Tú Tài Lão Gia
Chương 7: Tú Tài Lão Gia
Dịch: Đạt Nguyễn
---
Lạc Kiều Dung kích động khó nén.
"Vọng đệ thành long" vui mừng, dương mi thổ khí hưng phấn. (Vui mừng vì em trai thành tài, hãnh diện hả hê)
Lý Chính Sơn cũng rất vui mừng và đắc ý.
"Đại Đầu, Trụ Tử, đội trưởng ta lần trước có nói mời các ngươi uống rượu đúng không? Tối nay liền đi! Không đúng, tối nay không được, tối nay ta phải về nhà sớm, ăn mừng cho tiểu cữu tử tú tài nhà ta! Ha ha ha ha..."
"Đội trưởng, đừng cười nữa, về nhà rồi cười, mau đến đứng gác, các đại nhân đều ra rồi!"
"Ồ ồ ồ!"
Lý Văn Chính vội vàng chào hỏi hai tỷ đệ Lạc Kiều Dung, nhe răng cười chen ra khỏi đám đông.
"Vương thẩm, Vương thẩm! Phong bao lì xì đâu? Hai lượng bạc trong phong bao của ngài đâu? Mau đưa phong bao lì xì cho Tử Quân chất nhi tú tài nhà ngài!"
Lạc Kiều Dung vẫn đang đắc ý lôi kéo Vương thẩm đòi phong bao lì xì.
Vương thẩm xấu hổ đầy mặt, không còn chỗ dung thân, vội vàng ôm đầu giả vờ choáng váng nói: "Ôi da! Ôi da! Đầu choáng váng quá, bệnh cũ lại tái phát rồi, phải về nhà uống thuốc! Không nghe thấy, ta cái gì cũng không nghe thấy..."
Nói xong, dùng sức hất tay Lạc Kiều Dung ra, vội vàng ôm mặt và đầu, chạy trối chết.
Lạc Kiều Dung chống nạnh, cười đến mức khoa trương giữa đám đông.
Lúc này, bảng tên tú tài đóng dấu ấn của phủ nha, cũng đã được làm xong, bắt đầu phát đến tay mỗi người.
Tri phủ Từ Tùng Văn tự mình phát, lần lượt khích lệ từng người.
Lạc Tử Quân nhận được bảng tên tú tài tượng trưng cho thân phận, liền bị tỷ tỷ kéo đi, theo bước chân dương dương tự đắc của tỷ tỷ rời đi.
"Tỷ tỷ, tỷ về trước đi, đệ đi tiệm thuốc giúp đỡ?"
"Còn đi tiệm thuốc gì nữa? Đệ bây giờ là tú tài rồi! Ở nhà chăm chỉ đọc sách, một tháng sau còn phải thi viện thí! Đệ không muốn vào thư viện sao?"
Lạc Kiều Dung rất kỳ quái nhìn hắn.
Đứa nhỏ này, đã là tú tài rồi, sao còn nghĩ đến việc làm việc nặng nhọc kia, đọc sách đến ngốc rồi sao?
"Đệ đã hứa với sư phụ. Huống chi, chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa, lúc đầu tỷ tỷ cầu xin sư phụ nhận đệ làm đồ đệ, đã nói hết lời hay, bây giờ đệ vừa thi đậu tú tài liền bỏ đi, thật sự không hay."
Lạc Kiều Dung nghiêm túc nhìn hắn một hồi, đột nhiên hỏi: "Tử Quân, nói thật cho tỷ tỷ biết, có phải đệ để ý cô nương trong tiệm kia rồi không?"
Lạc Tử Quân vội vàng lắc đầu.
Lạc Kiều Dung trên mặt lộ ra nụ cười, nhỏ giọng nói: "Cô nương kia quả thật xinh đẹp, khuôn mặt, dáng người, làn da, so với tiểu thư Tôn gia kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Hơn nữa ngực cũng lớn, mông cũng cong, sau này chắc chắn dễ sinh nở. Lúc đầu tỷ tỷ không dám nghĩ nhiều, là bởi vì chúng ta có việc nhờ người ta, ở nhờ nhà người ta, sợ đối phương hiểu lầm nhà ta thèm muốn tiệm thuốc của họ. Bây giờ khác rồi, đệ đã thi đậu tú tài, nếu thích, ngày mai tỷ tỷ sẽ đi giúp đệ cầu hôn!"
Lạc Tử Quân dở khóc dở cười: "Đương nhiên không phải, đệ chỉ coi nàng ấy là sư tỷ mà thôi."
Lạc Kiều Dung nháy mắt mấy cái nói: "Thật sao? Vậy sao tối qua đệ nằm mơ, chân kẹp chăn, miệng lẩm bẩm, 'Sư tỷ, ngực tỷ lớn thật'?"
