Tìm việc
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 16: Tìm việc
Nguyên Đường vẫn nhớ như in một lần đi đón con hộ Nguyên Cần. Lúc đưa thằng bé về tới nhà, cô nghe Nguyên Cần đang ngồi nói chuyện với một đám phụ huynh học sinh trong phòng khách
“Làm cha mẹ nhất định phải chú trọng giáo dục, ưu tiên việc học của con cái lên hàng đầu. Tiền kiếm lúc nào chả được nhưng nếu sự học chậm trễ đồng nghĩa tụt hậu cả đời. Đặc biệt là bậc trung học phổ thông, chỉ có mấy năm thôi thế nên càng phải đốc thúc các con cố gắng để thi cho đậu đại học. Tương lai mà không có bằng cấp thì đừng mong tồn tại trong xã hội.”
Nguyên Đường cứ phải gọi là ngớ ra! Đến lúc ấy cô mới chân chính nhìn rõ bộ mặt thật của đứa em gái mà mình đã từng dốc lòng dốc sức nâng đỡ.
Cả nó và Nguyên Liễu, chúng dựa vào cô đi lên đỉnh cao nhân sinh, biết rõ học vấn là lối thoát duy nhất dẫn tới con đường xán lạn nhưng lại cố tình ngăn cản chị, bỏ mặc chị tự loay hoay lần mò trên con đường khổ ải tối tăm, thậm chí còn muốn dứt bỏ, cắt đứt quan hệ.
Nếu nói Nguyên Đống phản bội tình thân thì Nguyên Liễu Nguyên Cần có khác nào những kẻ đâm sau lưng?
Vốn dĩ cùng phận đàn bà con gái, cảm thông yêu thương nhau còn không đủ, đẳng này lại khinh ghét so bì đẳng cấp. Mà so với người ngoài đã đành, đây lại so với chính chị ruột trong nhà.
Nhưng liệu có bao giờ chúng tự hỏi nếu không có bà chị quê mùa này thì chúng có thể đường hoàng ngồi đây mà rao giảng đạo lý được không. Hay chăng cũng giống nhau cả thôi, trở thành dạng phụ nữ thất học thô kệch, không địa vị không tiếng nói, bán sức lao động phụng hiến cả gia đình rồi tới tuổi bị gả đi lấy chồng, trở thành người ngoài, nữ sanh ngoại tộc!
Nguyên Đường lắc đầu xua đuổi bóng ma ký ức. Cô xoay tay túm tóc Nguyên Cần, trừng mắt đe: “Mày nghe cho rõ đây, đời này là mày nợ tao. Nếu mày không biết nhớ ơn thì mày chính là cái dạng vong ơn phụ nghĩa. Nhưng nếu còn dám bố láo đứng trước mặt tao chỉ chỉ trỏ trỏ, tao đập chết!”
Nói xong cô buông tay rồi lạnh lùng đi thẳng ra cổng.
Nguyên Cần đứng tại chỗ, lúc đầu là rấm rức thút thít, sau gào rống lên. Nó nhào vào buồng, hai mắt đẫm lệ, liếc thấy chồng sách vở của Nguyên Đường nó cắn môi hất hết xuống đất, sách vở rồi giấy bút văng tung toé, nó hung hăng dẫm đạp sau đó nằm sấp xuống giường nức nở khóc lớn.
Mẹ nói không sai, chị ta điên rồi. Rõ ràng nó có ý tốt tới khuyên nhủ, đã chẳng được gì còn bị đánh oán. Đúng là làm ơn mắc oán!
Nguyên Cần càng nghĩ càng uất, nhủ thầm sẽ không bao giờ chơi với chị cả nữa. Hèn chi mẹ bảo chị ta xấu tính. Chỉ biết đòi hỏi, không thèm quan tâm tới hoàn cảnh gia đình, không cảm thông cho sự khó khăn đau khổ của cha mẹ một chút nào.
Nguyên Đường ra khỏi nhà, nét buồn bực vẫn treo nguyên trên gương mặt. Cô mở lòng bàn tay, hằn rõ mười dấu móng đỏ lừ, thậm chí đã có chỗ bắt đầu rịn máu. Cô tuỳ tiện chùi vào quần áo, chút đau đớn này thì có thấm vào đâu.
