Nguội lạnh
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 4: Nguội lạnh
Đối diện ba gương mặt quen thuộc, đáy lòng Nguyên Đường lạnh như tro nguội.
Cô vẫn chưa quên khung cảnh trước linh cữu. Nguyên Cần cùng Nguyên Liễu hoàn toàn không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của tờ giấy thông báo trúng tuyển. Ngay cả đứa nhỏ nhất Nguyên Lương cũng biết chuyện.
Riêng chỉ có mình cô là không.
Bọn họ, tất cả bọn họ bắt tay lừa cô, lừa cả cuộc đời!
Mới vừa bình tĩnh được giây lát, nháy mắt lửa hận thù lại bùng lên thiêu đốt tâm can. Một bên hừng hực hoả khí, một bên lạnh ngắt tim gan. Nếu được lựa chọn, Nguyên Đường không bao giờ muốn thấy lại những gương mặt này thêm một lần nào nữa.
Cô là chị lớn thế nên cô thừa hiểu bọn chúng vào tìm mình là vì mục đích gì.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện mẹ đã lải nhải thổi vào tai Nguyên Đường cái tư tưởng cô là con trưởng trong nhà, khi cha mẹ đi vắng thì cô là lớn nhất, có quyền uy nhất, đám em trai em gái đều phải nghe lời và dựa dẫm hết vào cô.
Khi ấy Nguyên Đường còn nhỏ lắm nên mẹ nói gì là nghe răm rắp, tự cảm thấy mình có trọng trách cực kỳ to lớn, là trụ cột của đám em thơ và là điểm tựa cho cha mẹ mỗi khi mỏi mệt.
Ba tuổi, Nguyên Đường mới lẫm chẫm đi chưa vững đã biết phụ mẹ trông cặp sinh đôi Nguyên Liễu Nguyên Cần vừa chào đời.
Năm tuổi, đã biết cho heo ăn, bắc ghế nhóm lò nấu cơm cho cả nhà.
Tám tuổi đã ra ruộng phụ cấy cày. Tuy chưa làm được nhiều nhưng năng suất cũng phải bằng một nửa lao động thành niên.
Mười một tuổi…
Nguyên Đường bất giác cười lạnh. Sau khi hạ sinh Nguyên Liễu Nguyên Cần, Triệu Hoán Đệ thất vọng toàn tập nhưng mong mãi vẫn không hoài thai tiếp đâm ra càng lúc càng nóng nảy, khó tính. Bà ta đổ tại đẻ liên tiếp hai cặp song sinh khiến cho cơ thể bị hao mòn. Nhưng trong nhà chỉ có độc một thằng con trai không ổn tí nào.
Bởi có cái gương to như cái liếp của nhà lão Hà đầu thôn. Đẻ được mỗi thằng con giai thì năm mười lăm tuổi bị chuột rút chết đuối. Mấy năm sau Lão Hà vì không chấp nhận nổi sự thật cũng chết theo con. Vậy nên Triệu Hoán Đệ rất sợ, luôn nằm mơ Nguyên Đống gặp chuyện chẳng lành. Mà nếu ngày đó xảy ra thật chắc hai vợ chồng cũng chết luôn chứ sống sao nổi trong tiếng cười nhạo của dư luận. Không con trai nối dõi tông đường, chỉ có ba con vịt giời vô tích sự, ôi mới nghĩ tới đó thôi Triệu Hoán Đệ đã chẳng còn thiết sống.
Vì thế cho nên năm Nguyên Đường mười tuổi, Triệu Hoán Đệ bất chấp yêu cầu triệt sản của đại đội, tự ý trốn vào núi lót ổ chờ đẻ.
Huyện Bạch có địa hình lòng chảo, tứ bề đều là rừng rậm núi cao, một khi đã có lòng trốn thì đố ai kiếm được. Mà không chỉ một mình Triệu Hoán Đệ, cha của Nguyên Đường cũng đi theo. Xem ra hạ quyết tâm phải sinh bằng được thằng con trai nữa thì mới quay về.
