Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Điện

Tiểu thuyết gốc · 2269 chữ

Cỗ xe dừng lại trước đại điện, Diệc Thần bước xuống, gật đầu nhẹ về phía hai anh em Nhật Khánh và Nhật Hạ. Giọng hắn trầm ấm nhưng đầy lịch sự:

“Cảm ơn hai người đã cho tôi đi nhờ.”

Nhật Khánh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, mỉm cười nhẹ nhàng:

“Không có gì. Bên trái là lối vào ngoại điện, cậu có thể đến đó để hành lễ.”

Diệc Thần dừng lại, ánh mắt kiên định, giọng nói bình thản nhưng chứa đầy ý tứ:

“Cảm ơn, nhưng tôi không định dừng lại ở ngoại điện. Tôi muốn vào đại điện để hành lễ.”

Câu nói này làm Nhật Khánh hơi khựng lại, bất ngờ hiện rõ trong mắt hắn. Nhật Hạ lập tức chen vào, giọng cô sắc bén:

“Đại điện không phải nơi ai cũng có thể vào! Cậu nghĩ mình là ai chứ?”

Nhật Khánh liếc nhìn em gái, rồi quay sang Diệc Thần, dường như cũng không thể hiểu nổi ý định của hắn. Ngược lại với sự kinh ngạc của hai người kia. Vẻ mặt Diệc Thần khi này rất bình thản, hắn chậm rãi hỏi:

“Hai người không muốn vào trong sao?”

Nhật Khánh nhận ra không thể ngăn cản Diệc Thần, bất giác bật cười, trêu chọc:

“Nếu cậu thực sự có thể vào trong đại điện hành lễ, tôi sẽ gả em gái tôi cho cậu.”

Nói rồi, hắn liếc mắt sang Nhật Hạ, thấy cô nheo mắt phản đối. Diệc Thần không bận tâm đến những lời đùa cợt đó, tiếp tục bước vào đại điện.

Nhìn theo bóng lưng của Diệc Thần, Nhật Hạ cảm thấy bối rối. Cô hỏi Nhật Khánh:

“Hắn có khi nào chán sống rồi không?”

Nhật Khánh bật cười thành tiếng:

“Mạng của hắn là do hắn tự quyết định, em cần chi phải quan tâm, trước mắt, chúng ta sẽ có kịch hay để xem rồi!”

Nhật Hạ vẫn không khỏi lo lắng, hỏi tiếp:

“Nếu hắn thật sự vào được bên trong thì sao?”

Nhật Khánh nhướn mày, chưa hiểu:

“Sao là sao ?”

Nhật Hạ đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ vì bị đem ra làm trò đùa:

“Chuyện gả cho hắn lúc nãy, chị tự mà lo đi ha!”

Nhật Khánh nghe xong thì giật mình, bất giác rướn người lên một chút. Lớp áo phía dưới bị kéo lên, để lộ ra một phần ngực và dáng vẻ nữ tính ẩn giấu bên trong. Cô thật sự chính là nữ giả thành nam.

Diệc Thần vừa bước qua cánh cửa đại điện, dáng vẻ hắn ngay lập tức bị mấy tên quỷ binh đứng gác chú ý. Chúng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, không giấu giếm sự châm chọc.

Một tên đại quỷ to lớn, cao gần hai mét, chặn ngang đường Diệc Thần. Khuôn mặt hắn hung dữ, đôi mắt đỏ như máu, và miệng há to lộ ra bộ răng sắc nhọn.

Hắn quát lớn, giọng vang vọng khắp không gian:

“Tiểu quỷ to gan, ngươi có biết đây là đâu không, mà dám tự tiện bước vào ?”

Diệc Thần đối diện với ánh mắt dữ tợn đó, vẻ mặt không chút dao động. Hắn bình tĩnh đáp:

“Quỷ vương băng hà, thường dân lẽ nào không được thăm viếng?”

Tên đại quỷ hầm hầm tiếp tục lớn tiếng:

“Điều đó là hiển nhiên, hạ quỷ thấp kém như ngươi tốt nhất nên biết thân biết phận của mình.”

Diệc Thần lặng im, không phản ứng trước lời lẽ vô lễ của tên đại quỷ. Hắn biết rõ sức mạnh của mình, có thể dễ dàng giết tên đại quỷ trước mặt, nhưng điều đó hoàn toàn không cần thiết.

Hắn thở dài, như đang chờ đợi một điều gì khác. Trước khi đến đây, Diệc Thần đã căn dặn Bạch Lệ, sắp xếp một Âm Ti Quỷ đón hắn ở ngoài cổng, nhưng tại sao bây giờ vẫn chưa có ai ra đây ?

Tên đại quỷ kia, không kiềm chế được nữa, hắn vung tay định đánh Diệc Thần, thì bị một giọng nói cản lại:

“Dừng tay hết cho ta, các ngươi đang làm gì thế hả ?”

Diệc Thần quay đầu lại, thấy một nữ quỷ từ xa bước tới với dáng vẻ vội vàng. Cô cúi người chào hắn, giọng nói ngập ngừng:

“Thứ lỗi cho Mỵ Oa không biết quản giáo thuộc hạ, để chúng mạo phạm đến ngài. Diệc Thần đại nhân, xin mời ngài vào trong ạ!”

