Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạt châu màu xanh lá

Phiên bản Dịch · 1138 chữ

Lý Giai Hàng đi tới bên cạnh Lâm Tuyết, nói:

“Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

“Không cần, tôi đã không sao rồi.”

Lâm Tuyết mặt không chút thay đổi hồi đáp.

“Lỗ tai của cô khá hơn, giúp chúng tôi chú ý bốn phía một chút.”

Lý Giai Hàng tiếp tục nói.

Lâm Tuyết gật đầu:

“Được.”

Du Đông Hải đi tới bên cạnh Lưu mập mạp, nhỏ giọng nói:

“Giai Hàng có phải thích vị Lâm cô nương này không?"

“Sao có thể như vậy, có phải ngươi suy nghĩ nhiều rồi không?”

Lưu mập mạp nghiêng người nhỏ nhẹ nói.

“Không thể nào, cậu xem Lý Giai Hàng quan tâm kìa.”

Du Đông Hải nói xong ngón tay còn lặng lẽ chỉ về phía hai người.

“Đậu má, vậy Khuynh Thành làm sao bây giờ?”

Lưu mập mạp nhìn hai người thì thào lẩm bẩm.

"Này, ta nói hai người các ngươi tụ ở đằng kia nói cái gì đây?”

Lý Giai Hàng lúc này cũng phát hiện hai người đang đứng cùng một chỗ nói chuyện nhỏ nhẹ, đoán hai người này chắc là không có làm chuyện gì tốt, liền vội vàng đi qua.

“Không có việc gì không có việc gì, chúng ta đang thảo luận làm sao mở cửa đá này.”

Du Đông Hải cười khoát tay.

“Tìm cơ quan, tôi đang bàn với giáo sư Du chuyện tìm cơ quan.”

Lưu mập mạp cũng nhanh chóng mò mẫm xung quanh cửa đá.

“Tôi thấy hai người các ngươi tụ tập lại chắc không thảo luận cái gì tốt.”

Bởi vì không nghe rõ hai người nói cái gì, Lý Giai Hàng cũng chỉ đành từ bỏ.

Ba người dọc theo hai bên cửa đá một đường gõ gõ đánh, nhưng thủy chung không có chút phản ứng nào.

“Không thể nào, dựa theo thiết kế mộ đạo của cổ nhân, cơ quan tất nhiên ở gần đây mới đúng.”

Du Đông Hải kỳ quái lẩm bẩm.

“Khụ khụ...”

Ngay khi ba người mặt ủ mày chau, Lưu Nhị Đao ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh rốt cục cũng tỉnh lại.

“Tiểu Đao ngươi thế nào?”

Du Đông Hải vội vàng chạy tới.

“Anh Tiểu Đao, đến đây, uống ngụm nước.”

Lý Giai Hàng cũng vội vàng lấy ra nửa chai nước khoáng còn sót lại trong ba lô.

Lưu Nhị Đao dưới sự trợ giúp của Lưu mập mạp chậm rãi cong người lên, nhấp hai ngụm nước, mới cảm giác khá hơn một chút.

“Ta không sao, khụ khụ...”

Nhìn kỹ bên cạnh, phát hiện dĩ nhiên chỉ có bốn người, cắn môi hỏi:

“Hắn... Bọn họ đâu?"

“Lúc Phùng Hà và Thừa Phong chạy trốn đã phân tán với chúng ta.”

Du Đông Hải suy nghĩ, sau đó nói:

"Yên tâm, hai người bọn họ khẳng định không sao.”

“Vậy Phá Lãng thì sao?”

Lưu Nhị Đao bắt được một cái tên mà giáo sư Du cố ý tránh đi.

"Phá Lãng hắn ... đã bị quái vật ... giết chết ..."

Ngữ khí Du Đông Hải càng nói càng trầm thấp, nước mắt cũng dần thấm ướt hốc mắt.

Phải biết rằng những người này đều là đồng bọn đi theo hắn vào sinh ra tử a, mà bây giờ lại từng cái từng cái chết ở trước mặt của hắn, để trong lòng hắn làm sao có thể không khó chịu.

