Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 762 chữ

“Em gái, mẹ rất tốt đúng không?” Tây Tây nhìn hai ông anh trai không nói gì, bèn quay sang hỏi em gái.

Bắc Bắc đang ngồi trong nôi chơi ngón chân, đôi mắt tròn xoe, liền dùng hết sức gật đầu.

“...Tốt đến mấy cũng không phải mẹ ruột của chúng ta.” Cố Nam nhỏ giọng nói, nó nhớ lại lời bà ngoại từng nói: tất cả chỉ là viên đạn bọc đường.

Nếu tất cả bọn nó bị "viên đạn bọc đường" làm mềm lòng, mẹ kế sẽ bộc lộ bản chất thật. Khi đó chúng sẽ trở thành những đứa trẻ đáng thương bị mẹ kế hành hạ. Cha thì không thương, mẹ thì không yêu, còn mẹ kế thì chỉ biết đá đít.

Đúng vậy, tốt đến mấy cũng không phải mẹ ruột.

Cố Đông cũng thầm đồng tình trong lòng.

Ban đêm Dư Huệ ru Bắc Bắc ngủ xong liền cầm đèn pin đi qua phòng bên kiểm tra xem bọn nhỏ đã tắt đèn chưa.

Ba anh em lúc này đã ngủ. Cố Đông nằm ở ngoài, Cố Nam nằm ở giữa, còn Cố Tây nằm sát tường.

Dư Huệ kéo lại chăn cho Cố Tây, sờ trán Cố Nam để chắc chắn cậu không bị sốt, sau đó giúp Cố Đông đắp lại chăn. Xong xuôi cô mới xoay người rời đi.

Khi cô quay lưng đi, Cố Đông vốn đang ngủ lại mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô một lúc. Đợi cô đóng cửa nó mới nhắm mắt lần nữa.

Nửa đêm ba giờ, Cố Đông bị buồn tiểu mà tỉnh dậy. Vừa mở mắt, cậu liền thấy một bóng người đứng ngay cạnh giường, lập tức sợ đến mức hồn bay phách tán, vội nhắm chặt mắt lại.

Người đứng bên giường đưa tay sờ trán Cố Nam bên cạnh:

“May quá, không sốt.”

Khoan đã, là Dư Huệ sao?

Bà ấy dậy giữa đêm để kiểm tra xem em trai có bị sốt không à?

Giờ nó đã nghe thấy tiếng gà gáy từ xa, chắc đã hai, ba giờ sáng. Bà ấy lại thức dậy chỉ để kiểm tra. Cả tối buổi tối, đây đã là lần thứ hai nó thấy cô làm vậy.

Dư Huệ phát hiện chăn của Cố Đông tụt xuống ngang eo, liền kéo chăn lên, cẩn thận đắp kín lại. Thấy cậu nhắm mắt thật chặt, lông mày nhíu chặt như đang gặp ác mộng, cô liền nghĩ: Chắc là thằng bé đang mơ thấy gì đó kinh khủng.

Những đứa trẻ trong cô nhi viện khi gặp ác mộng cũng đều như vậy.

“Gặp ác mộng gì mà sợ thế này?” Cô thì thầm, “Ngoan, trong mơ đều không chân thật,... Ngoan ngủ đi.... ngoan…”

Dư Huệ vừa nhẹ nhàng dỗ dành, vừa vỗ nhè nhẹ lên ngực Cố Đông.

Cố Đông: "..."

Mẹ kế tưởng nó gặp ác mộng sao?

Đây là lần đầu tiên có người nhẹ nhàng dỗ dành nó như vậy, cũng là lần đầu được vỗ về. Cảm giác này… thật ấm áp, thật dễ chịu.

Ban đầu định ngồi dậy đi tiểu, nhưng trong vòng tay của Dư Huệ, Cố Đông lại ngủ thiếp đi.

Thấy lông mày cậu giãn ra, Dư Huệ mới rời đi.

Không lâu sau, trong giấc mơ cuối cùng Cố Đông cũng tìm được nhà vệ sinh.

Sáng hôm sau, Cố Đông vén chăn lên nhìn tấm bản đồ cậu vừa "vẽ" ra, im lặng một lúc rồi nhìn về phía Cố Tây đang nằm trong góc.

“Tây Tây, anh đã bảo rồi, trước khi ngủ phải đi tiểu. Em nhìn đi, giờ thì tè dầm rồi đấy.”

Dư Huệ vừa đánh răng xong dưới mái hiên, định vào bếp làm bữa sáng thì nghe thấy tiếng Cố Đông đang trách Cố Tây từ phía phòng Đông.

Cố Tây Tây ngồi bệt trên giường, miệng bĩu ra, vẻ mặt đáng thương cúi đầu không dám nói gì.

Hu hu, tối qua sau khi ăn xong, nhóc đã đi vệ sinh rồi. Trước khi ngủ bụng không còn tí nước nào. Mà nhóc cũng đâu có mơ thấy nhà vệ sinh nào, sao lại tè dầm chứ?

Cố Tây Tây không thể hiểu nổi tại sao mình lại tè dầm.

“Sao vậy?” Dư Huệ bước vào phòng.

Nhìn thấy cô, Cố Đông có chút chột dạ. Chưa kịp nói gì Cố Tây Tây đã quỳ trên giường, đáng thương hề hề xin lỗi:

“Xin lỗi mẹ, con tè dầm rồi ạ…”

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Mẹ Kế Giỏi Nuôi Con Khéo Quản Chồng của Nguyệt Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.