Nghe giọng điệu kính trọng của Mỵ Oa, sắc mặt mấy tên quỷ binh và tên đại quỷ lập tức tái xanh.

Chúng không thể tin vào tai mình, “Diệc Thần đại nhân” sao có thể xuất hiện ở đây? Tên đại quỷ đang định nổi giận bỗng chốc cứng họng, không dám mở miệng.

Mỵ Oa vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, cô liếc nhìn tên đại quỷ lúc nãy muốn chặn đường Diệc Thần, với ánh mắt sắc lạnh.

“Ngươi còn không chết để tạ tội ?” Giọng cô đầy uy lực, khiến không khí thêm phần ngột ngạt.

Cô vừa nói dứt câu thì tay đã phóng ra một tia hắc ám, xuyên thấu qua tim tên đại quỷ. Hắn chỉ kịp mở to mắt, gương mặt ngạc nhiên, rồi đổ gục xuống đất, không kịp phản kháng.

Mấy tên quỷ binh chứng kiến sự tàn nhẫn của Mỵ Oa đều run sợ, lùi lại phía sau, vẻ mặt trắng bệch.

Mỵ Oa quay qua chỗ Diệc Thần, định nói gì đó, nhưng hành động tiếp theo của hắn khiến cô có chút bất ngờ.

Diệc Thần từ từ dùng tay chạm vào vết thương của tên đại quỷ đang thoi thóp, và chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã sống lại, thở hổn hển nhưng vẫn còn sợ hãi.

Trước sự ngỡ ngàng của bọn chúng, Diệc Thần vỗ nhẹ vào ngực tên đại quỷ vừa mới hồi sinh, rồi nói với giọng bình thản: “Ngươi không biết thì không có tội, tiếp tục công việc của mình đi!”

Bọn quỷ binh đứng đờ ra, ai nấy đều hoảng hồn. Việc quyết định sự sống và cái chết của một quỷ nhân, là điều chỉ duy nhất Diệc Thần đại nhân mới có thể làm được.

Khi chứng kiến năng lực tái sinh kỳ diệu ấy, chúng đã nhận ra thân phận của hắn. Mọi nghi ngờ liền bị xóa bỏ, ngay lập tức quỳ xuống hành lễ, thể hiện sự kính trọng sâu sắc đối với Diệc Thần.

Hành động vừa rồi của Diệc Thần khiến Mỵ Oa có cái nhìn khác về hắn. Người mà cô từng biết là một kẻ máu lạnh, giờ lại trở nên nhân từ đến vậy sao ?

Trong lúc Mỵ Oa còn đang suy tư, Diệc Thần đã cho phép đám quỷ binh đứng dậy. Hắn quay sang Mỵ Oa, giọng nói dịu lại:

“Chúng ta vào trong thôi.”

Mỵ Oa cũng cúi mình hành lễ, không khỏi cảm thấy có điều gì đó trong lòng đang chuyển biến. Cô bước chậm theo sau Diệc Thần, lòng tràn đầy những suy nghĩ phức tạp chưa thể lý giải được.

Nhật Khánh và Nhật Hạ đứng cách đó không xa, ánh mắt dõi theo từng hành động của Diệc Thần. Cả hai vẻ mặt bàng hoàng, không thể tin vào những gì vừa diễn ra. Họ không ngờ rằng người mà mình vừa mới đi chung lại mang thân phận cao quý đến vậy.

“Không thể nào… cậu ta thực sự là Diệc Thần đại nhân sao?” Nhật Khánh lắp bắp, không dám tin vào mắt mình.

Nhật Hạ vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt cô đan xen giữa sự kính trọng và nỗi xấu hổ.

Cô nhìn Nhật Khánh, giọng lắp bắp nói:

“Chị….chúng ta…phải làm sao bây giờ ?”

Đại điện - Quỷ Vương Điện

Bên trong Quỷ Vương Điện, không khí nặng nề với sự hiện diện của hàng trăm quỷ nhân từ khắp nơi tụ tập. Những âm thanh xôn xao của các cuộc trò chuyện tạo nên một bầu không khí vừa trang trọng vừa căng thẳng.

Mấy mươi cái bàn lớn được bày biện khắp nơi, chật kín những nhân vật quyền lực trong giới quỷ tộc. Ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên những bộ trang phục sang trọng, mỗi người đều toát lên vẻ bí ẩn và nghiêm túc. Họ đến đây không chỉ để tưởng niệm Quỷ Vương mà còn để thảo luận về những biến động trong thế giới quỷ, nơi mà quyền lực và sự sống luôn đi đôi với nhau.

Những câu chuyện về Quỷ Vương được truyền tai nhau. Có kẻ thở dài tiếc nuối, có người thì thầm bàn tán về những khả năng mà vị vua quá cố đã mang lại. Ánh mắt họ tràn đầy sự trân trọng và nỗi buồn, khiến không khí trở nên ngột ngạt hơn.