“Khụ khụ..."

Lưu Nhị Đao nghiến răng nghiến lợi dùng sức nện quyền mặt đất, nhưng có lẽ là không cẩn thận kéo đến miệng vết thương, lại bắt đầu ho khan.

“Không có việc gì chứ, anh Tiểu Đao, anh đừng kích động, nhanh, mau uống ngụm nước đi.”

Lý Giai Hàng vội vàng vươn tay vỗ vỗ lưng Lưu Nhị Đao, đưa nước lên.

“Cám ơn các ngươi, nếu không là các ngươi chỉ sợ ta đã sớm đi theo bọn họ rồi.”

Lưu Nhị Đao uống nước xong trầm mặc một hồi, hướng mọi người nói tiếng cám ơn.

Lý Giai Hàng cười cười, không nói gì, mà Lưu mập mạp thì là tay phải vỗ về bờ vai của hắn lắc lắc:

“Nói cám ơn cái gì, chúng ta không phải anh em sao?

"Ngươi là đồng đội của ta, lúc các ngươi tiến vào đoàn khảo cổ Đông Hải ta đã nói qua, ta sẽ không buông tha bất luận cái gì một người đồng đội của ta!"

“Ừm...”

Vỗ về Lưu Nhị Đao ngồi xuống, Lý Giai Hàng đám người tiếp tục tìm kiếm, bọn họ đã trì hoãn thời gian rất lâu, quái vật tùy thời đều có thể lần nữa đuổi theo.

“Con mẹ nó, cơ quan này rốt cuộc ở đâu vậy!”

Lưu mập mạp nhịn không được oán giận.

Nhưng mà ngay khi đèn pin của hắn trong lúc vô tình lệch đi, lại phát hiện trong bóng tối cách đó không xa tựa như có một đôi mắt tỏa sáng.

“Đậu má, con mẹ nó lại đuổi theo.”

Lưu mập mạp sợ tới mức thân thể trực tiếp dán lên tường.

Du Đông Hải cùng Lý Giai Hàng nghe được tiếng gầm rú của mập mạp trong nháy mắt xoay người, cầm lấy đèn pin khẩn trương nhìn bốn phía.

Nhưng mà cái này không nhìn còn tốt, khi mọi người đem đèn pin hướng bốn phía chiếu xạ hết sức, lại liên tục phát hiện vài đôi mắt thú tản ra lục quang khủng bố.

“Xong rồi, lần này chúng ta chết chắc rồi.”

Lưu mập mạp hai mắt rưng rưng ngã xuống đất.

Lý Giai Hàng nghẹn ngào nuốt nước miếng, đem súng săn bên hông nâng lên mạnh mẽ làm cho mình trấn định lại.

Ngay khi Lý Giai Hàng đem ánh sáng chuyển tới Lâm Tuyết, lại đột nhiên phát hiện vị trí đỉnh đầu Lâm Tuyết dĩ nhiên cũng có một con ngươi mang theo lục quang.

“Lâm Tuyết chạy mau!”

Lý Giai Hàng không cần nghĩ ngợi một thương bắn tới, lại vừa vặn trúng con ngươi kia.

Nhưng làm cho Lý Giai Hàng khiếp sợ chính là tiếng kêu thảm thiết của quái vật lại không có vang lên, tròng mắt kia thật giống như thủy tinh nứt ra vài khe hở, vẫn mở to ở đằng kia.

Ngay khi Lý Giai Hàng nâng súng săn lên công kích lần nữa, Lâm Tuyết hét lớn:

“Dừng tay!”

“Chỉ là một hạt châu màu xanh lá cây.”

Lâm Tuyết tiếp tục nói.

“Hạt châu?”

Bốn người Lý Giai Hàng vội vàng chạy tới, đến gần vừa nhìn phát hiện thì ra thật sự chỉ là một hạt châu.

“Trong này hình như có thứ gì đó.”

Du Đông Hải đi tới phía dưới hạt châu gõ gõ.

Bạn đang đọc Thung Lũng Bướm của Cây Viết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HangThan
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.