Người lớn đi hết, trong nhà chỉ còn lại bốn đứa trẻ con lít nhít, Phòng kế hoạch hoá gia đình có tìm tới cũng chẳng làm gì được. Đại đội trưởng cũng bó tay, đành phải bắt phạt bằng cách tịch thu con trâu duy nhất trong nhà.
Đối với nhà nông, con trâu là đầu cơ nghiệp, là tài sản quý giá và quan trọng bậc nhất. Nhưng trước tình cảnh ấy một đứa trẻ mới mười tuổi đầu sao biết cách giải quyết.
Trước khi bỏ trốn, cha mẹ chỉ nói chỗ cất lương thực rồi dặn Nguyên Đường phải chăm sóc tốt cho các em. Vậy nên khi một đám người lạ mặt hùng hổ xông vào, tra khảo cha mẹ đâu, lục tung nhà rồi dắt con trâu đi mất, Nguyên Đường chỉ biết mở to mắt nhìn, còn ba đứa em thì núp sau lưng chị ri rỉ khóc như đàn chó con lạc mẹ.
Giờ nhớ lại, Nguyên Đường không thể nói rõ cảm xúc lúc ấy của mình là gì nữa…
Nửa năm sau đó, Nguyên Đường mười tuổi một mình gồng gánh cả gia đình, lo toan quán xuyến tất tần tật mọi việc trong nhà.
Chờ đến khi hai vợ chồng Triệu Hoán Đệ hả hê đắc ý ôm thằng út đỏ hỏn quay về cũng là lần đầu tiên trong đời Nguyên Đường nhận được cái vuốt đầu cùng lời khen ngợi từ mẹ. Nhưng mẹ cô đã không chú ý Nguyên Đường căn bản không còn vẻ hồn nhiên như đám bạn đồng trang lứa nữa rồi.
Quay lại hiện tại, giờ phút này Nguyên Đường đang ngồi trên giường mắt đối mắt với thằng nhóc nhỏ con nhất nhưng đòi ăn đòi uống nhiều nhất. Cô tự hỏi, sao kiếp trước mình lại ngu ngốc tin rằng chỉ cần cố gắng làm thật tốt thì sẽ được cha mẹ yêu thương nhỉ?! Khờ dại thật đấy!
Có lẽ vì ánh mắt của Nguyên Đường quá lạnh lẽo đâm ra ngay cả Nguyên Lương cũng phát hiện chị cả có chút bất thường.
Nó sợ chị sẽ cướp mất bánh hạnh đào của mình thế nên hung hăng nhét hết tất cả vào miệng, khiến hai má nó căng phồng, mắt trợn lên, mặt mày đỏ bừng.
Nguyên Cần có ý tốt muốn vỗ lưng giúp nó nhuận khí nhưng vì bản tính ham ăn nên nó cũng đẩy ra luôn.
Nguyên Liễu nhận thấy không khí căng thẳng, vội căng da đầu khuyên giải
“Chị cả chị xem thằng út nó đói lắm rồi, cha với anh hai cũng chưa ăn gì, nếu chị không đi nấu cơm là hôm nay nhịn đói cả nhà đấy.”
Nguyên Đường chuyển ánh mắt dừng trên người Nguyên Liễu.
Nguyên Liễu nhất thời lúng túng: “Chị…nhìn…nhìn cái gì thế?”
Nói rồi bất an vuốt vuốt tóc
Nguyên Đường lắc đầu: “Không nhìn gì cả.”
Cô chỉ là đang tò mò, vô cùng tò mò về hai đứa em gái về sau cậy mình là người có văn hoá luôn lên mặt dạy đời chị, cùng thằng út lúc nào cũng khinh miệt, nhìn chị bằng nửa con mắt. Nếu kiếp này không có cô, liệu chúng nó có thuận lợi leo lên được đỉnh cao nhân sinh như kiếp trước không?
Đăng bởi | TựaThủyLưuNiên |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 51 |