Lạc Tử Quân: "..."
"Ha ha, tỷ tỷ đùa đệ thôi, đi đi đi đi, chúng ta quả thật không thể giống như Tôn gia vong ân phụ nghĩa. Đệ cũng lớn rồi, chuyện này vẫn là tự con quyết định đi."
Lạc Kiều Dung cười xoa đầu hắn, dường như sợ hắn xấu hổ, khoát tay cười rời đi.
Lạc Tử Quân mặt nóng bừng.
Tối qua thật sự nói mớ sao? Thật sự nói như vậy sao?
Không thể nào.
Hắn bây giờ đối với nữ nhân lực miễn dịch, không nói có mười phần công lực, chín phần chín chắc là không có vấn đề chứ?
Tỷ tỷ chắc là trêu đùa mình.
Hắn tự an ủi mình như vậy, đi đến tiệm thuốc.
Vừa vào tiệm, ánh mắt của hắn liền không tự chủ được liếc về phía quầy hàng.
Tô Thanh Linh mặc một chiếc váy dài màu trắng tao nhã, khom lưng ưỡn mông nằm sấp ở đó, đôi gò bồng đảo cao ngất kiêu ngạo đặt trên bàn, tay chống cằm, dường như đang ngẩn người.
Bộ dạng kia, thần thái kia, tư thế kia, vừa xinh đẹp, vừa an tĩnh, vừa mê người.
Tô Thanh Linh dường như bắt được ánh mắt của hắn, đang định nói chuyện, Lạc Tử Quân lập tức đánh đòn phủ đầu: "Sư tỷ, tỷ sau này có thể chú ý một chút không? Mỗi lần vào đều thấy tỷ bày ngực lên quầy triển lãm, khách nhân vào nhìn thấy không hay."
Ai ngờ Tô Thanh Linh lại mặt không biểu cảm nói: "Chỉ có lúc ngươi vào ta mới như vậy."
Lạc Tử Quân: "??? Vì sao?"
Tô Thanh Linh lạnh lùng nói: "Bởi vì gia gia trước đó nói mỗi tháng cho ngươi tám mươi văn tiền, ta nói năm mươi văn là đủ rồi, ba mươi văn còn lại, để ngươi mỗi ngày ngắm ngực ta, một ngày một văn."
Lạc Tử Quân: "..."
"Dù sao ngươi cũng chỉ có thể nhìn mà thèm, ta còn có thể tiết kiệm ba mươi văn tiền, quá hời!"
Tô Thanh Linh đưa ngón tay trắng nõn thon dài gảy bàn tính, dường như có chút đắc ý, một lọn tóc mai rủ xuống khóe miệng đỏ bừng, nhìn vô cùng mê người.
Lạc Tử Quân không nói nên lời.
"Cái kia, sư phụ đâu? Lại ra ngoài rồi?"
Hắn đành phải chuyển chủ đề.
Tô Thanh Linh cúi đầu gảy bàn tính, không thèm để ý đến hắn nữa.
"Vậy ta đi đọc sách."
Lạc Tử Quân đi vào trong.
Mấy cuốn sách lần trước Tô Biệt tặng, vẫn có rất nhiều kiến thức.
Đối với viện thí chắc chắn có ích.
"Ngươi có phải thi trượt rồi không?"
Lúc này, Tô Thanh Linh đi tới hỏi.
Lạc Tử Quân ngẩng đầu nói: "Cái gì thi trượt?"
Tô Thanh Linh nói: "Tú tài, hôm nay không phải ngươi đi thi tú tài sao?"
"Sao tỷ biết ta thi trượt?"
"Nếu ngươi thi đậu, hôm nay sẽ không đến đây, hẳn là về nhà ăn mừng mới đúng, không phải sao?"
Tô Thanh Linh chắc chắn nói.
Lạc Tử Quân quyết định trêu chọc nàng, cúi đầu, không nói gì nữa.
Tô Thanh Linh nhìn sắc mặt của hắn, hừ lạnh một tiếng nói: "Ta đã nói rồi, ngươi không phải là người đọc sách. Ngươi đến học nghề y, thì nên chuyên tâm học nghề y, đột nhiên lại muốn đi thi tú tài, ngươi tưởng tú tài dễ thi như vậy sao? Người ta đều là từ nhỏ đọc sách, mới dám đi thi, còn ngươi thì sao? Mới đọc sách được mấy ngày?"
Lạc Tử Quân vẫn không nói gì.