Nguyên Đường rảo bước đi ra con đường nhỏ ngoài rìa thôn. Chốc lát liền trông thấy căn tiểu viện nằm sát chân núi.
“Hồ Yến, Hồ Yến ơi!”
Một cô gái dáng người đậm đậm, khuôn mặt bầu bĩnh, cặp mắt to tròn, mái tóc dài kết thành đuôi sam sau gáy, tươi cười hớn hở chạy ra
“Ơ, tui cũng đang định đi kiếm bà nè, mau vào đi.”
Gặp lại người bạn thân, rốt cuộc tâm tình Nguyên Đường cũng tốt hơn chút ít.
Hồ Yến kéo cô vào nhà rồi lén lút chạy vào buồng bưng ra một cái hũ, cẩn thận nâng bằng hai tay như dâng báu vật
“Này mau ăn đi, mẹ tui lên trấn trên rồi không có nhà đâu. Cái này là tui để dành riêng cho bà đó.”
Trong hũ cất một bọc nhỏ giò heo sốt dầu. Vệt dầu thấm lan ra miếng giấy gói, giò heo hình như hầm chưa kỹ nên nhai có hơi dai.
Tuy nhiên Hồ Yến vui vẻ vạn phần: “Ăn ngon đúng không? Tui kêu anh tui mua tận trên huyện mang về đấy.”
Cái này để lâu rồi, khẳng định không còn ngon như lúc mới mua về. Hơn nữa ở kiếp trước Nguyên Đường đã ăn rất nhiều thứ ngon nên không lấy gì làm hiếm lạ. Song so với bữa trưa lèo tèo trưa nay thì đây đích thực là mỹ vị rồi. Nguyên Đường cầm giò heo bằng tay không, gặm hăng say.
Triệu Hoán Đệ nói cô thích ăn cà tím xào khoai tây thực ra là nói dóc. Cô chưa bao giờ thích ăn món đó, cô thích ăn thịt cơ. Nếu không đời trước đã không chết vì cao huyết áp.
Thấy bạn ăn ngon miệng Hồ Yến vui lắm, lăng xăng đi rót một cốc trà mang lại: “Ăn từ từ thôi. À mà tui bảo hai hôm nữa tụi mình lên huyện đi? Anh tui nói sẽ mua cho tôi một vị trí trong xưởng sản xuất thảm, kêu tui lên đó xem môi trường hoàn cảnh, bà đi cùng tui nhé?”
Nguyên Đường chợt ngừng động tác: “Bà quyết định rồi? Không đi học nữa?”
Hồ Yến ghé vào trên bàn, buồn rầu gãi tóc: “Không học nữa. Bà biết tui mà, tui học đâu có giỏi. Nếu không phải thích đi học cùng bà thì tui đã nghỉ từ hồi cấp hai á. Anh tui bảo chỉ cần tốn 300 đồng là vào được xưởng thảm rồi, tôi muốn đi làm công nhân.”
Nguyên Đường: “Vậy cũng được…”
Hồ Yến có hai người anh trai, một ông lái xe tải, một ông làm xây dựng. Tuy chưa đến mức đại phú đại quý nhưng nhà họ Hồ cũng được xếp vào hàng có của ăn của để trong thôn.
Kiếp trước, Hồ Yến cũng nghỉ học đi làm công nhân. Đến lúc Nguyên Đường quay trở về quê mới hay tin cô bạn đã gả chồng nhưng gả xa nên chẳng có cơ hội gặp lại, cũng mất luôn liên lạc.
Hồ Yến hỏi thử: “Thế bà thì sao? Tui nghe cha mẹ bà bảo bà thi trượt hả? Hay là lên huyện với tui đi. Chị dâu họ nhà tui mở tiệm sủi cảo, đông khách lắm, đang muốn mướn thêm người về phụ gói.”
Nguyên Đường lắc đầu, trực tiếp bỏ qua chuyện thư thông báo trúng tuyển mà hỏi sang việc khác
“Gói sủi cảo để tính sau đi, tui đang muốn hỏi bên chỗ anh hai bà có thuê lao động nhỏ tuổi không, nếu có thì trả nhiêu một ngày?”
Đăng bởi | TựaThủyLưuNiên |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 42 |