Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

‘Đại tiểu thư’

Phiên bản Dịch · 1614 chữ

Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, sáng sớm hôm sau, Lục Diểu bị người khác lay tỉnh dậy.

Cố Oánh vô cùng lo lắng nhắc nhở cô: “Tôi sắp bắt đầu làm việc rồi, cô nhanh lên! Buổi trưa sẽ bận lắm đấy, phải đi đến đội sản xuất nhận khẩu phần lương thực về trước khi bắt đầu làm việc!”

Đều do hôm qua buôn chuyện đến khuya quá, hôm nay ngay cả Cố Oánh mà cũng sắp trễ.

Vội vội vàng vàng chải tóc, vừa quay đầu lại thấy Lục Diểu nhắm mắt ngủ tiếp, Cố Oánh trực tiếp hét lên: “Lục Diểu!”

Lục Diểu giật mình một cái, nhất thời cơn buồn ngủ biến mất một nửa, cô từ từ ngồi dật, tụt hứng nói: “Gấp gáp như vậy làm gì? Buổi sáng không nhận, buổi trưa chờ đội làm xong rồi nhận thì cũng giống nhau thôi mà?”

Cố Oánh cầm lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt mà tối hôm qua cô soạn sẵn đặt vào trong tay cô, đẩy cô đi ra ngoài: “Như vậy không được, các cô vừa mới đến, phải để lại cho đội trưởng một ấn tượng tốt chứ..”

Nếu như ngay cả chuyện nhận lương thực mà cũng không tích cực, vậy thì người này còn có gì có thể trông cậy được?

Lục Diểu thở dài một hơi, đành phải nhẫn nhịn đi rửa mặt, xong xuôi quay về lại bởi vì chuyện chải đầu mà làm cho mình phiền muộn.

Cô không có lược, tạm thời đành mượn của Nhâm Băng Tâm để dùng,

Cô biết buộc kiểu tóc đuôi ngựa, các kiểu búi củ tỏi, búi kiểu công chúa cô cũng biết búi, nhưng tết tóc lại làm khó cô.

Lúc Nhâm Băng Tâm đang tết bím tóc, Lục Diểu còn nghiêm túc nhìn xem, lúc đó cảm giác rất đơn giản, nhưng đến phiên tự mình tết thì cái tay lại không như ý nghĩ của mình, làm sao cũng không được.

Giày vò một lúc lâu, nhóm nam thanh niên trí thức cũng không chờ được nữa mà đi trước, Lục Diểu không những không tết được tóc, mà ngay cả buộc kiểu tóc đuôi ngựa cũng lồi chỗ này lõm chỗ kia.

Lục Diểu ném lược lên giường Nhâm Băng Tâm, đạp rơi giày rồi nằm lên giường lần nữa: “Tôi không đi!”

Nhâm Băng Tâm vừa bực vừa buồn cười, vừa túm lưng quần kéo cô dậy vừa dỗ dành: “‘Đại tiểu thư’ của tôi ơi, tôi tết tóc cho cậu, tôi tết tóc cho cậu được chưa!”

Lục Diểu nhíu đôi lông mày tinh tế của mình, phồng miệng lên yêu kiều giải thích: “Không phải là tôi không biết, tôi, tôi, trước đây tôi toàn đứng trước gương tết tóc, ở đây không có gương…”

Nhâm Băng Tâm thuận miệng nói đệm: “Tôi biết, tôi hiểu. Được rồi, đi giày vào rồi đi thôi, tí nữa là tụt lại đằng sau đấy.”

Lục Diểu không thể tin được, cô với lấy bím tóc sau lưng: “Nhanh vậy luôn!”

“Chứ sao?” Nhâm Băng Tâm kéo tay cô đi ra ngoài, cô ấy rất quan tâm đến lòng tự ái của cô, nói: “Tối nay cậu về tập một chút, cậu thông minh như vậy, cho dù không có gương cũng làm được.”

“Đó là đương nhiên.”

Lục Diểu đáp lại chắc nịch, cô không thể kém hơn người khác cái gì, người khác làm được thì cô cũng nhất định làm được.

Lục Diểu thẳng lưng, nhất thời cảm thấy tràn trề nhiệt huyết.

Đi đến nhà đội trưởng nhận khẩu phần lương thực, nam nữ thanh niên trí thức đều được phân phối theo khẩu phần người trưởng thành, nam thanh niên trí thức một tháng ba mươi cân, nữ thanh niên trí thức thì hai mươi tám cân, đều là lương thực thô.

Chọn lương thực thô tươi, như vậy tỉ lệ đổi ra lương thực thô khô là 3:1.

Chọn lương thực tinh, như vậy tỉ lệ đổi ra lương thực khô là 1:3.

Lương thực thô tươi có khoai tây và khoai lang, làm lương thực khô thì có hạt ngô và hạt cao lương, còn có khoai lang sấy khô.

Lương thực tinh thì chỉ có một loại, đó chính là gạo lứt.

Nhận khẩu phần lương thực là chọn ngay ở hiện trường, cân xong lấy ngay.

Lục Diểu xem xét một vòng, cô chưa từng ăn qua hạt cao lương, cô cũng không muốn ăn thử lắm, cô bèn chọn loại mà mình biết, chọn một chút khoai lang, khoai tây, hạt ngô.

Gạo lứt nhìn có vẻ thô, không hề giống lương thực tinh, chỉ có điều cô cũng lấy mấy cân.

Tất cả mọi thứ tổng cộng có hai mươi mấy cân, Lục Diểu không cần gì để đựng, vợ của đội trưởng - Trần Quế Phân rất tốt bụng, cho cô mượn rổ và túi đựng gạo để dùng.