Diệc Thần bước vào trong, ánh mắt hắn quan sát khung cảnh xung quanh. Hắn cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, giống như những cơn sóng ngầm đang chờ đợi bùng nổ.

Mỵ Oa theo sát bên cạnh, nhẹ nhàng dẫn Diệc Thần qua đám đông đang tấp nập. Các Âm Ti Quỷ khác vừa nhìn thấy sự xuất hiện của Diệc Thần liền lập tức cúi người hành lễ. Trong khi những quỷ nhân khác thì lại tỏ ra bất ngờ và chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra.

Diệc Thần nhìn quanh một lượt, hắn nhận ra tất cả bọn họ, ngoại trừ Thiên Hương và Bạch Lễ ra, các Âm Ti Quỷ khác đều đã có mặt.

Mỵ Oa đưa Diệc Thần tiến đến chỗ vị trí trang trọng trước thi hài của Quỷ Vương.

Diệc Thần dừng lại, ánh mắt lướt qua di thể của Quỷ Vương được đặt trang nghiêm, bao quanh là những hoa văn tinh xảo và những đồ vật tượng trưng cho quyền lực. Không khí trầm lắng bao trùm, mọi tiếng nói đều im bặt, chỉ còn lại âm thanh nhè nhẹ của hơi thở.

Hắn cúi mình, thể hiện lòng tôn kính. Mỵ Oa cũng cúi đầu, cùng lúc đó, những Âm Ti Quỷ khác cũng làm theo, tạo nên một bầu không khí tôn nghiêm.

Diệc Thần ngẩng đầu lên, trong lòng dâng trào những cảm xúc phức tạp. Chỉ mấy trăm năm trôi qua mà mọi thứ đã thay đổi nhiều đến như vậy. Lần cuối khi hắn ta gặp Quỷ Vương, tên đó chỉ là một đứa con nít, vậy mà bây giờ hắn đã trở thành một cái xác không hồn, nằm lạnh lẽo trong quan tài rồi.

Một vài kẻ xung quanh bắt đầu chú ý đến hành động của Diệc Thần. Ánh mắt họ lộ ra sự khó hiểu, thậm chí có phần nghi ngờ.

Họ không thể hiểu rằng, tại sao một tiểu quỷ yếu ớt lại có thể vào đây, hơn nữa, cái cách mà hắn hành lễ sao lại khác biệt đến như vậy ?

Không quỳ xuống, không rơi lệ mà chỉ cúi mình lặng im, như thể đang tỏ ra bất kính. Ánh mắt mọi người xung quanh liếc nhìn hắn, đầy vẻ khó chịu, không rõ rằng hắn là kẻ không hiểu quy tắc hay chỉ đơn giản xem thường tang lễ này.

Chỉ có các Âm Ti Quỷ là người duy nhất hiểu được, Diệc Thần so với Quỷ Vương là đẳng cấp như thế nào. Ngạo Thiên, Diệc Thần, về danh nghĩa có thể là thuộc cấp của Quỷ Vương, nhưng thực tế, tiếng nói của họ có trọng lượng hơn nhiều so với vị vua đã mất kia.

Khi Diệc Thần hành lễ xong, một tên quỷ nhân với dáng vẻ nghiêm chỉnh tiến đến, ánh mắt dò xét. Hắn ta nói, giọng có phần kiêng nể:

“Ta là Thi Sứ - Mục Đình Nguyên. Thứ lỗi cho ta có thể hỏi danh tính của ngài đây?”

Không vội đáp lại câu hỏi, Diệc Thần vụt qua tên Thi Sứ, nở nụ cười bí ẩn, nói:

“Ra là Thi Tộc vạn dặm xa xôi đến viếng thăm. Thật là vinh hạnh, thật là vinh hạnh.”

Khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, Diệc Thần bước thẳng đến ngai vàng của Quỷ Vương và ung dung ngồi xuống. Với giọng nói trầm vang đầy uy lực, hắn tuyên bố:

“Cho những ai còn đang thắc mắc, để ta tự giới thiệu, ta chính là Diệc Thần!”

Hai chữ “Diệc Thần” vang lên như một tiếng sét, khiến cả đại điện lặng ngắt. Những người đứng dưới nhìn nhau, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, không thể tin rằng một tiểu quỷ lại dám tự xưng với danh phận cao quý như vậy.

Diệc Thần không có ý định giải thích thêm, hắn dậm chân xuống đất, khiến cả đại điện khẽ rung chuyển. Bằng giọng nói đầy quyền uy, hắn quát lớn:

“Thấy ta, còn không quỳ?” Giọng nói của hắn vang vọng khắp đại điện.

Và khi câu nói đó của Diệc Thần vang lên, cơ thể đám quỷ nhân không còn tự chủ, bất giác mà quỳ xuống. Những ánh mắt vừa mới đây còn nghi ngờ, giờ chỉ còn lại sự kính sợ tuyệt đối. Tất cả bọn chúng đã hoàn toàn tin tưởng, người đang ngồi trên ngai vàng kia… chính là Diệc Thần!

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Đế Vương Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234

Truyện Thiên Hà Phân Tranh: Đế Vương Chi Lộ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.