Trần Diệu Diệu tức chết
Phó Cảnh Hữu đi ngang qua bên người Trần Diệu Diệu, anh thoáng nghiêng đầu liếc cô ta.
Trần Diệu Diệu nắm chặt hai tay, sau khi kích động qua đi, cô ta ngượng ngùng chỉ chỉ vào túi lương thực bên chân, nói: “Đồng chí Phó, tôi, tôi thật sự xách không nổi, anh có thể giúp tôi một chút không?”
Trần Diệu Diệu biết thân thế của Phó Cảnh Hữu, tuy cả thôn Đại Hà đối xử với anh có vẻ khách sáo, thực ra thì trừ vợ chồng đội trưởng ra thì không có ai muốn qua lại nhiều với anh.
Bây giờ mình cũng chủ động như thế rồi, hơn nữa Phó Cảnh Hữu cao ngạo như thế mà ngay cả Lục Diểu đáng ghét cũng giúp, bây giờ chắc chắn cũng sẽ giúp mình!
Phó Cảnh Hữu ghé mắt liếc nhìn Trần Diệu Diệu, khuôn mặt vốn lạnh lùng không biểu cảm bỗng nhiên hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Phó Cảnh Hữu không ngốc, vừa rồi anh đã thấy rất rõ ràng bộ dạng nữ thanh niên trí thức này ôm cái túi chạy trốn, hơn nữa ngã rẽ phía trước chính là ký túc xá thanh niên trí thức rồi, chỉ một đoạn đường, tại sao không xách về được?
Thu hồi lại ánh mắt, Phó Cảnh Hữu không nhìn Trần Diệu Diệu thêm chút nào nữa, dứt khoát quay người đi về.
“...”
“Phó Tiểu Lục!”
Trần Diệu Diệu sững sờ, tức ngực dậm chân.
Nhưng mặc cho cô ta tức giận như thế nào, gào thét ra sao thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Phó Cảnh Hữu đi càng ngày càng xa mà thôi.
Giữa trưa nắng rất chói chang, ngồi dưới bóng cây cũng có thể cảm nhận được từng luồng nhiệt phả tới.
Trần Diệu Diệu nóng toát mồ hôi cả người, lại bị phũ như thế, trước mắt cô ta choáng váng khó chịu vô cùng, trước mắt mờ mờ, suýt chút nữa thì bị ngã xuống ruộng.
Trong thời tiết đầu tháng năm, Trần Diệu Diệu thành công giày vò mình bị cảm.
Lúc Lục Diểu cất lương thực xong, đi cùng Nhâm Băng Tâm đến đội trả lại đồ thì Trần Diệu Diệu đang nằm trên giường, Cảnh Tiểu Vân vội vội vàng vàng luống cuống chân tay chăm sóc cô ta.
“Em gái à, cái thân thể của em không ổn chút nào, mới vừa ra ngoài không bao lâu mà đã vậy rồi?”
Lục Diểu nhìn thoáng qua vào phòng đó thăm dò, một tay xách rổ, một tay kéo Nhâm Băng Tâm, hỏi: “Cô ta bị làm sao vậy?”
Nhâm Băng Tâm nhún vai: “Không biết nữa, vừa rồi đi nhận lương thực, đi về đã vậy rồi.”
Lục Diểu cũng chỉ rảnh rỗi thuận miệng hỏi một tiếng mà thôi, thực tế Trần Diệu Diệu thế nào thì cô cũng chẳng quan tâm.
Trên đường đi nhắc đến chuyện xuống ruộng làm việc, Nhâm Băng Tâm nhìn khuôn mặt non mềm như hoa của cô rồi nói: “Đội trưởng nói đã cho chúng at một ngày để nghỉ ngơi rồi, ngày mai mọi người phải bắt đầu đi theo nhóm xã viên làm từng bước, Lục Diểu, cái vóc dáng bé nhỏ của cậu có được không đấy?”
Lục Diểu lơ đãng: “Sao tôi biết được?”
Dù sao cô cũng không biết gì hết, nếu như người trong đội không chê cô gây phiền phức thì cô cũng bằng lòng thử một lần.
Nhâm Băng Tâm thở dài, không nói tiếp nữa.
Lúc đầu Nhâm Băng Tâm thật sự lo lắng cho Lục Diểu, dù sao ngay cả tết tóc mà Lục Diểu cũng không làm thành thạo, vậy thì phương diện làm ruộng sao mà biết được?
Thế nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chính cô ấy cũng lớn lên ở thành phố, phương diện làm ruộng cô ấy cũng không biết.
Bây giờ bản thân cô ấy còn không lo nổi thân mình, đâu lo đến lượt Lục Diểu?
Nhâm Băng Tâm thở dài, Lục Diểu bị cô ấy làm cho có chút khó chịu, chỉ có điều Lục Diểu cũng để tâm đến chuyện làm việc này.
Đến nhà đội trưởng trả đồ xong, Lục Diểu cũng không vội về ngay.
Nhâm Băng Tâm kéo cô, nhỏ giọng nói: “Về thôi?”
Lục Diểu rút tay lại, đáp: “Đừng vội.”
Vừa dứt lời thì cô tiến lên một bước, gọi một tiếng về phía Hạ Hoành Tiến: “Chú ơi.”
Dựa theo tuổi tác thì Hạ Hoành Tiến là người bề trên, gọi như vậy chắc chắn là không sai.
Lúc đầu định lân la làm quen, hỏi thăm chút chuyện bắt đầu làm việc, nhưng mà mặt Hạ Hoành Tiến rám nắng đen nhánh, Lục Diểu cảm thấy ông ấy hung dữ quá, chắc là không dễ nói chuyện, thế là chuyển sự chú ý đến Trần Quế Phân đang sàng gì đó trong sân.
