Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nạn nhân thứ hai

Phiên bản Dịch · 1101 chữ

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Cuối cùng, Phương Trực nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Xin chào, có ai ở trong không? Làm ơn cho tôi vào trú nhờ một lát. Tôi là bà chủ nhà trọ, tên là Vu Anh Hoa. Chồng tôi điên rồi, ông ấy muốn giết tôi!”

Két!

Cánh cửa phòng bật mở, Phương Trực trừng mắt nhìn Vu Anh Hoa một cách lạnh lẽo và đáng sợ.

Đứng trước cửa là một người phụ nữ trung niên, toàn thân lấm lem bùn đất, có chỗ đã khô cứng, có chỗ thì còn ướt nhẹp. Khuôn mặt bà ta loang lổ những vệt bùn đỏ lẫn máu, và miệng thì đầy bùn đất, khiến răng nhuốm một màu đen bẩn thỉu.

Người phụ nữ nghiêng đầu, có chút ngây dại.

Chuyện này không đúng chút nào!

Làm gì có ai mở cửa nhanh như vậy mà chẳng chút e dè liệu đây có phải bẫy không? Hơn nữa, tại sao người này không hề bị dọa sợ, ngược lại còn có ánh mắt đáng sợ hơn cả mình?

Nhìn chiếc túi nilon quấn kín trên đầu hắn, bà ta bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ quặc: Hay đây là một loại tà ma đã chết ngạt vì tự trùm túi lên mặt?

Xì xì!

Không đợi Vu Anh Hoa phản ứng, Phương Trực lập tức xịt thẳng dung dịch sát khuẩn lên người bà ta. Sau khi xịt xong, hắn nắm lấy cánh tay bà, kéo vào trong phòng và ấn bà ngồi xuống ghế.

“Chắc bà đã bị nhiễm một loại virus nào đó rồi đúng không?”

“Đừng lo, tuy tôi không phải là bác sĩ, nhưng tôi sẽ giúp bà.”

“Để tôi kiểm tra thử xem. Nơi đây không có thiết bị chuyên dụng, nhưng tôi có thể tiến hành kiểm tra sơ bộ…”

Nhìn Phương Trực bận rộn xoay sở như thể mình thực sự là một bệnh nhân, "tà ma" Vu Anh Hoa chỉ cảm thấy không thể hiểu nỗi.

“Aaaa!”

Ngay khi nhìn thấy Phương Trực cầm một chiếc cốc nhựa chế thành ống nghe đặt thẳng vào ngực mình, Vu Anh Hoa cuối cùng hét lên thất thanh. Bà ta vùng vẫy tay chân, vặn vẹo cơ thể theo một cách quái dị, rồi lao nhanh ra khỏi phòng.

“Đừng đi!”

Phương Trực lập tức đuổi theo, nhưng bóng dáng Vu Anh Hoa đã biến mất trong nháy mắt.

Hành lang phía ngoài chỉ còn lại ánh đèn chùm lắc lư, ánh sáng vàng nhạt chập chờn tạo ra một bầu không khí đầy bất an.

Bất kì người nào chỉ cần đứng trong hành lang thôi, cũng đủ cảm thấy lạnh toát sống lưng. Nhưng Phương Trực lại dựa lưng vào tường, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc đèn trên trần.

Hắn bật cười, nhưng tiếng cười ấy nghe còn thê thảm hơn cả tiếng khóc.

“Ha… ha ha… ha ha…”

Nụ cười méo mó khiến khuôn mặt hắn trở nên kỳ dị đến khó tả.

Ba giờ sáng.

Cộc… cộc cộc!

Tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài cửa, âm thanh ngày càng tiến gần.

Phương Trực siết chặt cây xà beng trong tay. Chiếc túi nilon trùm trên đầu che khuất biểu cảm của hắn, nhưng đôi tay đang run rẩy không ngừng đã phơi bày nỗi sợ hãi thực sự.

“Bệnh nhân này không giống như người trước. Anh ta bị virus khiến cơ thể biến dị và trở nên cực kỳ hung hãn, cần phải bị khống chế trước khi tiến hành điều trị.”

Rầm!

Cánh cửa phòng bị một cú đá mạnh bật tung.

Một bóng dáng kinh hoàng xuất hiện trước mặt Phương Trực. Theo những gì Thích Chí Dũng từng nói, thứ này không phải là loại du tà nhỏ bé yếu ớt, mà là Đại Tà Ma - một thực thể mà con người không thể nào chống lại!

Cơ thể Phương Trực run rẩy như chiếc lá trước cơn gió lớn.

Là sinh vật nằm dưới đáy chuỗi thức ăn, hắn sợ hãi theo bản năng trước kẻ săn mồi. Trong đầu hắn chợt hiện lên những hình ảnh chớp nhoáng, như một đoạn phim tua nhanh tái hiện cuộc đời.

Từng khung cảnh đáng nhớ lướt qua: tình yêu thương của gia đình, những khoảnh khắc hạnh phúc bên người yêu, những vinh quang mà bản thân từng đạt được.

Và cả cái đêm định mệnh ấy…

Tối hôm đó, như thường lệ, hắn trở về nhà, mở cửa bước vào căn hộ giá rẻ mới mua. Nhưng lạ thay, cha mẹ không ra đón như mọi ngày. Hắn cất tiếng gọi, rồi đi tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện một chiếc tủ nhỏ trong nhà đang rỉ máu.

Hắn hoảng hốt, mở tủ ra và nhìn thấy cảnh tượng ám ảnh cả đời: cơ thể cha mẹ bị bẻ cong, nhét chật cứng trong không gian nhỏ hẹp của chiếc tủ, không để lại chút khe hở nào.

Hai khuôn mặt đã biến dạng của họ vẫn gượng cười quái dị.

“Con trai à, con về rồi sao? Ngôi nhà này con mua thật là tốt…”

Hình ảnh đó bừng lên trong tâm trí, khiến hắn không còn run rẩy nữa. Như thể cơn giận dữ bị dồn nén bấy lâu bùng nổ, hắn gầm lên điên cuồng, cầm cây xà beng lao thẳng đến Đại Tà Ma, giáng một cú đập mạnh xuống đầu nó.

Bốp!

Một bàn tay khổng lồ chụp lấy đầu Phương Trực, dễ dàng ấn hắn xuống sàn. Mọi động tác của hắn hoàn toàn vô dụng trước sức mạnh áp đảo ấy, nhưng hắn vẫn cố vùng vẫy, dùng xà beng đập không ngừng lên đầu con quái vật.

Bên dưới bàn tay nặng nề, gương mặt Phương Trực bị ép méo mó. Nước mắt hòa lẫn với máu chảy thành dòng, nhỏ giọt xuống sàn.

“Tôi biết… Tôi luôn biết rằng tất cả những điều này đều là sự thật… Nhưng tôi phải tin rằng ma quỷ không tồn tại. Nếu không…”

“Nếu không… chẳng phải đó sẽ là lỗi của tôi sao?”

Bụp!

Đầu Phương Trực bị bóp nát trong nháy mắt.

Đại Tà Ma buông tay, lắc lắc để gạt bỏ những mảnh vụn còn vương lại. Nó hơi nghi hoặc: Làm thế nào mà “miếng mồi” này lại có dũng khí lao vào mình?

Nhưng dù sao, mồi vẫn chỉ là mồi, cho dù gan dạ đến đâu thì cũng chỉ “dai” thêm một chút mà thôi.

Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Tà (Bản Dịch) của Huyễn Mộng Liệp Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChiêuLạcHi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.