Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân duyên đã hết hay chỉ vừa đến?

Tiểu thuyết gốc · 2244 chữ

Hắn đi về phía căn bếp được đặt ngoài sân. Dạo một vòng, Lưu Vân tìm được ít gạo, thịt khô cùng với rau muối. Hắn đổ gạo vào cái gáo sau đó xắn tay áo lên bắt đầu vo gạo.

Bạch Nguyệt Quân đứng bên cạnh, tò mò nhìn động tác của Lưu Vân. Nàng hỏi bằng giọng tò mò.

“Chàng đang định nấu gì sao?”

“Ta đang làm bữa sáng. Vì không có nhiều lựa chọn nên ta chỉ có thể nấu cháo thôi.”

Lưu Vân đưa tay chỉ vào mấy thứ mà bản thân vừa mới bày ra. Sau khi đặt nồi gạo lên bếp, Lưu Vân lại đặt miếng thịt lên thớt bắt đầu thái thành miếng nhỏ.

Từ lúc Lưu Vân chuẩn bị đến lúc chế biến, Bạch Nguyệt Quân đều ở cạnh quan sát. Đây chính là khoảnh khắc mà nàng chờ đợi suốt quãng thời gian qua. Có một người cùng nàng sống ở đây, ngày ngày quấn quýt bên nhau. Nghĩ đến thôi mà Bạch Nguyệt Quân đã không nhịn được mà tự mình mỉm cười.

Lưu Vân thấy Bạch Nguyệt Quân tự mình cười như vậy cũng không hỏi gì, chỉ chăm chú kho thịt. Hắn không biết nàng đang nghĩ gì, cũng không quan tâm cho lắm.

Đối với hắn, Bạch Nguyệt Quân chỉ là ân nhân cứu mạng mà thôi. Hắn có thể ở tạm nơi này một thời gian, cho đến khi trả xong ơn cứu mạng, không ai nợ ai nữa thì có thể rời đi.

Cũng không phải là Lưu Vân không tin những gì Bạch Nguyệt Quân nói, nhưng vẫn còn quá nhiều điều ẩn giấu sau những lời nói đó. Vì vậy, nếu nàng không giải thích rõ ràng thì Lưu Vân sẽ không xem nàng là nương tử và sẽ rời đi sau này.

Qua nửa canh giờ cháo cũng được nấu chín, thịt cũng đã kho xong. Lưu Vân cùng Bạch Nguyệt Quân dọn ra bàn đá cùng ngồi ăn.

Lúc này Lưu Vân mới giải bày suy nghĩ của bản thân với nàng. Theo hắn có những chuyện càng sớm làm rõ càng đỡ sinh phiền phức.

“Nguyệt Quân.”

Bạch Nguyệt Quân đang gắp miếng thịt bỏ vào miệng nghe Lưu Vân gọi thì ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

“Ta định sau khi khoẻ hơn sẽ rời khỏi đây.”

“Hả!?”

Bạch Nguyệt Quân nghe xong liền kích động buông cả chén cháo xuống là cho cháo bắn ra bàn. Nàng đập bàn làm cho bàn đá run lên như thể sắp đổ xuống nhưng run lắc một hồi thì dừng lại.

“Tại sao chứ? Đây là nhà của chàng mà. Kể cả khi chàng có không xem ta là nương tử đi chăng nữa thì chàng cũng không thể rời đi được!”

Lưu Vân vẫn bình tĩnh ăn cháo. Bạch Nguyệt Quân thấy Lưu Vân vẫn bình tĩnh như vậy trong lòng không khỏi buồn bã. Tim nàng đau nhói khiến cho nàng phải nắm lấy ngực áo.

“Chàng ghét ta đến vậy hay sao?”

Lưu Vân lắc đầu, đưa tay áo lên lau nước mắt của Bạch Nguyệt Quân, giọng nói trầm ổn.

“Ta không có chán ghét cô.”

“Nếu chàng không chán ghét ta sao chàng lại bỏ đi chứ?”