Tô Thanh Linh lại nhìn hắn mấy lần, ngồi xuống trước mặt hắn, đôi gò bồng đảo cao ngất lại đặt trên bàn, rất hào phóng nói: "Thấy ngươi buồn như vậy, hôm nay cho ngươi quang minh chính đại ngắm một lúc."
Lạc Tử Quân khóe miệng co giật một chút, lại quỷ thần xui khiến nói: "Có thể xem chân nữa không?"
Vừa nói xong, hắn liền muốn tát vào miệng mình.
Cái miệng này sao lại không nghe lời rồi? Có ý thức riêng của mình rồi sao?
Tô Thanh Linh nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó nheo mắt lại: "Xem chân?"
Lạc Tử Quân đang định nói "ta nói đùa", ai ngờ Tô Thanh Linh lại đột nhiên nói: "Vậy ngươi cúi đầu đi."
Lạc Tử Quân cúi đầu nhìn xuống.
"A!"
Một tiếng kêu thảm thiết.
Hắn ôm lấy mắt.
Tô Thanh Linh lạnh mặt, nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: "Cho ngươi sắc!"
Nói xong, nàng đứng dậy đi ra quầy hàng, không thèm để ý đến hắn nữa.
Gần đến chạng vạng.
Tô Biệt tay phe phẩy quạt xếp, mặt mày hớn hở đi vào tiệm, vừa vào tiệm liền chắp tay chúc mừng: "Chúc mừng chúc mừng! Chúc mừng Lạc lão đệ hôm nay thi đậu tú tài, ta đã nói rồi mà, với tài hoa của Lạc lão đệ, tú tài còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?"
Đang gảy bàn tính sau quầy, Tô Thanh Linh vừa nghe, lập tức quay đầu nhìn về phía ai đó.
Lạc Tử Quân làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của nàng, vội vàng mời vị Tô công tử này ngồi xuống, dâng trà, chuẩn bị dò hỏi một chút về thư viện.
Đồng thời, hỏi dò tình hình gần đây của Hứa Tiên.
Nghe nói Hứa Tiên gần đây bên cạnh không có nữ tử xinh đẹp nào, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trong thành Lâm An này có ba tòa thư viện, nội thành một tòa, ngoại thành hai tòa. Chúng ta ở ngoại thành, tự nhiên là phải vào thư viện ngoại thành. Thư viện ngoại thành một cái gọi là Lâm Phong thư viện, một cái gọi là Tây Hồ thư viện."
"Hai tòa thư viện mỗi bên đều có sở trường riêng, chiêu sinh học tử đều vô cùng nghiêm ngặt. Nhưng nếu là nữ tử, biết chữ biết viết, bỏ chút tiền, liền có thể vào học. Nam tử thì cần phải thông qua viện thí, hoặc là có danh tiếng cực lớn, được phá lệ thu nhận..."
Tô Biệt biết gì nói nấy, nói không hết lời.
Lạc Tử Quân thì rất nghiêm túc lắng nghe.
Tô Thanh Linh chống cằm, ngồi sau quầy ngẩn người, ngón tay trắng nõn thon dài, vô thức gảy bàn tính trên bàn, tâm trí không biết đã bay đến nơi nào.
Đôi gò bồng đảo kiêu ngạo trước ngực, đã ẩn giấu dưới quầy hàng.
Lúc này, Tô Biệt len lén liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên thấp giọng nói: "Lạc lão đệ, hỏi thăm ngươi một chuyện."
Lạc Tử Quân nói: "Tô huynh cứ nói."
Tô Biệt hạ giọng nói: "Vị Tô cô nương này, đã có ý trung nhân chưa? Hoặc là đã có hôn ước chưa?"
Lạc Tử Quân không trả lời ngay.
Tô Biệt cười khan một tiếng, nói: "Ta có một người bạn, đối với vị Tô cô nương này nhất kiến chung tình, cho nên... hắc hắc, nhờ ta đến hỏi thăm một chút."
Bạn từ hư không sao (Vô trung sinh hữu)?
Lạc Tử Quân trực tiếp vạch trần nói: "Tô huynh người bạn kia, không phải là chính Tô huynh chứ?"
Tô Biệt cười hắc hắc, xoa tay nói: "Còn mong Lạc lão đệ giúp đỡ."
Lạc Tử Quân đang định nói chuyện, bàn tính trên quầy đột nhiên "lạch cạch" vang lên, tiếp đó, giọng nói lạnh lùng của Tô Thanh Linh truyền đến: "Chúng ta sắp đóng cửa rồi."
Đây là đang đuổi khách.
Tô Biệt đành phải cười gượng, đứng dậy, chắp tay cáo từ.
Đi đến cửa, hắn đột nhiên quay người lại nói: "Đúng rồi Lạc lão đệ, suýt chút nữa quên mất chuyện chính. Ba ngày sau, trên Tây Hồ sẽ có một buổi văn hội, ta chuẩn bị mời Lạc lão đệ tham gia, làm quen với những người bạn khác. Còn có, Hứa Tiên Hứa huynh cũng sẽ đi."
Lời này vừa nói ra, Lạc Tử Quân trong lòng nhất thời vui mừng, vội vàng nói: "Tại hạ nhất định sẽ đi."
Tây Hồ? Hứa Tiên?
Chậc chậc, đến lúc đó chẳng lẽ sẽ gặp Bạch nương tử và Tiểu Thanh sao?
"Vậy đã nói xong rồi, Lạc lão đệ, ba ngày sau buổi tối, ta ở bên cầu Đoạn Tây Hồ đợi ngươi, không gặp không về."
Tô Biệt lại len lén liếc nhìn thiếu nữ trong quầy, vẫy tay cáo từ.
Lạc Tử Quân tiễn ra cửa tiệm, đứng ở cửa, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Bạch nương tử nếu xuất hiện sớm như vậy, chỉ sợ chuyện này khó làm.
Đang lúc hắn chuẩn bị quay người vào tiệm, cửa gỗ phía sau đột nhiên "rầm" một tiếng đóng lại, hơn nữa còn cài then cửa.
Lạc Tử Quân sửng sốt: "Này, sư tỷ, tỷ làm gì vậy?"
Trong phòng không ai trả lời.
Lạc Tử Quân lại đợi một lúc, lẩm bẩm vài câu, chuẩn bị về nhà.
Lúc này, bên trong đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tô Thanh Linh: "Tú tài lão gia, đi thong thả."
Lạc Tử Quân đành phải nói vọng vào trong: "Sư tỷ, ta vừa rồi chỉ muốn trêu chọc tỷ, không có ý gì khác, ta xin lỗi tỷ."
"Không dám, ngài bây giờ là tú tài lão gia."
"Tỷ vẫn là sư tỷ của tú tài lão gia, tú tài lão gia ở trước mặt tỷ chẳng là cái thá gì!"
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
Cửa phòng đột nhiên lại mở ra.
Tô Thanh Linh cao ráo xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều đứng trong cửa, lạnh lùng nhìn hắn nói: "Vậy ngươi vào đây, để ta nhéo mông một cái."
Lạc Tử Quân: "..."
Cô nương này có bệnh sao? Một nữ hài tử chưa xuất giá, cả ngày thích nhéo mông người khác? Lễ nghĩa liêm sỉ đâu?
"Sao, không muốn sao?"
"Sư tỷ, vậy ta cũng có thể nhéo mông tỷ một cái không?"
"Hừ, ngươi thử xem?"
Không phải đã thử rồi sao!
Lạc Tử Quân nhấc chân bước vào phòng.
Tô Thanh Linh lập tức nhéo vào mông hắn, đôi mắt lạnh lùng trừng hắn nói: "Nếu ngươi dám đánh trả, ta, a —— "
Lạc Tử Quân không chút do dự, cũng lập tức nhéo vào mông nàng.
"Lạc Tử Quân! Ngươi dám... Ta nhéo chết ngươi!"
"Sư tỷ! Tỷ dám... Ta cũng nhéo chết tỷ!"
"A..."
Hai người đồng thanh phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Để không ảnh hưởng đến hàng xóm láng giềng và danh tiếng của tiệm thuốc, hai người thậm chí còn cùng đưa tay ra đóng cửa, sau đó tiếp tục nhéo nhau.
Trong phòng không ngừng truyền ra âm thanh không hài hòa của nam nữ.
Tô Đại Phương vác hòm thuốc trở về, cửa phòng vừa vặn mở ra, Lạc Tử Quân ôm mông, khập khiễng từ trong phòng đi ra.
Tô Thanh Linh thì ôm mông, tóc tai bù xù nằm sấp trên quầy rên rỉ.
"Sư phụ, sư tỷ nhéo mông con!"
Lạc Tử Quân lập tức cáo trạng trước, còn quay mông về phía ông ta cho xem: "Ngài xem, đều nhéo chảy máu rồi, quần đều đỏ rồi."
Móng tay của nha đầu kia đúng là sắc bén.
Tô Thanh Linh thì ở bên trong ôm mông "hít hà" nói: "Gia gia, đánh chết hắn."
Tô Đại Phương nhìn tư thế của hai người, khóe miệng co giật một chút, khoát tay nói: "Các con tiếp tục, ta về nhà trước đây."
Nói xong, tiệm cũng không vào, trực tiếp vác hòm thuốc quay người về nhà.
Đăng bởi | datntt |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |