Những người sống sót
“Người bạn trong phòng kia, làm ơn mở cửa.”
“Chúng ta đều ở trong hoàn cảnh giống nhau. Trời đã sáng, mấy thứ quái gở kia cũng biến mất, môi trường bên ngoài không còn gì nguy hiểm nữa đâu..”
Tiếng gõ cửa vang lên rõ ràng, đều đặn, nghe như được gõ bằng ngón tay. Giọng nói bên ngoài tràn đầy chân thành, mạnh mẽ và khỏe khoắn. Cộng thêm việc bây giờ đã là ban ngày…
Ngô Hiến suy đoán người bên ngoài có đến chín phần là người sống. Nhưng dù vậy, anh vẫn phải cảnh giác.
Ngô Hiến vừa ngậm bàn chải đánh răng, vừa giơ ngón giữa lên phòng thủ, chuẩn bị sẵn sàng để niệm Chú Hoả Chân bất cứ lúc nào, sau đó từ từ mở cửa.
Bên ngoài, một người đàn ông xuất hiện với mái tóc húi cua gọn gàng, vầng trán cao và chiếc cổ to khỏe như cột trụ. Hắn ta cuồn cuộn cơ bắp, hơn nữa còn mặc chiếc áo phông màu xanh lá bó sát để lộ bờ vai rộng và ngực đầy đặn, cùng chiếc quần chiến thuật túi hộp để làm nổi bật dáng vẻ mạnh mẽ của mình. Thế nhưng, ánh mắt người đàn ông khi nhìn thấy Ngô Hiến – trông nhợt nhạt và tiều tụy như bệnh nâhn vừa trải qua quá trình lọc thận – lại thoáng lộ ra chút thất vọng và khó chịu.
Lúc này, Ngô Hiến mới ý thức được rằng việc mình giơ ngón giữa thật sự rất khiếm nhã. Để chữa cháy, anh bèn dùng ngón giữa ngoáy ngoáy mũi, như thể đó mới là mục đích ban đầu.
“Cậu thu dọn nhanh lên rồi ra ngoài với chúng tôi! Ban ngày là thời gian an toàn quý giá, chúng ta cần tập hợp tất cả những người sống sót để bàn cách sinh tồn trong Phúc Địa.” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng đi, tiến về phía các căn phòng khác để gọi người.
Ngô Hiến nhổ bọt kem đánh răng ra, nhàn nhạt đáp lại: “Được thôi, tôi đánh răng xong sẽ ra ngay.”
Người đàn ông thoáng khựng lại một chút, nhưng không nói gì thêm, rồi tiếp tục rời đi…
Khi Ngô Hiến bước ra khỏi phòng, người đàn ông lực lưỡng vẫn đang gõ cửa các phòng khác, đồng thời nhân cơ hội quan sát xung quanh.
Đây là tầng bốn của một nhà trọ cũ, có tổng cộng tám phòng. Tất cả đều là những cánh cửa gỗ đỏ kiểu cũ, với số phòng được gắn bên cạnh cửa trên tường. Hành lang khá rộng rãi, nền lát gạch men màu vàng, trần nhà treo ba chiếc đèn đã ngả vàng theo thời gian. Từ cầu thang đi lên, bên trái là các phòng từ 401 đến 404. Đến cuối hành lang, rẽ sang phải sẽ thấy dãy phòng 405 đến 408 nằm đối diện.
Ngô Hiến ở phòng 406, trong khi cánh cửa của phòng 405 bên cạnh đã bị đập nát hoàn toàn, kẻ xấu số thiệt mạng đêm qua có lẽ chính là người ở trong căn phòng này. Bảo sao tiếng rên rỉ và âm thanh đêm qua lại vọng tới rõ mồn một như vậy!
Ngoài ra, Ngô Hiến còn nhận ra rằng nền gạch và các bức tường của hành lang có rất nhiều vệt bùn đất, phần lớn đã khô cứng, chỉ còn một số ít mới vừa đông đặc. Tuy nhiên, phần lớn các cánh cửa phòng lại sạch sẽ, không hề bị vấy bẩn bởi dấu vết bùn đất nào.