“Cháu chào thím!”
Mặc dù chỉ mới mười tám tuổi, nhưng cuộc sống ở hào môn trong quá khứ khiến Lục Diểu biết, trước mặt người lớn nên thể hiện thế nào để mình có thể được lợi nhiều nhất.
Lục Diểu xích lại gần Trần Quế Phân, một tiếng ‘thím’ vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, Trần Quế Phân sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại được: “Đồng chí thanh niên trí thức, có chuyện gì vậy?”
Trần Quế Phân đặt cái sàng sang một bên rồi phủi phủi bụi trên người.
Cô gái này trong veo như nước, từ trên xuống dưới vừa trắng trẻo vừa sạch sẽ, Trần Quế Phân sợ bụi trên người mình sẽ làm bẩn cô gái này.
“Không có gì ạ, chỉ là…’
Con ngươi đen nhánh của Lục Diểu nháy nháy rồi xích lại gần bên người Trần Quế Phân thầm thì gì đó.
Lúc đầu Trần Quế Phân có chút sững sờ, sau khi nghe tiếp thì cười tươi nói: “Thím còn nghĩ là có chuyện gì? Chỉ thế thôi à?”
Lục Diểu gật gật đầu.
Trần Quế Phân bưng cái sàng lên, mời hai người họ vào nhà: “Ở ngoài nóng lắm, chúng ta đi vào nhà rồi nói.”
Lục Diểu đi theo sau lưng, Nhâm Băng Tâm nhỏ giọng hỏi cô: “Vừa rồi cậu nói gì vậy?”
Lục Diểu hơi hất cằm một cái rồi nói: “Tí nữa cậu sẽ biết.”
Nhâm Băng Tâm đành phải kìm lại sự tò mò.
Trần Quế Phân mời hai người ngồi, sau đó rót nước cho hai người, nói: “Các cháu đều là người thành phố, hẳn là trước đây chưa từng tiếp xúc với những thứ này.”
Trần Quế Phân ngồi xuống bên cạnh, nói tiếp: “Gặp phải khoảng thời gian này còn đỡ, nhiều việc một chút, nhưng không bằng ngày mùa… một số việc nhẹ nhàng cũng có thể để cho các cháu từ từ quen việc.”
Tìm ra trọng điểm: việc nhẹ nhàng!
Hai mắt Nhâm Băng Tâm sáng lên, mượn mặt bàn che khuất, cô ấy siết chặt tay Lục Diểu.
Lục Diểu bị cô ấy nắm chặt thì hơi đau, cô trở tay nắm lại một chút rồi rút tay về.
Trần Quế Phân thấy hai người nghe rất nghiêm túc thì bật cười: “Năm nay đội trồng rất nhiều ngô, đậu nành, trước mắt thì thời điểm này là lúc cần phải nhổ cỏ.”
“Sau đó là tưới nước và dọn sạch mương, thu hoạch khoai tây vụ xuân, sau mấy ngày nữa thì có việc cấy mầm bông…”
Trần Quế Phân liệt kê ra những công việc có vẻ tương đối nhẹ nhàng, nói xong thì mỉm cười nhìn hai người Lục Diểu.”
Lục Diểu cũng không nhăn nhó, trực tiếp đi vào chủ đề chính: “Thím ơi, trước đây cháu ở nhà không phải làm gò, cũng không biết nhiều thứ, nhưng mà cháu có thể học, ngày mai có thể sắp xếp cho bọn cháu một vài công việc đơn giản chút được không ạ?”
Cuộc sống giàu có trước đây không những mở mang tầm mắt cho Lục Diểu, mà càng dạy cho cô nhìn người như thế nào.
Từ khi gọi Trần Quế Phân là ‘thím’, một loạt cử chỉ của Trần Quế Phân đều được Lục Diểu thu hết vào trong mắt, nói chung là cô đã đoán được tính cách của Trần Quế Phân.
Hơn nữa đã nói đến bước này rồi, không phải là mục đích của các cô rõ ràng lắm rồi sao?
Muốn thì phải cố gắng, vừa muốn mà vừa giả vờ, õng à õng ẹo ngược lại sẽ chỉ làm cho người ta phản cảm mà thôi.
Không nói đến Trần Quế Phân nghĩ như thế nào, mà ngay cả bản thân Lục Diểu, cô cũng ghét nhất là kiểu người như thế.
Trần Quế Phân hòa nhã gật đầu: “Đều là chuyện nhỏ, mấy việc thím vừa nói đó, các cháu muốn làm gì?”
==
Khó có thể tưởng tượng là chuyện làm cô phát sầu nửa ngày lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy. Trên đường trở về, Nhâm Băng Tâm vui vẻ nhảy nhót cả quãng đường.
“Diểu Diểu, rốt cục là lúc đó cậu đã nói gì vậy? Tớ đã từng nghe thanh niên trí thức trở lại thành phố chỗ tớ nói, những việc như nhổ cỏ, cho heo ăn các kiểu trong đội sản xuất sẽ không tới lượt người ngoài đâu, rốt cục là cậu đã nói gì vậy? Sao thím Quế Phân lại đồng ý dễ dàng như thế?”
Nhâm Băng Tâm rất khó hiểu, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô ấy.
Thậm chí bởi vì vui vẻ quá, xưng hô của cô ấy với Lục Diểu cũng từ ‘Lục Diểu’ thành ‘Diểu Diểu’.
“Thì ăn ngay nói thật thôi.” Đổi chỗ, Lục Diểu núp dưới bóng cô ấy đi về, nói: “Nếu phải nói đặc biệt thì có lẽ chính là chân thành đó.”
Đăng bởi | rachelna |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 25 |