Lưu Vân mỉm cười, nụ cười của hắn làm cho Bạch Nguyệt Quân bình tĩnh lại, không còn quấy nữa. Lúc này hắn mới lên tiếng.

“Ta không ghét cô, cũng không phải là không tin cô. Chẳng qua ta thật sự không phải là phu quân của cô, cũng không phải là chủ nhân của nơi này. Lưu mỗ tạm thời ở lại là tìm cơ hội trả ơn cứu mạng, cũng để cho bản thân thời gian hồi phục.”

Bạch Nguyệt Quân lần nữa đứng dậy, không biết từ đâu lấy ra một thanh trường kiếm dài năm tấc.

“Ta có thể nhầm được, nhưng Thanh Phong làm sao có thể.”

Lưu Vân nhíu mày nhìn thanh kiếm trong tay Bạch Nguyệt Quân, mơ hồ cảm nhận được một cỗ áp lực mạnh mẽ toả ra từ thanh kiếm làm cho mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng hắn.

“Đây.. là tiên kiếm sao?”

“Chàng nhận ra nó?”

Bạch Nguyệt Quân hỏi, mắt loé lên tia hy vọng, dù chỉ nhỏ thôi rằng Lưu Vân sẽ nhớ ra gì đó liên quan đến nàng nhưng lại không như nàng mong đợi. Lưu Vân lắc đầu nói, mắt vẫn nhìn thanh kiếm.

“Không phải. Nhưng nó đang có ý định chém ta.”

Dứt lời, thanh kiếm đột ngột bay khỏi vỏ, lao thẳng về phía Lưu Vân. Bạch Nguyệt Quân vội đưa tay bắt lấy nhưng không kịp. Nàng liền lao đến chắn trước người Lưu Vân.

Lưu Vân vậy, không do dự nắm lấy vỏ kiếm trong tay Bạch Nguyệt Quân, căn chuẩn hướng kiếm bay đến. Chớp mắt hắn xoay người đưa vỏ kiếm ra, thanh kiếm liền bay sượt vào trong vỏ, yên vị như ban đầu.

Lực đạo từ đòn tấn công mạnh mẽ, đánh bay cả hai người ngã ra sau, trượt dài hơn một trượng. Lưu Vân không muốn Bạch Nguyệt Quân bị thương liền lấy thân mình đỡ lấy nàng. Bạch Nguyệt Quân ngã lên người Lưu Vân, nét mặt bối rối nhìn hắn.

“Chàng không sao chứ?”

“Ta không sao. Nguyệt Quân, cô không sao chứ?”

Bạch Nguyệt Quân lắc đầu. Nàng nhanh chóng đỡ Lưu Vân đứng dậy. Lưu Vân không nói gì thêm, chỉ phủi bụi trên vạc áo sau đó bước đến bàn tiếp tục ăn cháo.

Bạch Nguyệt Quân nhặt thanh kiếm lên. Nàng hết nhìn Lưu Vân lại nhìn thanh kiếm. Nàng không hiểu tại sao Thanh Phong Kiếm lại hành xử như vậy. Nàng càng không biết liệu Lưu Vân có phải là người mà nàng vẫn luôn tìm kiếm hay không.

Bạch Nguyệt Quân khuỵu xuống, ôm thanh kiếm vào lòng. Nàng dần thấy mục tiêu của bản thân những năm qua đã dần mơ hồ đi. Bây giờ ngay cả Thanh Phong Kiếm cũng đã nhận nhầm chủ, nàng không biết phải làm gì tiếp nữa.

“Nguyệt Quân. Mau đến ăn, kẻo cháo nguội đấy.”

Bạch Nguyệt Quân nhìn về phía Lưu Vân. Hắn mỉm cười với nàng khiến cho trái tim nàng lặng đi một nhịp. Nụ cười cùng ánh mắt dịu dàng của hắn làm cho Bạch Nguyệt Quân nổi lên một cảm giác khó tả, có chút ấm áp, cũng có chút xa cách.

Nàng đứng dậy chầm chậm tiến đến gần Lưu Vân. Nàng do dự một hồi mới quyết định lên tiếng.

“Chàng… có thể đừng bỏ rơi ta có được không?”

Nghe lời này làm Lưu Vân giật nảy mình. Hắn tự hỏi từ khi nào mà bản thân lại vướng vào mấy chuyện tình duyên như thế. Lưu Vân đặt chén cháo xuống bàn, quay sang nhìn Bạch Nguyệt Quân đứng cách hắn không xa, suy nghĩ một hồi mới mở lời.

“Nguyệt Quân, cô đã biết ta không phải là người mà cô tìm. Tại sao lại phải cố chấp với đoạn nghiệt duyên này như vậy?”

Bạch Nguyệt Quân nghe Lưu Vân hỏi vậy, vẻ mặt u buồn nhìn thanh kiếm đang ôm trong lòng, bất giác mà đưa tay lên vuốt ba chữ [Vân Thanh Tử] được khắc trên vỏ.

“Ta đã tìm chàng ấy hơn vạn năm rồi. Nếu gọi là cố chấp thì cũng không sai, nói ta vì tình cảm mà bất chấp mọi thứ ta cũng không phủ nhận. Ta vẫn luôn tin rằng hồn phách của chàng ấy vẫn còn đó, đã nhập vào luân hồi mà đầu thai chuyển kiếp. Nhưng vẫn không thể tìm được chàng ấy.”

Nội tâm Lưu Vân không khỏi chấn động. Hơn vạn năm? Bạch Nguyệt Quân trước mặt hắn là thần tiên hay sao? Còn có luân hồi chuyển kiếp. Những thứ này giống như trong truyền thuyết mà hắn từng được nghe kể.

Trước giờ Lưu Vân luôn hứng thú với mấy chuyện như thế này. Không ngờ lại có thể xuyên đến một nơi huyền ảo như thế này, trong lòng lại hào hứng muốn tìm hiểu thêm.

Lưu Vân nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, hỏi Bạch Nguyệt Quân.

“Đã xảy ra chuyện gì với cô và y?”

Bạch Nguyệt Quân ngồi xuống ghế, lại im lặng một hồi, sau đó ngửa mặt nhìn lên trời.

“Ta và chàng ấy từng là thần tiên trên Cửu Trùng Thiên. Chàng là một Tiên Quân uy nghiêm, còn ta cũng là một đại tiên danh chấn. Năm ấy, vì phạm phải thiên quy, cả hai bị giải lên đài hành hình, phải chịu thiên kiếp giáng xuống. Nhưng chàng ấy đã qua mặt cả Cửu Trùng Thiên, âm thầm đưa hồn phách của ta trốn xuống nhân gian, để rồi một mình đứng trước lưỡi đao thiên pháp mà gánh lấy cái chết.”

Nói đến đây, Bạch Nguyệt Quân ngừng lại. Nàng nhìn Lưu Vân sau đó phất tay áo. Một cơn gió nhẹ nổi lên làm cho cây đào trong sân nghiêng ngã. Cơn gió cuốn theo làn khói trắng không biết đến từ đâu bao trùm lấy Bạch Nguyệt Quân.

Đến khi khói tan hết lại xuất hiện một bạch hồ to hơn mười thước hiện ra, lông trắng như tuyết. Bạch hồ xoè ra chín cái đuôi to lớn, mềm mại như lụa nhưng cũng uy lực vô cùng

“Hồn phách của ta trôi dạt trong nhân gian, không biết qua bao lâu, cuối cùng đầu thai làm hồ ly. Tu luyện hơn trăm năm, hoá thành hình người, từ đó phiêu bạt thế gian.”

Lưu Vân không tỏ vẻ kinh ngạc hay lui bước, cũng không có vẻ gì là sợ hãi. Hắn từ từ tiến đến gần, ánh mắt tĩnh lặng của hắn loé lên chút tò mò với bạch hồ trước mặt. Có thể đối với người khác, cửu vĩ thiên hồ là sự tồn tại mà ai cũng phải kiêng dè sợ hãi, nhưng đối với hắn lại tựa như giấc mơ thuở nào thành sự thật.

Lưu Vân đưa tay chạm vào một cái đuôi đang đung đưa trước mặt, đầu ngón tay liền cảm nhận được cảm giác mềm mại và mát lạnh đến lạ.

“Đây là chân thân của cô sao?”

Ánh mắt của bạch hồ sắc bén nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng của Bạch Nguyệt Quân. Nàng gật đầu, sau đó biến trở lại hình người.

Bạch Nguyệt Quân nhìn Lưu Vân đang trầm ngâm trước mặt mà lo lắng với những gì hắn chuẩn bị nói ra. Nhưng chốc sau nàng lại thấy hắn nhếch miệng mỉm cười.

“Chàng cười gì vậy?”

Lưu Vân xua tay.

“A. Không có gì, chỉ là ta đang nghĩ đến một vài thứ.”

Qua những gì Bạch Nguyệt Quân nói với Lưu Vân, hắn có thể kết luận thế giới này có tiên, thần, ma, quỷ, yêu. Như vậy chắc chắn có phương pháp tu luyện ở đâu đó như những tiên môn chẳng hạn.

Nghĩ đến đây, Lưu Vân tưởng tượng bản thân có thể cưỡi mây đạp gió mà đi khắp nhân gian, kết giao bạn hữu, trong lòng không khỏi phấn khởi.

Lưu Vân lại nhìn sang Bạch Nguyệt Quân. Lúc này nàng đang nhìn hắn với ánh mắt tò mò. Đột nhiên Lưu Vân lên tiếng.

“Vậy bây giờ cô muốn làm gì tiếp theo?”

Bạch Nguyệt Quân cúi đầu, đôi mắt ánh lên vẻ mơ hồ. Lúc sau, nàng nhẹ giọng đáp.

“Ngần ấy thời gian ở nhân gian ta chỉ muốn tìm lại chàng ấy. Nhưng bây giờ ta không còn mục đích lưu lại thế gian nữa.”

“Sống trên đời suy tình thì cũng tốt nhưng đừng vì vậy mà biến nó thành chấp niệm. Bị chấp niệm trói buộc sẽ ảnh hưởng rất sâu đến việc tu hành.”

Nói đến đây Lưu Vân dừng lại, thở dài.

“Câu hứa đời đời kiếp kiếp có mấy ai thực hiện được. Chuyện tình duyên dù có đẹp đến mấy rồi cũng phải chia ly thôi.”

Bạch Nguyệt Quân nghe vậy, ngẩn đầu nhìn Lưu Vân. Đôi mắt long lanh ánh nước, nghẹn ngào nói.

“Nếu đã buộc phải chia xa tại sao lại còn cho ta gặp nhau?”

Lưu Vân nhìn vào mắt Bạch Nguyệt Quân, sau đó lại nhìn về phía xa, ánh mắt thoáng chút u buồn, giọng nói trầm thấp mà chậm rãi.

“Phàm nhân thọ mệnh có hạn, gặp được nhau nhưng nào có thể giữ được nhau mãi. Có thể gặp nhau, cho nhau vài kỉ niệm đẹp cũng đã xem là trọn vẹn rồi.”

Lưu Vân nhìn sang Bạch Nguyệt Quân, nhẹ nhàng nói tiếp.

“Nguyệt Quân, gặp gỡ là một phần của nhân duyên. Duyên đến là phúc, duyên đi là số. Đừng níu kéo thứ đã mất mà tự trói buộc bản thân. Nếu đã từng thương yêu nhau thì hãy giữ những ký ức đẹp trong lòng, để mỗi khi nhớ đến ta có thể mỉm cười hay vì rơi nước mắt.”

Nói xong Lưu Vân mang chén cháo của Bạch Nguyệt Quân vào bếp hâm nóng, để lại nàng ngồi đó suy ngẫm những điều mà Lưu Vân vừa nói.

Bạn đang đọc Thiên Địa Lưu Tiên sáng tác bởi Hikaru91232

Truyện Thiên Địa Lưu Tiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikaru91232
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.