Ngô Hiến lợi dụng lúc người đàn ông không để ý, cúi xuống, khẽ dùng tay chạm vào vệt bùn chưa khô, thầm lẩm bẩm với chính mình.
“Là xi măng…”
“Thời gian xi măng bắt đầu đông kết ít nhất phải mất khoảng bốn mươi phút. Điều này có nghĩa là khoảng nửa tiếng trước khi trời sáng, con ma nữ tên Vu Anh Hoa đã rời khỏi đây.”
Người đàn ông lực lưỡng không nhận ra hành động nhỏ đó của Ngô Hiến.
Hắn ta tiếp tục dẫn Ngô Hiến đi gõ cửa từng phòng còn lại.
Lần lượt, những người trốn trong phòng cũng xuất hiện.
Cuối cùng, hành lang tầng bốn tập trung tổng cộng chín người: sáu nam và ba nữ. Họ chính là toàn bộ những người còn sống sót tại nhà trọ này.
Người đàn ông lực lưỡng đứng giữa hành lang, bày ra khí chất uy nghiêm của một người lãnh đạo, lớn tiếng nói:
“Tôi là Thích Chí Dũng, ở phòng 402. Tôi sẽ không nói vòng vo, sau một đêm vừa rồi, mọi người chắc hẳn đều đã nhận ra tình hình hiện tại. Hiện tại, tôi sẽ nói ra tất cả những gì tôi biết, cũng như cố gắng hết sức để dẫn dắt mọi người sống sót trong Phúc Địa này.”
“Tuy nhiên, thông tin của tôi không phải miễn phí. Nếu nhận sự giúp đỡ của tôi, mọi người phải tuân theo sự chỉ huy của tôi. Ai không muốn nghe, xin mời quay lại phòng của mình.”
Mọi người nhìn nhau với ánh mắt đầy bối rối, đồng thời biểu lộ muôn kiểu thái độ. Có người lộ vẻ khinh thường, có người thì thì thầm bàn luận, có người cúi đầu và nắm chặt vạt áo người bên cạnh.
Một gã đàn ông mặt vuông mặc vest đột nhiên xua tay, ra vẻ muốn bỏ đi, nhưng bị một ông lão bên cạnh kéo lại.
Cuối cùng, bao gồm cả Ngô Hiến, tất cả đều chọn ở lại.
Thích Chí Dũng hài lòng gật đầu rồi bắt đầu giải thích những thông tin mình biết.
“Phúc Địa là một hiện tượng bất thường mang tính khu vực, có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu trên thế giới. Những nơi bị Phúc Địa bao phủ sẽ trở thành một không gian độc lập. Cho đến khi Phúc Địa kết thúc, không ai trong chúng ta có thể thoát ra khỏi đây.”
“Mặc dù gọi là Phúc Địa, nhưng trên thực tế, nó chẳng khác gì địa ngục trần gian. Tất cả những quy tắc và hiểu biết của thế giới bên ngoài đều trở nên vô nghĩa ở đây! Ma quỷ hoành hành, yêu ma quái vật xuất hiện khắp nơi, thậm chí còn có những thứ kinh khủng đến mức không thể gọi tên được.”
“Những sinh vật đó, chúng tôi thường gọi chung là tà vật!”
“Tà vật mà chúng ta thường gặp được chia thành hai cấp độ: loại thấp gọi là Du Tà, còn loại cao gọi là Đại Tà.”
“Nhưng dù là loại nào đi nữa, chúng đều có khả năng giết người. Ngay cả những Du Tà tương đối yếu cũng rất nguy hiểm. Còn với Đại Tà…”
Nói đến đây, Thích Chí Dũng dừng lại một chút, ánh mắt trở nên nghiêm nghị hơn. “Gặp phải Đại Tà, chỉ có thể cầu mong vận may đứng về phía mình…”
Đăng bởi | ChiêuLạcHi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |