Mua tiểu nha hoàn 2
Nam tử trung niên gật đầu, từ trong ngực móc ra một khối bạc vụn nhỏ, đặt lên quầy.
Tô Thanh Linh cầm bạc vụn đặt lên cân cân thử, chuẩn bị gảy bàn tính tính toán.
Lạc Tử Quân liếc nhìn, nhỏ giọng nói: "Nó đáng giá một tiền hai mươi văn, trả lại khách bảy mươi văn là được."
Tô Thanh Linh nhìn hắn, do dự một chút, mở tủ tiền, cẩn thận đếm bảy mươi văn tiền đưa cho đối phương.
Lạc Tử Quân cũng đưa thuốc ra.
Nam tử trung niên nhận tiền và thuốc, cảm ơn rồi ra khỏi tiệm.
"Ngươi chắc chắn không tính sai chứ?"
Sau khi khách rời đi, Tô Thanh Linh cau mày hỏi.
Số phức tạp như vậy, hắn không dùng bàn tính mà có thể tính ra liền ư?
Lạc Tử Quân nói: "Đương nhiên là không tính sai."
Tô Thanh Linh không tin, lập tức gảy bàn tính tính toán, tính đến lần thứ hai, lại nắm tay hắn đặt lên quầy, đếm từng ngón tay.
Tính liên tiếp ba lần thấy đúng là không sai, nàng không nói gì nữa.
Tô Đại Phương đứng bên cạnh nhìn, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Tử Quân, con tính toán có thiên phú như vậy, không làm chưởng quầy thì thật đáng tiếc."
Lạc Tử Quân nói: "Sư phụ, đệ tử đã nói để đệ tử đến để tính sổ và quản tiền mà sư tỷ không cho."
Tô Thanh Linh hừ một tiếng nói: "Ngươi không mang họ Tô, lỡ ngươi lấy trộm tiền của ta thì sao?"
Tô Đại Phương đứng bên cạnh nói đùa: "Tử Quân, hay là con đổi sang họ khác, theo họ của nhà ta đi. Sau này khi ta về với đất, tiệm thuốc và tiền thuốc trong tiệm thuốc... khụ khụ, đều là của con, thế nào?"
Lạc Tử Quân nói: "Đệ tử sao cũng được, chỉ sợ sư tỷ cho rằng đệ tử cướp gia sản của tỷ ấy rồi bóp chết đệ tử mất."
Tô Đại Phương cười ha ha, đi đến góc nhà rửa tay.
Tô Thanh Linh hừ một tiếng, gảy bàn tính, không thèm để ý đến hắn.
Lạc Tử Quân thấy không có chuyện gì, vào trong tiếp tục đọc sách.
Đến trưa, Tô Đại Phương một mình đeo hộp thuốc ra ngoài.
Lạc Tử Quân định đi theo, hắn liền xua tay nói: "Ở trong tiệm đọc sách cho tử tế, cố gắng tháng sau thi đỗ vào thư viện, tranh danh cho sư tỷ con."
Rồi hắn lại nghiêm mặt nói: "Hai đứa trông coi tiệm thuốc cho cẩn thận, đừng đánh nhau nữa. Nam nữ thụ thụ bất thân, cứ túm tóc nhau như thế thì còn ra thể thống gì? Còn chuyên véo mông nhau, không biết xấu hổ!"
Sau khi hắn đi, Tô Thanh Linh hừ lạnh, khiêu khích nói: "Hôm qua ta về đã mài móng tay nhọn hơn rồi, ngươi có muốn thử không?"
Lạc Tử Quân không chịu thua: "Sư tỷ, tuy móng tay ta không bằng sư tỷ nhưng ngón tay ta linh hoạt hơn, lúc đó nếu lỡ thò vào trong váy sư tỷ, sư tỷ đừng hối hận."
Tô Thanh Linh lạnh lùng nhìn hắn nói: "Ngươi tưởng ta không dám thò tay vào trong quần ngươi à?"
Lạc Tử Quân nhếch mép: "Tất nhiên là sư tỷ dám, cùng lắm thì cả hai đều bị thương mà thôi. Cho nên ta khuyên sư tỷ, vẫn nên hòa thuận là tốt, đừng động thủ nữa."
Tô Thanh Linh nheo mắt: "Vậy nếu ta động chân thì sao? Ngươi có thích không?"
"..."
Lạc Tử Quân cúi đầu đọc sách, không thèm để ý đến nàng.
Ánh nắng buổi sớm xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, mang theo ánh sáng và hơi ấm của mùa xuân.
Hai người, một đọc sách, một gảy bàn tính, đều không nói gì nữa.
Tối về nhà.
Lạc Tử Quân đánh vài quyền ở hậu viện trước, sau khi ăn cơm thì về phòng, tiếp tục bắt đầu tu luyện tâm pháp nội công mà tỷ phu đã truyền thụ.
Lần này, luồng khí trong cơ thể lưu thông càng thêm thông suốt.
Đồng thời, ở vị trí đan điền dường như có một điểm sáng le lói, điểm sáng đó khi hắn hít vào thở ra thì sáng rồi tối, liên tục nhấp nháy.
Tu luyện suốt ba đêm, điểm sáng đó bắt đầu lớn dần.
Từ lúc đầu nó mơ hồ không rõ rồi trở nên to bằng hạt đậu xanh, mà nhịp độ nhấp nháy của điểm sáng cũng càng lúc càng mạnh mẽ.
Lúc này, Lạc Tử Quân cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng.
Chẳng lẽ đây chính là nội lực mà tỷ phu đã nói?
Nhưng hắn chỉ mới tu luyện ba ngày thôi mà.
"Hội văn tối mai, hẳn là có thể gặp được Hứa Tiên rồi, không biết hắn trông thế nào, có tuấn tú bằng ta không..."
Chiều hôm sau.
Lạc Tử Quân rời khỏi tiệm thuốc, hướng về Tây Hồ ở phía Tây thành.
Hôm nay chính là ngày diễn ra hội văn mà Tô Biệt đã nói.
Hứa Tiên có thể sẽ đến.
Vì vậy suốt dọc đường đi, hắn đều suy nghĩ, nếu gặp được Hứa Tiên thì nên bắt chuyện như thế nào, làm sao để chiếm được lòng tin của đối phương.
Sau đó, làm thế nào để nghĩ cách khiến hắn nhanh chóng cưới vợ.
Đúng vậy, hắn định để Hứa Tiên nhanh chóng cưới một nàng nương tử xinh đẹp. Như vậy khi Bạch nương tử xuất hiện, hai người sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Hứa Tiên không thể nào vì thấy Bạch nương tử xinh đẹp mà bỏ vợ chứ?
Nếu như vậy, Bạch nương tử sẽ nghĩ thế nào về hắn?
Với tính tình của Bạch nương tử và tính cách của Tiểu Thanh, Bạch nương tử tuyệt đối sẽ không đi làm thiếp cho Hứa Tiên.
Đăng bởi | Luizy.97 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |