Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hậu duệ của Dương Quốc Trung

Phiên bản Dịch · 1380 chữ

Du Đông Hải một tay ôm lấy bả vai Lý Giai Hàng, kéo hắn đi tới góc sau cửa.

“Tiểu tử ngươi lát nữa đừng mở miệng.”

"Có chuyện gì vậy, giáo sư?"

“Nói không chừng bọn họ đều là đời sau của Dương Quốc Trung, nếu để cho bọn họ biết chúng ta đem mộ tổ tiên của bọn họ tổ tiên đều cho đào, ngươi nói hắn còn có thể thả chúng ta rời đi sao?"

Lý Giai Hàng suy nghĩ một chút, nói:

“Tốt lắm, tôi biết rồi.”

“Ha ha, thật ngại quá Dương đại thúc, ta tạm thời nghĩ đến chút chuyện muốn hỏi tiểu tử này.”

Du Đông Hải cười ha ha, lại đi tới trước mặt ông lão.

“Không có việc gì không có việc gì.”

Ông lão cười lắc đầu.

"Có thể phiền cậu kể cho lão hủ nghe chuyện trong mộ không?”

Ông lão trầm giọng hỏi.

"Là như vậy lão tiên sinh, chúng ta tiến vào Thọ Sơn sau không bao lâu liền phát hiện một chỗ đại điện..."

Nghe ý của ngươi, các ngươi còn chuẩn bị xuống mộ?”

Ông lão kinh ngạc nói.

Lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen, bát đũa trên bàn cũng bị một phụ nhân trẻ tuổi bỏ đi, bưng lên một bình trà đã pha xong.

“Xẹt".

“Xẹt".

“Xẹt"

Dương gia thôn bị màn đêm bao phủ hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng và ếch kêu liên tiếp.

Ánh trăng sáng tỏ rải xuống tầng tầng quang huy, giống như phủ kín một tầng phấn huỳnh quang cho thôn trang, để cho cảnh sắc trong thôn đều có thể thấy được rõ ràng.

Lúc này trong phòng khách của lão thôn trưởng đã mở đèn trắng sáng, năm người đang ngồi trong phòng nói chuyện với nhau.

Du Đông Hải chậm rãi buông trà nóng trong tay xuống, dừng lại hai giây, nói:

“Đúng vậy, chúng ta sẽ không bỏ lại bằng hữu của mình, mộ này vô luận như thế nào cũng phải xuống tiếp."

Du Đông Hải ngữ khí kiên định, nghiêm trọng lóe lên quang mang không thể nghi ngờ, Lưu mập mạp cùng Lý Giai Hàng cũng gật gật đầu khẳng định:

“Đúng, chúng ta nhất định phải xuống mộ tìm được bọn họ!”

“Ha ha, không sai, dũng khí đáng khen.”

Ông lão cười vỗ vỗ tay, nói:

"Xem ra các ngươi cùng những người trước kia tới có khác biệt rất lớn.”

“Trước kia đã có người tới?”

Lưu mập mạp kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, chính là một đám người vì lợi ích không từ thủ đoạn.”

Ông lão tựa hồ nhớ tới cái gì, trên mặt tràn ra một cỗ phẫn nộ khó hiểu.

"Lúc mới gặp, đám người kia nguyện ý trợ giúp thôn chúng ta phá bỏ nguyền rủa, ta lại còn tin là thật lựa chọn trợ giúp bọn họ, kết quả rất nhanh liền bị bọn họ cho bán đứng..."

“Vậy sau đó đám người kia thế nào?”

Lý Giai Hàng tò mò hỏi.

Ông lão nhắm mắt lại, tựa hồ là đang nhớ lại:

“Đã chết, đều đã chết, bọn họ một người cũng không sống sót, đều bị con quái vật kia giết chết.”

“Dương đại thúc yên tâm, chúng ta tuyệt đối không phải người xấu.”

Có lẽ là nghĩ tới một ít ý nghĩ trong lòng ông lão, để xua tan nghi ngờ của ông lão, Du Đông Hải đúng lúc xen vào nói:

“Chúng ta tới đây chỉ đơn thuần là vì khảo cổ, đối với đồ vật trong mộ cũng sẽ không phá hư.”

"Ừm, mặc dù thời gian tiếp xúc rất ngắn, nhưng từ kinh nghiệm nhìn người của ta nhiều năm như thế nào, các ngươi khác với đám người kia.”

Ông lão cười đáp lại.

Du Đông Hải cùng Lưu mập mạp, Lý Giai Hàng ba người liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt cũng cười ha hả theo.

"Các ngươi đã nhất định phải xuống mộ, vậy có một số việc để ta nói cho các ngươi biết..."