Thử ôm rổ lên, thực ra cũng có thể bưng được, nhưng từ nhà đội trưởng đến ký túc xá thanh niên trí thức phải đi tầm mười phút, giờ nắng càng ngày càng to, Lục Diểu không muốn mệt mỏi toàn thân đầy mồ hôi.

Cô lướt mắt một vòng, những người khác đều vội vàng, hơn nữa trước mặt đều là những cái túi không hề nhỏ, phân nửa là không thể trông cậy được.

Lục Diểu bực bội nhíu mày, bỗng nhiên chú ý đến Phó Tiểu Lục đang ở bên cạnh Hạ Hoành Tiến hỗ trợ cân lương thực.

Cô lập tức sáng mắt lên, âm nhạc cần vẫy gọi: “Đồng chí Phó Tiểu Lục, bên này! Bên này!”

Phó Tiểu Lục quay quay đầu, nhìn một vòng mới chú ý đến bóng người ở phía cửa sân.

cô gái nhỏ mặt mày sáng sủa, ánh mắt lánh lánh như là ngôi sao.

Hạ Hoành Tiến đang ở ngay bên cạnh, Phó Tiểu Lục không dám tùy tiện tiến lên.

Vẫn là Trần Quế Phân kịp phản ứng, đẩy anh rồi nói: “Thằng bé này làm sao thế? Đồng chí thanh niên trí thức gọi cháu kìa, còn không nhanh qua đó xem là chuyện gì cần hỗ trợ.”

Phó Cảnh Hữu bước đến trước mặt Lục Diểu, hỏi với vẻ khó chịu: “Làm gì?”

Lục Diểu cười nhe răng, lúc cười lên khuôn mặt còn sáng hơn cả ngọc trai, cô chỉ vào rổ và túi gạo ở dưới đất, không hề khách sáo chút nào mà nói: “Tôi xách không nổi, anh có thể xách về giúp tôi được không!”

Phó Cảnh Hữu liếc nhìn xuống, nhìn thấy chút đồ vật trên mặt đất, anh cảm thấy không đáng nhìn.

Chút đồ này mà cũng không xách nổi?

Cô gái này thật sự không phải chỉ yếu đuối bình thường thôi đâu.

Một lúc lâu anh vẫn không nói gì, Lục Diểu dậm chân hỏi lại: “Được hay không vậy?”

Chàng trai trẻ tuổi đứng cùng cô gái trẻ một chỗ dễ bị lên án, Phó Cảnh Hữu trầm ngâm, dịch đồ của Lục Diểu sang một bên, giọng nói khàn khàn: “Chờ bọn họ nhận xong rồi đi luôn.”

Lục Diểu lập tức khôi phục lại nụ cười xán lạn, đồng ý: “Được!”

Đợi lát nữa thì đợi lát nữa, có người giúp cô làm việc là được!

Trên đường về, cô đi theo sau lưng Phó Cảnh Hữu đi cuối cùng, trên đường đi chậm rãi như là đi ngắm cảnh du lịch vậy.

Trông thấy những xã viên đội mũ rơm đang khom lưng cấy mạ dưới ruộng ở phía xa xa, cô tò mò hỏi Phó Cảnh Hữu: “Mũ bọn họ đội mua ở đâu vậy?”

“Hợp tác xã cung tiêu có bán, bình thường người khéo tay cũng tự đan được.”

“À.” Lục Diểu gật gật đầu, lại hỏi tiếp: “Bình thường khi nào thì nhóm thanh niên trí thức được nghỉ?”

Phó Cảnh Hữu lạnh nhạt trả lời: “Không biết.”

Lục Diểu túm lấy một cây cỏ đuôi có cầm trong tay nghịch nghịch, yên tĩnh một lúc lại hỏi: “Vậy anh có biết đan không?”

Phó Cảnh Hữu không đề phòng, bật thốt lên trả lời: “Biết.” Sau đó như là phát giác được ý đồ của Lục Diểu, anh lại kịp thời bồi thêm một câu: “Không biết.”

Lục Diểu nhíu mày: “Vậy rốt cục là anh biết hay là không biết?”

Phó Cảnh Hữu im lặng.

Bây giờ nói không biết còn kịp không?

Ánh nắng ở nông thôn độc như vậy, sau này vào tháng sáu còn độc hơn, cũng không biết bao giờ thanh niên trí thức mới được nghỉ một lần, trong tay cô lại không có kem chống nắng, Lục Diểu cũng không muốn mình bị cháy nắng.

Cô định dùng tiền nhờ Phó Cảnh Hữu đan giúp cô một cái mũ, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị người khác cắt ngang: “Diểu Diểu!”

Lục Diểu có chút giật mình, Trần Diệu Diệu xách khẩu phần lương thực chạy ngược bờ ruộng về phía bọn họ.

Lúc chạy tới trước mặt, Trần Diệu Diệu thở hổn hển: “Diểu, Diểu Diểu…”

“Cái gì?”

Lục Diểu ghét bỏ nhíu mày, đôi môi đỏ mọng nhếch lên cao ngạo như chim công: “Ai cho cô gọi là Diểu Diểu? Buồn nôn chết đi được.”

Sắc mặt Trần Diệu Diệu cứng đờ: “Lục Diểu, thanh niên trí thức Tạ nói có chuyện cần tìm cậu, bây giờ đang chờ cậu ở phía trước đấy, cậu nhanh đi đi!”

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch của Đường A Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.