu cũng không thể lấy tiền được, nếu không sau này tôi không thể bán lại cóc khô này cho cậu đâu.”
Lục Diểu cũng bó tay luôn, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Cô biết giá trị của tuyết cáp, cho nên không làm ra được chuyện lừa gạt cô ấy, nhưng cũng không thể cố chấp quá được, nếu không thì chắc là trong lòng Cảnh Tiểu Vân sẽ có áp lực.
Quả nhiên, Cảnh Tiểu Vân thở dài một hơi, lại một lần nữa kéo cô cùng quay lại hội họp với các cô gái khác.
Nhìn dáng vẻ hai người, vừa nhìn đã biết là thương lượng xong rồi.
Mặc dù không biết Cảnh Tiểu Vân bán cóc khô bao nhiêu tiền, nhưng bình thường Lục Diểu ra tay hào phóng, chắc chắn sẽ không thể ít được.
Trần Diệu Diệu và Dương Tiểu Tịnh không hẹn mà cùng có ý:
“Lục Diểu.”
“Lục Diểu…”
Hai người nhìn nhau, Dương Tiểu Tịnh hừ một tiếng, bước đến bên cạnh Lục Diểu trước: “Lục Diểu, người nhà tôi gửi cho tôi bộ quần áo, mặc dù có mảnh vá, nhưng cũng còn mới lắm, cậu xem một chút xem có thích không?”
Dương Tiểu Tịnh lấy một bộ quần áo từ trong túi ra, nhăn nhúm, cũng không chỉ có một hai mảnh vá thôi đâu.
Nhìn sơ qua thì ít nhất cũng có bảy tám cái, đó không phải là quần áo ‘mới lắm’, nói là dùng bản tám bộ quần áo cũ may ra bộ này Lục Diểu cũng tin.
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần.” Lục Diểu dứt khoát từ chối: “Tôi không thiếu quần áo.”
Cô cũng không phải là kẻ tiêu tiền như nước mà đi mua một bộ quần áo rách rưới của người ta?
Hơn nữa, cô cũng không thích dùng đồ mà người khác đã dùng.
Dương Tiểu Tịnh ‘ờ’ một tiếng, sững sờ.
Trần Diệu Diệu thấy thế thì cười mỉa một tiếng, ôm túi đi về phía Lục Diểu, vừa định nói chuyện thì đã thấy Lục Diểu quay đầu nhìn về phía Cố Oánh: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Dương Tiểu Tịnh nghe được rất rõ tiếng cười mỉa đó, cho nên gần như là cô lập tức trợn mắt nhìn sang, thấy Trần Diệu Diệu bị Lục Diểu ngó lơ, trong lòng Dương Tiểu Tịnh cảm thấy rất sảng khoái, cũng hừ lạnh lại một cái.
Làm cho Trần Diệu Diệu tức không chịu được.
Cố Oánh trả lời Lục Diểu: “Phía trước là hợp tác xã cung tiêu, qua đó một chút nữa mới là tòa nhà bách hóa, đi lần lượt nha? Miễn đi đi lại lại.”
Lục Diểu gật đầu: “Ừm.”
Lúc vừa tới thị trấn vẫn còn khá sớm, ở bưu điện lần mò một hồi đi ra thì mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, người đi đường cũng dần dần đông đúc hơn.
Ngoại hình của Lục Diểu rất bắt mắt, tỉ lệ người đi ngược chiều quay đầu nhìn lại cực cao.
Đương nhiên, tỉ lệ quay đầu nhìn Trần Diệu Diệu cũng không thấp, chỉ là so với ánh mắt kinh diễm khi nhìn Lục Diểu thì ánh mắt của người đi đường nhìn Trần Diệu Diệu đều có chút khó hiểu.
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 12 |