Bốn người cười một hồi, ông lão thu lại nụ cười trước, giọng nói trầm thấp nói.

“Tuy rằng đã qua hơn một ngàn hai trăm năm, nhưng trên sách cổ tổ truyền xuống, lại ghi lại rõ ràng từng câu từng chữ những chuyện xảy ra lúc đó.”

“Năm 755 công nguyên, loạn Thiên Bảo phát sinh, Đường tướng An Lộc Sơn cùng Sử Tư Minh liên hợp phát động phản loạn chống Đường, một đường đánh tới ngoài Đồng Quan thành. Đường Huyền Tông vì tránh né phản quân, dẫn đại thần triều đình cùng nội quyến hậu cung suốt đêm chạy trốn khỏi kinh thành, một đường chạy trốn về Ích Châu.”

“Mà trong những người này có tổ tiên của Dương thị tộc chúng ta...”

"Tổ tiên của các ngươi chính là Dương Quốc Trung, đại gian thần Đường triều?”

Lưu mập mạp nhịn không được kinh hô lên.

Dương Hác vốn đang đắm chìm trong hồi ức đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt phát ra quang mang khiếp người, mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lưu mập mạp nói:

“Ngươi vì sao biết tục danh tổ tiên ta?"

“À, không phải, là Tể tướng Đường triều Dương đại nhân.”

Lưu mập mạp tự biết mình nói sai, vì tránh cho hiểu lầm, một bên khoát tay một bên hướng ông lão giải thích.

Nhưng mà ông lão lại thủy chung dùng cặp mắt nhiếp nhân kia nhìn hắn, tựa hồ là đang chờ Lưu mập mạp cho hắn một lời giải thích hợp lý.

Lưu mập mạp bị nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, một bộ mặt khổ qua nói:

“Ta nói này lão gia, ngươi có thể hay không đừng dùng biểu tình này nhìn ta, rất dọa người ngươi có biết hay không.”

“Cậu có thể ngậm miệng lại không?”

Du Đông Hải không nói gì xoa trán, lắc đầu, nghiêng mặt về phía ông lão, mở miệng giải thích thay Lưu mập mạp:

"Lão gia là như vậy, mấy người chúng tôi đều là nhân viên nghiên cứu khảo cổ chuyên nghiệp, đối với các sự kiện lịch sử lớn nhỏ đều có đi tìm tòi nghiên cứu tỉ mỉ. Lúc ấy Đường Huyền Tông bởi vì vứt bỏ văn võ bá quan chạy trốn, cho nên nhân viên dẫn theo cũng chỉ có vài người, mà trong đó họ Dương cũng chỉ có Tể tướng Dương Quốc Trung cùng quý phi Dương Ngọc Hoàn cùng ba tỷ muội.”

“Không sai, ngươi nói rất chính xác.”

Dương Hác nghe xong Du Đông Hải nói chuyện, vẻ mặt giận dữ tản đi, khóe miệng gợi lên ý cười nhàn nhạt, đồng ý gật đầu, xem như đồng ý với quan điểm của hắn.

Ông lão uống một ngụm trà nóng còn hơi ấm, tiếp tục không nóng không lạnh tự thuật:

"Năm đó tổ tiên tộc ta cùng bệ hạ chạy trốn tới Thục Trung, bởi vì thoát đi quá nhanh, trên cơ bản đồ dùng sinh hoạt đều không mang theo, dọc theo đường đi thiếu ăn thiếu mặc đều là tổ tiên ta đi gõ cửa quỳ lạy, từng giọt từng giọt vì bệ hạ cầu tới. Nhưng mà bệ hạ lại tin lời gièm pha của đám người Thái tử, lại cho phép bọn họ mưu hại tổ tiên của ta, sau đó càng là đem quý phi nương nương tộc ta cũng hạ lệnh treo cổ tự tử ở trong thành..."

Nói đến đây, ông lão tức giận vỗ bàn, lộ ra khuôn mặt dữ tợn phẫn uất, giận dữ nói:

“Đáng thương tổ tiên ta trung thành và tận tâm với Lý thị Đại Đường bọn họ, nhưng kết quả lại rơi vào kết cục thân tử tộc diệt.”

Dưới đêm yên tĩnh, một tiếng giận dữ mắng mỏ của ông lão truyền khắp toàn bộ phòng khách, sau đó lại từ cửa sổ tràn ra, truyền về bốn phương tám hướng thôn xóm, mà tiếng ve kêu vốn ồn ào cũng trong nháy mắt này ngừng lại, toàn bộ thôn trang an tĩnh đáng sợ.

Bạn đang đọc Thung Lũng Bướm của Cây Viết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HangThan
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.